Ý đồ đánh gần thân của Lâm Nhất quá rõ rệt, vì sợ Vệ Tòng thi triển thần thông. Linh lực trì trệ, thần thức không theo điều khiển thì như đi đường thiếu một chân, lúc đối phó với địch sẽ không chiếm ưu thế. Nếu dùng mấy thủ đoạn phù lục, chú pháp từ xa đánh đối phương mới là thiệt thòi lớn.
Vệ Tòng vốn không định tha cho Lâm Nhất, đối phương càng bất khuất dữ dằn càng làm lão nảy ý phải giết bằng được. Hơn nữa mới nãy Công Dã Bình buông lời bất kính, sau đó trêu chọc lão, vô tình xúc động bí ẩn trong lòng Công Dã Bình. Một cao thủ Kim Đan hậu kỳ cần được kính trọng chứ không phải chỉ giáo, càng không cho phép giễu cợt trước mặt. Chẳng lẽ không tu luyện công pháp Hắc Sơn tông thì xem ta là người ngoài sao? Hừ, nếu không có cao thủ Nguyên Anh Công Dã Kiền thì Hắc Sơn tông là cái thá gì?
Tạm không nói đến trong lòng Vệ Tòng còn ý nghĩ nào khác không, sắc mặt của lão khó chịu vung cánh tay, Kim Long Thủ của Chính Dương tông biến ra bàn tay to chộp về phía Lâm Nhất.
Thấy tình thế không ổn, Lâm Nhất xoay người tránh né. Nhưng hai bên cách nhau quá gần, bàn tay thoáng chốc như đá to đè sát hắn, hắn vung gậy sắt đánh ra. Ánh sáng vàng lóe qua, một con rồng vàng dài năm, sáu trượng quấn ngang eo, phi kiếm của đối phương thừa dịp bay tới trước ngực Lâm Nhất.
Lâm Nhất vô cùng quen thuộc uy lực của Chính Dương Kim Long Thủ, nếu bị nó khóa cứng thì mặc cho hai nắm đấm sắt của hắn dũng mãnh đến đâu cũng khó chống lại độ bén của phi kiếm. Lâm Nhất âm thầm kêu khổ, bỗng nhiên rút gậy sắt về, miễn cưỡng thoát khỏi rồng vàng khóa lại. Lâm Nhất không dám chần chừ, xoay người đi ngay, nhảy mạnh về phía gò đá bên trái. Kim Long Thủ và phi kiếm nhanh chóng theo sát.
Lâm Nhất chật vật trốn không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ba người Yến Khởi chú ý động tĩnh bên này, vừa hận vừa thương nhưng không ai giúp Lâm Nhất được.
Sắc mặt Vệ Tòng dịu lại, dù sao giết kẻ thù là việc khiến người sung sướng. Công Dã Bình đứng xem kịch vui thì mặt biến sắc.
Lâm Nhất nhảy người lên, Kim Long Thủ và phi kiếm đã đến sau lưng. Hắn đập mạnh gò đá, xoay eo vận dụng thân pháp khinh công giang hồ huơ gậy sắt đánh về phía Công Dã Bình đột nhiên xông lên.
Một người mà hắn còn không đánh lại, muốn chạy trốn cũng đã muộn, lại chọc tới một người khác. Hành động của Lâm Nhất quái dị mà trái với lẽ thường, đột ngột xoay người nhanh nhẹn mà hung mãnh khiến Công Dã Bình không kịp trở tay.
Mắt thấy Lâm Nhất bất chấp sống chết huơ gậy đập tới, Công Dã Bình há mồm phun phi kiếm ra mong ngăn cản giây lát. Kim Long Thủ và phi kiếm của Vệ Tòng đã được thế, Công Dã Bình chờ xem kết cục cuối cùng của con thú bị dồn vào đường cùng, nhưng một thoáng ham muốn khiến gã ôm nỗi hận suốt đời.
Lâm Nhất lao lên, không quan tâm tình hình sau lưng, lông mày dựng đứng, khóe môi cong lên lạnh lùng, Huyền Kim Thiết Bổng bay rời tay.
Đùng!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lâm Nhất vội đỡ phi kiếm, bị đẩy bay ngược về. Gậy sắt bị hắn ném mạnh hết sức thì không giảm thế lớn sức nặng xoay tít đập xuống. Không đợi Công Dã Bình có thời gian ngạc nhiên, một cây nỗ nhỏ xinh hiện ra trong tay phải của Lâm Nhất, tiếng lên dây giòn vang, một luồng sáng đỏ nhanh như tia chớp bay khỏi dây.
