Lâm Nhất đột nhiên bị đối phương gọi thẳng tên huý, khiến đám Thiên Chấn Tử đều kinh ngạc.
Mấy vị tu sĩ này là người phương nào, vì sao lại biết được tục danh của Lâm Nhất? Là kẻ thù, bạn cũ, hay là bởi vì trước đó trước Tây Minh Hải lăn qua lộn lại, bây giờ mới trở thành tiếng tăm truyền xa?
Mấy vị đồng bạn của Ngọc Sơn đảo không có lời giải thích, Lâm Nhất nhíu chân mày lại, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi:
- Chính là Lâm mỗ, không biết vị đạo hữu này đến từ phương nào, lại có gì chỉ giáo?
Lão giả kia vẫn chưa trả lời mà là âm trầm cười lạnh, ánh mắt giống như nhìn người chết hờ hững lướt qua mấy người, nói với Yêu tu cầm đầu:
- Mấy vị đạo hữu, xin giúp Thư Châu ta bắt tên tiểu tử này, chết hay sống không cần lo! Sau đó, báo lên Văn Bạch Tử tiền bối đương nhiên sẽ có trọng thưởng!
- Với giao hảo của hai châu chúng ta, có chút việc nhỏ này không đáng nhắc tới! Ha ha...
Yêu tu trung niên cầm đầu lại rất hào sảng trượng nghĩa! Sau khi gã cười ha ha thì tùy ý vung cánh tay lên, nha bổng dài mấy thước nhẹ nhàng vung lên, phát ra tiếng gió rít gào. Đồng thời, hai mắt của đám Yêu tu còn lại cũng tỏa sáng, khuôn mặt hung ác.
Nhìn đám người trên bè gỗ này, ba nam hai nữ trong nước giống như con mồi chuẩn bị bị làm thịt vậy. Hồ lớn mênh mông vô bờ, xung quanh không thấy vết chân người, tiện tay diệt vài tu sĩ Hạ Châu cũng là vừa hay gặp dịp.
Thấy thế, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc đều biến sắc. Bị vây trong hồ rộng vạn dặm này, trong lúc tuyệt vọng lại gặp được đồng đạo Cửu Châu ở đây, vốn là một chuyện may mắn. Mà tình hình đột biến, đảo mắt đã có tai họa bất ngờ giáng tới, chuyện này nên làm thế nào cho phải? Tuy song phương đều bị chặn tu vi, nhưng sức lực của mấy tên Yêu tu này không bình thường. Không có pháp lực hộ thể, huyết nhục không chịu nổi nha bổng và đao kiếm đánh tới.
Aiz! Thế sự thật vô thường! Bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, trong thần sắc buồn bực của Viêm Hâm hiện ra sự đau khổ. Động vào tiểu tử kia đúng là vận rủi không ngừng, lúc này lại bị dây dưa tiếp, hối hận, đáng nhẽ đừng nên bước lên hành trình tiên cảnh này!
Liễu Hề Hồ theo sát sư phụ, tâm thần bất định bất an. Còn Tử Ngọc và Thiên Chấn Tử thì vẻ mặt nghiêm trọng, đồng thời nhìn về phía người duy nhất có thể nhờ cậy. Cả một đường nguy cấp, lúc nghịch chuyển sinh tử đều nhờ vào Lâm sư đệ, một thân Lâm đ ạo hữu lo liệu. Chỉ có điều, đối phương có người đông thế mạnh, hắn lấy sức một mình sao có thể ngăn được cơn sóng dữ?
Thần sắc của Lâm Nhất cực kỳ trầm tĩnh, vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc. Hắn xoay người nhìn về phía mấy người Thiên Chấn Tử, có chút thâm ý hỏi:
- Bởi vì ta mới có đại họa ngập đầu này. Các người có hối hận không?
Viêm Hâm thầm hừ một tiếng, thần sắc của Liễu Hề Hồ bất lực, còn Tử Ngọc và Thiên Chấn Tử thì vội vàng nói:
- Họa phúc cùng hưởng, cùng tiến cùng lui...
Trong con ngươi lóe lên tinh quang, Lâm Nhất cười nhạt. Hắn nhìn về phía bè gỗ ngoài mấy trượng, lắc đầu với mấy người đang mài đao soàn soạt kia, giống như tùy ý nói:
- Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, không quen biết, tại sao lại làm thế? Sao phải ép người như thế?
