Vô Tiên

Chương 1204 : Bỏ gần cầu xa




Thuyền nhỏ chở theo năm người liên tiếp không ngừng bay sau một tháng, trên mặt biển ở phía ở mấy trăm dặm phía trước xuất hiện vô số hòn đảo lớn nhỏ.

Chúc Tạo đã đứng dậy, đứng ở trước thuyền tìm kiếm các hòn đảo sau một canh giờ. Hắn diều khiển phi thuyền rơi vào một hòn đảo có phạm vi chung quanh hơn mười dặm.

- Chỗ này chính là nơi mà đồ giản ghi lại, chư vị không ngại tra xét thực địa một chút.

Sau khi nhảy xuống phi thuyền, Chúc Tạo cho mọi người xuống rồi tự mình rời đi. Hắn bảo là muốn đi tìm vị trí của động phủ.

Hải đảo này không có một ngọn cỏ, trước mắt đều là những hòn đá trụi lủi, xa xa cực kỳ hoang vu chiều cao khác biệt mấy chỗ núi đá giống như vậy. Ở nơi hoang vắng như thế này ngay cả bóng dáng chim biển cũng không thấy được một con, chỉ có tiếng sóng biển thỉnh thoảng chậm lên.

Sau khi mấy người hạ phi thuyền xuống, nhất thời mờ mịt với không gian chung quanh, không biết nên đi về nơi đâu

Gió biển thổi mái tóc đen của Lâm Nhất sang một bên, cặp mắt hắn đón gió lắc lắc đầu, ngược lại có phần tò mò nhìn quanh trong thần thức, Chúc Tạo đang quanh quẩn vài chỗ trong núi đá.

Một bóng người hồng nhạt vượt qua bên cạnh, theo một mùi thơm dịu dễ chịu có phần dã tính ập vào mũi. Lâm Nhất và Nguyễn Tra đồng thời lưu ý đến Hoa Trần Tử, thấy nữ tử dáng người yểu điệu thướt tha này đang uốn éo lắc lư, có vẻ xinh xắn vũ mị chưa từng thấy, khiến tâm thần người rung động

Phát hiện Lâm Nhất nhận ra, Nguyễn Tra vội vàng từ dời ánh mắt khỏi bóng người thướt tha đó, thần sắc hơi lúng túng. Hắn làm bộ ho khan vài tiếng, thái độ căng thẳng lên.

Còn Lâm Nhất thì cười nhạt, thong thả bước tại chỗ vài bước, lập tức lại nhẹ nhàng nhíu mày. Mùi thơm ấy cứ quanh quẩn trong gió không đi, làm người ta muốn thôi cũng không thể không nghi ngờ trong lòng. Hoa Trần Tử và Nguyễn Thanh Ngọc đến cùng một chỗ, nói ra:

- Chúc tiền bối nói không sai, hoang đảo này có hình dáng rất giống như mô tả trong đồ giản. Nguyễn tỷ tỷ, mời xem.

- . Hay là thật như thế, nếu không có Chúc tiền bối đi theo cùng, ai có thể nghĩ tới trong Vị Ương hải còn có những hoang đảo như thế này.



Nguyễn Thanh Ngọc nhìn ngọc giản, sau đó mặt mũi hớn hở mặc dù là cầm hải vực dư đồ trong tay, nếu muốn tìm được một vùng như vậy trong biển rộng mênh mông này quả thực không dễ dàng, may mắn là Chúc tiền bối quen thuộc đường biển.

- Lâm tiền bối, muốn nhìn ngọc giản một chút hay không?

Hoa Trần Tử lại cầm ngọc giản chạy tới trước mặt Lâm Nhất. Có lẽ nơi hoang đảo này đã làm tôn lên vẻ đẹp xinh xắn của nữ tử, càng lúc càng hấp dẫn lòng người


Âm thầm lưu ý động tĩnh nơi xa, Lâm Nhất thờ ơ đối diện trước Hoa Trần Tử, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đối phương nhoẻn miệng cười hì hì, bất dĩ vi nhiên lại chạy tới phía Nguyễn Tra

- Nguyễn tiền bối chính là có đạo cao nhân, xin chỉ điểm cho tiểu nữ tử nhiều hơn.