Gậy sắt từ trên cao đập xuống, thế không thể đỡ. Công Dã Bình luống cuống không kịp ứng đối, vội né sang một bên, chợt thấy một luồng sáng đỏ xẹt qua trước mắt rồi biến mất, gã giật mình tái mặt, ngực đau nhói. Công Dã Bình cúi đầu xem, một thứ như cây kim ánh sáng xuyên qua linh khí hộ thể ghim sâu vào ngực, chừa một khúc cỡ tấc ở bên ngoài, lấp lóe tia sáng đỏ yêu dị.
Khoảnh khắc này linh lực trong người Công Dã Bình trì trệ, buốt giá tràn ngập trong tim. Cây kim mỏng này có độc, chết tiệt!
Công Dã Bình hoảng sợ không đứng vững, liên tục thụt lùi.
Gã tức giận quát:
- Vệ Tòng, sao còn chưa giết tiểu tử này . . . A!
Công Dã Bình chưa rống hết câu đã hét thảm, gió lốc màu đen ập đến, gã bản năng giơ tay đỡ, bên tai nghe tiếng răng rắc, cánh tay trái đã gãy. Thế gió không giảm, gậy sắt thô cỡ trứng ngỗng bỗng đập xuống vai Công Dã Bình, gã văng ra ngoài.
Lâm Nhất một chiêu thành công cũng không may mắn hơn, người còn ở giữa không trung đã cảm thấy người bị ghì xuống, Kim Long Thủ trói chặt hắn. Lâm Nhất chưa kịp vùng vẫy thì phi kiếm đâm vào sau lưng vị trí trái tim, làm hắn giật thót, kiếm quang sắc bén xuyên thấu vạt áo. Ánh sáng trắng dâng lên quanh người Lâm Nhất, vang tiếng nổ trầm đục.
Phi kiếm của Vệ Tòng thế đi mạnh mẽ, Lâm Nhất không cách nào né tránh. Khoảnh khắc kiếm quang đâm vào người hắn liền bị luồng sáng trắng chặn lại, hắn không chịu nổi đà tấn công của phi kiếm nên nhào tới trước trong tiếng nổ trầm đục. Người hắn dâng lên ánh sáng vàng.
Rắc!
Kim Long Thủ trói người Lâm Nhất bỗng chốc tán loạn, hắn ném nỗ nhỏ trong tay, thuận thế chộp lấy gậy sắt quét về phía Công Dã Bình ngã dưới đất.
Vệ Tòng hét to một tiếng:
- Ngươi dừng tay . . .!
Nhưng tiếng hét hụt hơi, dường như muốn cứu mà bất lực, Vệ Tòng trợn to mắt.
Phụp!
Như tiếng đập vào vải bông, Công Dã Bình vùng vẫy định gượng dậy nhưng bị gậy sắt đập sụp nửa người từ phần vai xuống lưng. Gã kêu thảm, bay thẳng ra ngoài, hé mở đôi mắt mờ mịt nhìn thấy bóng người quen thuộc mà mơ hồ lần cuối rồi mãi mãi chìm trong sương đen cuộn trào.
Lâm Nhất bay xẹt qua người Công Dã Bình, không kịp xem rõ tình hình bên dưới đã va vào một gò đá, té cái bịch xuống đất. Lâm Nhất dùng gậy sắt chống đất, xoay người nhảy vọt lên. Hắn rên khẽ, mặt trắng bệch, khóe môi chảy máu.
Vệ Tòng đứng cách hơn mười trượng giơ tay triệu về phi kiếm, đăm đăm nhìn Lâm Nhất người đầy sát khí, lại giương mắt nhìn xác chết máu thịt be bét, lần nữa dời mắt sang tiểu tử giết mãi không chết.
Vệ Tòng lắp bắp không nói thành câu:
- Ngươi . . . ngươi thật sự giết hắn rồi?
Vệ Tòng lắc đầu nguầy nguậy, khó tin hỏi:
- Ngươi không đánh mất tu vi, cố ý tỏ ra yếu thế, bất chấp mạng sống là vì muốn giết Công Dã Bình?
Có lẽ lời nói ra không miêu tả được hết suy nghĩ trong Vệ Tòng, nhưng nỗi lòng của lão đã rối loạn.