- Hừ, tiểu tử, chỉ sợ ngươi có chỗ không biết rồi? Tổ sư nhà ta từng nói, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không phải lời nói đùa. Tu sĩ Thư Châu ta là người lĩnh mệnh trong người, giết ngươi lại một trong những trọng trách trong chuyến này...
Lão giả lúc trước cười lạnh, nhẹ nhàng xua tay, bè gỗ tiếp tục đi về phía trước. Còn mấy tên Yêu tu thì bày ra tư thế như hổ đói vồ mồi, mỗi người đều nhe răng cười không ngừng.
Đối mặt với tình hình như thế, Lâm Nhất ngầm thu lại, trong lòng căng lên một hồi, sát ý chậm rãi dâng lên.
Văn Bạch Tử, h@m muốn cá nhân của ngươi quấy phá, cậy mạnh tùy tiện lấn ta. Đánh không lại ngươi, ta cũng không sợ ngươi! Thù oán này đã kết thúc, giết chóc cản đường, không tránh khỏi thì không tránh nữa, ta sẽ đánh giết một đường đi qua!
Bè gỗ lắc tư tới gần mấy người trong nước.
Thiên Chấn Tử không nghĩ ngợi nhiều được, đi về phía trước một bước. Gã nhìn hạ bộ người sau, không chút chậm chễ mà thẳng thân thể, nắm chặt song đại quyền. Trong vẻ mặt xấu xí lại thêm mấy phần khí khái nghiêm nghị.
Tử Ngọc im lặng không lên tiếng, cũng không hề có ý khiếp sợ nào.
Ngay lúc này, trên mặt hồ đục ngầu chợt có một cơn sóng ầm ầm dựng lên. Sau một giây, quanh thân Lâm Nhất tản ra sát khí ác liệt, đã cầm trong tay thiết bổng năm thước vọt ra khỏi mặt nước. Trong một thoáng, hắn nhảy vọt đến không trung cao mấy trượng.
Không đợi địch thủ phục hồi tinh thần lại, Lâm Nhất người ở giữa không trung điểm mũi chân một cái, nhanh như chim đầu đàn, Lâm Nhất lao thẳng tới bè gỗ. Mấy tên Yêu tu vô ý thức vung nha bổng cùng đao kiếm ngăn cản, đã thấy ánh mắt hắn lấp lánh, khẩu chiến hét lên như sấm mùa xuân – muốn chết!
Thời gian không chút chậm lại, Lâm Nhất chợt vung Huyền Kim thiết bổng lên nặng nề nện xuống. Lúc này dường như sóng to điên cuồng bắt đầu mang theo khí thế mạnh mẽ không thể nào ngăn cản, cuồn cuộn cuốn qua.
- Bùm, ầm, bịch
Trong tiếng nổ dồn dập lại có tiếng kêu thảm vang lên. Nha bổng và đao kiếm trong tay mấy tên Yêu tu đều bị đập bay ra ngoài, lúc mỗi người đang ngã trái ngã phải, Lâm Nhất đã thừa cơ hội rơi vào trên bè gỗ, liều mạng vung thiết bổng trong tay lên quét ngang tám hướng.
Tất cả chỉ diễn ra trong một chớp mắt, có từng tiếng bùm, tõm vang lên, người rơi xuống nước liên tiếp. Bè gỗ lớn khoảng mấy trượng dưới sự điên cuồng của Lâm Nhất, người bên trên đều khó có thể đặt chân, từng người bị đánh rơi xuống dưới.
Yêu tu cầm đầu lúc bị rơi xuống nước thì kinh hô:
- Ngươi là Yêu tu? Người một nhà không đánh người một nhà...
Trên bè gỗ bị quét sạch, Lâm Nhất cầm thiết bổng còn chưa cam lòng bỏ qua, hắn nhằm vào mặt hồ lăng ba mà đi, lạnh lùng nói:
- Mượn lời người khác trả lời ngươi, Yêu tu cái con đ ĩ mẹ nhà ngươi, lão tử là người chuyên đánh Yêu tu...
Vừa nói thiết bổng trong tay lên tiếng trả lời thay, hạ xuống, nhất thời đánh xuống một chưởng. Người bị rơi xuống nước còn đang giãy giụa liền bị đập vỡ từng cái đầu một. Trong nháy mắt, máu me tung tóe, hồ nước đen ngòm trở nên đỏ thẫm.