- Ha ha lấy ra cùng ta nhìn một chút.

- .

Hoa Trần Tử và Nguyễn Tra lại ngời chung một chỗ ở phía sau, Lâm Nhất chậm rãi đi tới chỗ Nguyễn Thanh Ngọc. Nữ tử có dung mạo thanh tú này vẫn giữ hình dạng trầm tĩnh như ngày xưa, chỉ có đôi mắt sáng mơ hồ thoáng hiện thần sắc hân hoan.

- Nguyễn cô nương cũng là lần đầu rời bến đi xa sao?

Lâm Nhất hỏi

Gật đầu nở nụ cười, Nguyễn Thanh Ngọc nói ra:


- Ta chỉ phải đi qua mấy tiên phường cảnh nội Hạ Châu thôi, sao lại dám xông xáo bốn phía chung quanh, dù sao tu vi thấp kém, đường xá gian nguy.

-Vậy à, theo hải đồ ghi chép lại thì chỗ này đã cách xa Hạ Châu, chẳng phải là thêm hung hiểm khó lường?

Lâm Nhất hỏi tiếp

- Tiền bối nói rất đúng. Nơi này cách xa Hạ Châu, cách Dương Châu, Lương Châu và Yến Châu cũng đến năm sáu trăm vạn dặm. Nếu là ngày xưa, chắc chắn ta sẽ không dám dấn thân vào chỗ hiểm, nhưng giờ ta đã là Trúc cơ hậu kỳ, nhưng đã muộn mà chưa từng có dấu hiệu Kết Đan.

Trên nét mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, Nguyễn Thanh Ngọc lại nói trong nỗi khát khao:

- Nơi mà ngọc giản kia ghi chép lại nếu thật sự là động phủ của cao nhân tiền bối, nói không chừng chính là một cơ duyên. Hiện tại có tộc thúc của ta đi theo, lại có Hoa muội muội, ân nhân cứu mạng, Chúc tiền bối làm hướng đạo, lần này đi xa xem ra không có gì đáng ngại.


- Vì cái gì lại mời ta cùng đi chứ?

Ánh mắt lóe lên một cái, Lâm Nhất cười hỏi

Nguyễn Thanh Ngọc hơi ngượng ngùng, giọng nói lập tức nhỏ đi rất nhiều:

- Tại hạ tin tưởng tiền bối.

- Chính như ngươi tin tưởng người khác.


Lâm Nhất lại nói

Nguyễn Thanh Ngọc đánh giá thái độ của Lâm Nhất, ừ một tiếng rồi nói:

- Người đồng hành đều là hiểu rõ nhau.

Lâm Nhất không lên tiếng nữa mà khóe môi nhếch lên một chút nụ cười ý vị không rõ, lại đưa mắt trông về nơi xa xa

Lúc này đã là xế chiều, sắc trời quang đãng, hải đảo gần xa đều rõ ràng ngay trước mắt, Chúc Tạo truyền âm gọi mọi người tới, vì thế mấy người ngự kiếm bay lên không, bay về phía có vài núi đá xa hơn mười dặm

Bốn năm tòa núi đá cao chừng trăm trượng, cùng với núi đá mười mấy trượng bao chung quanh, thành tựu cho mảnh sơn cốc trước mắt này là một miệng cốc thu hẹp giáp nước biển, khiến cho phạm vi hai ba dặm chung quanh có thêm một hồ nước rộng chừng mấy trăm trượng.

Chúc Tạo đứng trước một núi đá, đang quan sát không ngừng vách đá phía trước mặt. Thấy mấy người đã đến, hắn lại nhìn ngọc giản của Hoa Trần Tử kỹ càng một lần nữa, lúc bấy giờ mới giương giọng nói: