Vô Tiên

Chương 1207 : Trà trộn rậm rạp




- Lâm tiểu tử, sau khi đi tới Cửu Châu phiền toái của ngươi sẽ nhiều hơn. Lão Long ta muốn xem ngươi trăn trở chuyển dịch như thế nào, chứ không phải một mực tránh né. Hừ! Phen này khổ tâm, ngươi thì biết cái gì.

Nói chuyện không quên dạy dỗ người, Lão Long lại tiếp:

- Ở nơi này là sát khí cái gì, đây là ma khí a! Không cảm thấy có gì khác biệt hay sao? Hắc vụ nơi này so với ngươi thấy ở Đại Hạ phải tinh thuần và dày đặc hơn. Ma khí bất lợi đối với tu sĩ, cẩn thận hơn nữa rồi, người đó còn hại ngươi.

Lâm Nhất dứt khoát dừng bước, hỏi:

- Chẳng lẽ Chúc Tạo có ý như thế?

Lão Long hừ khinh thường, trả lời:

- Hẳn là hắn đoán được băn khoăn của ngươi, bấy giờ mới muốn bắt cái gì. Nói tóm lại ba cái sơn động còn lại đều có ma khí, ngươi không tránh khỏi.

Cảm thụ được hàn ý dần dần thẩm thấu Huyền Thiên thuẫn, cũng xâm nhập long giáp, linh lực trong cơ thể bắt đầu trổ nên trì trệ theo, Lâm Nhất khẽ biến sắc mặt. Nếu như sát khí ở Đại Hạ có thể ngăn cản, còn ma khí này thì không ai có thể chống đỡ. Hắn tâm niệm cấp chuyển, thuận miệng nói ra:

- Không ngờ Lão Long hiểu rõ nhân tính như thế.

- Hừ! Cái này gọi là bàng quan, không muốn thấy cũng khó. Ngây ngô làm chi, không có biện pháp ứng đối?

Lão Long nhìn ra quẫn cảnh của Lâm Nhất, trong lời nói trêu chọc còn mang theo vài phần mong đợi.



Nhíu mày lại, trên tay Lâm Nhất có thêm ba mặt Quỷ Sát kỳ xanh đen. Theo hắn kết động thủ quyết, hắc vân lập tức sản sinh, lá cờ nhỏ bắt đầu chuyển vòng vòng quanh thân thể, tạo thành một đạo toàn phong màu đen, đánh tới ma khí ngăn cản toàn bộ ra ngoài.

Chỉ một thoáng, linh lực trong cơ thể Lâm Nhất vận chuyển lưu loát. Quỷ Sát kỳ này đến từ một Trúc cơ tu sĩ của Hắc Sơn tông, ở nơi này gặp thời hắn vừa động mang ra. Lấy đạo của người trả lại cho người, loại ma khí khư trừ này vừa lúc dùng thích hợp. Thế nhưng không đợi hắn thở phào, Lão Long bực tức mắng:

- Ngươi vụng về như vậy. Mang trên người « Thăng Long quyết », lại tu thành Long Linh, sao lại đi sợ ma khí này chứ? Không ngờ lại ác tâm lấy ra lá cờ ấy. Ta bị ngươi làm tức chết đi a!


Đột nhiên bị quở trách một trận, da mặt của Lâm Nhất chợt nóng lên. Đương nhiên hắn hiểu chỗ bất phàm của « Thăng Long quyết », nhưng chưa bao giờ xem mọi việc đều thủ đoạn thuận lợi. Mà ma khí này vọt tới so với sát khí quỷ dị khó lường hơn, khiến người chỉ muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, nhưng không làm hắn nghĩ.

Ngoài ra, Lâm Nhất cũng không biết uy lực thực sự của « Thăng Long quyết », ai bảo Lão Long một mực giấu giấu giếm giếm chuyện này làm chi, có chút không phục a.

Hắn nhếch miệng cười cười, hỏi:

- Nếu không có Lão Long chỉ điểm, làm thế nào ta hiểu được cái thần dị của Luyện Thể thuật chứ?

- Cái gì? Cái gì Luyện Thể thuật?

Lão Long kinh ngạc, hỏi ngược một câu.

Lâm Nhất không hiểu lại hỏi:


- Đây không phải là yêu tu Luyện Thể thuật sao?

Lão Long yên lặng một lát, Lâm Nhất còn muốn hỏi một câu làm sao vậy. Ai ngờ có người đột nhiên bạo phát, lớn tiếng gầm hét:

- Thúi lắm! Ta. Chân Chân ta bị ngươi làm tức chết! Thiên hạ to lớn, ai dám coi « Thăng Long Quyết » là Luyện Thể thuật? Còn yêu tu Luyện Thể thuật? Ngươi nói cho ta biết coi, yêu tu là cái khỉ khô gì? Ah.

Lâm Nhất chỉ cảm thấy trong thức hải Lôi Minh một loạt, khiến đầu óc đều kêu ông ông cả lên. Hắn theo bản năng bịt lấy lỗ tai, khổ sở nói:

- Vậy ngươi nói thật ra « Thăng Long quyết » rốt cuộc là cái gì nha?

- « Thăng Long quyết » chính là pháp quyết tất tu của Long tộc ta. Nếu thân ngươi không có Long Đan, sao có thể tu thuật Thần Long này? Thuật này không chỉ có năng lực đằng vân cửu tiêu, uy lực quát tháo hoàn vũ, đại thần thông khai thiên lập địa. Nhớ lại hồi đó, một nhóm các huynh đệ Lão Long theo Tiên đế.


Lão Long nói tới đây chợt hơi ngừng, sau một lát dường như thở dốc dồn dập vài cái, hắn đang tức giận không ngờ lại cười ha ha hai tiếng, lười biếng mắng:

- Lâm tiểu tử, ngươi cố ý đó a. Không cẩn thận một chút liền mắc bẫy ngươi rồi.

Lần này tự thân dính đến chuyện cũ, Lão Long tuy ngậm miệng không đề cập nữa nhưng trong lòng giảm đi sự nặng nề của ngày xưa. Lâm Nhất lắc đầu cười cười, hỏi:

- Ta biết lai lịch của Lão Long không đơn giản, không biết lời ngươi nói Tiên đế chỉ là cái gì?


Khẽ thở dài, Lão Long chậm rãi nói ra:

- Hiểu biết nhiều chuyện càng tăng thêm phiền não mà thôi, đối với ngươi cũng vô ích, cần gì phải hỏi nhiều chứ.

Lâm Nhất gật gật đầu, long ảnh trên người chậm rãi hiện lên, thoáng chốc hóa thành Long Linh lại ẩn vào cơ thể. Trong lòng mình mặc dù có rất nhiều nghi ngờ, nhưng xem ra Lão Long cũng có nổi khổ riêng của mình. Chuyện này không vội vàng được, một ngày nào đó tự có kết quả.

Thu hồi Quỷ Sát kỳ, Lâm Nhất cũng không khó chịu. Hắn yên lòng bước nhanh hơn về phía trước.

Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất đến tận cùng của sơn động. Chỗ này ẩm ướt mà âm rét lạnh, tích một vũng hắc thủy, có ma khí nồng nặc hơn từ dưới đất toát ra ùng ục ùng ục, lành lạnh rất đáng sợ. Hắn đã ngừng bước chân, đánh giá chung quanh, chỉ cảm thấy thấy vật có trướng ngại. Theo xích mang đoạt con ngươi, nhìn được rõ ràng chung quanh không còn dị thường.

Vốn định xoay người rời đi, bỗng nhiên Lâm Nhất ngừng lại. Hắn ngắm bãi hắc thủy tận cùng sơn động kia, âm thầm suy nghĩ kĩ càng. Chốc lát sau hắn há miệng phun ra Kim Long kiếm, lao thẳng tới ấy chỗ tràn ngập hắc vụ ấy.

- Ngươi muốn làm gì?

Lão Long nhàn sự bỗng chen vào.