Phía trên cao hơn mười trượng là vách đá lấp lánh nhìn qua rất kiên cố, căn bản không nhìn ra sơn động tối đen lúc trước. Ở phía dưới vách đá sáng lấp lánh mơ hồ có thể thấy được tám cửa động không rõ tình trạng thế nào đang bị con rồng đen chiếm giữ, giống như vách ngăn, ngăn cản sát khí đen đỏ kia cắn nuốt tất cả. Cả sơn động đã trở thành lồng giam huyết sát. Mà trong sương mù chuyển động có rất nhiều gò đất, giống như từng ngôi mộ màu đen, càng tăng thêm vài phần lạnh giá. Mấy người bị vây khốn ở đây, tiếp tục cố thủ ở nơi quỷ dị và tịch mịch này...
Tất cả sơn động đã bị trận pháp khống chế, nếu muốn thoát ra lại càng khó hơn. Không nói đến bản thân bốn người Hồng Vân cung đã khó bảo toàn. Bên phía Chính Dương tông cũng khiến cho người ta lo lắng! Lúc này nếu có kẻ địch mạnh tới đột kích, ngoài Yến Khởi, sợ rằng ba người còn lại không khả năng chống đỡ. người Hắc Sơn tông có thể sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào...
Không để cho mình suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất cúi đầu xuống. Mấy con Sáp Huyết Trùng to bằng ngón tay giống như cá lội từ trong sương mù vọt ra, cũng điên cuồng thiêu đốt ở trên áo bào, lại lập tức bị một tầng pháp lực vô hình phía trên ngăn cản. Chiếc áo bào màu xám này ngược lại có chút tác dụng! Hắn cong đầu ngón tay bắn ra, một luồng chỉ phong đã bắn ra, lập tức khiến những con Sáp Huyết Trùng bay ra ngoài.
Lâm Nhất hơi nhíu mày lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa đọc thầm lên Linh Long Quyết của Thăng Long Quyết, vừa cố gắng nói chuyện với lão Long trong Kim Đan. Tình hình ở đây khác với ở dưới Hắc Thủy Nhai, có lẽ vị cao nhân kia có thể giải thích cho ta một chút. Nhưng khí âm hàn trong kinh mạch khó tan, hắn thử vài lần, thần thức của hắn vẫn bị ngăn cản. Long Đan trong cơ thể được khẩu quyết dẫn động, linh lực khác thường tuôn ra, chậm rãi tràn vào tứ chi bách hài.
Một khắc trôi qua, Lâm Nhất nhíu mày, vẻ mặt thận trọng hơn rất nhiều. Hắn quan sát xung quanh, lại để ý tới tình hình trong cơ thể. Ở dưới lực Long Đan tàn phá cưỡng bức, sát khí trong kinh mạch vẫn không tiêu tan, mà dần dần ngưng tụ lại với nhau, ngang dọc ở trên khí hải, ngăn cản tâm mạch. Nếu muốn thật sự loại bỏ bỏ thì sợ rằng phải tốn rất nhiều công sức.
Thời gian không đợi ta! Phải biết rằng, kinh mạch không thông suốt sẽ khiến cho lực Long Đan bị hao tổn không ít, thần thức bị ngăn cản, không chỉ không thể thi triển ra được pháp lực thần thông, sợ rằng muốn chạy trốn khỏi đây cũng là vấn đề khó! May mà trước kia lấy ra Huyền Kim Thiết Bổng, nếu không lúc này thật sự là tay không!
Lâm Nhất không khỏi sờ vào ngón giữa tay phải, càn khôn giới vẫn không nghe sai khiến! Hắn đang một tâm không việc, chợt có tiếng rên đột nhiên truyền đến...
- A...!
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ba người Yến Khởi cũng theo tiếng kêu nhìn lại. Sát khí quấn thân Cam Vũ phu nhân cùng hai trưởng lão, mỗi người giống như con nhộng bọc trong kén màu đen vẫn chưa tỉnh lại. Hồng Nhi lại nằm sấp trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ. Trên tay nàng ta nắm chặt mấy bình ngọc, đang liều mạng đổ đan dược bên trong vào miệng.
Thấy thế, Lãnh Thúy kinh ngạc nói:
- Nữ tử này quả nhiên có liên quan tới Hắc Sơn tông...
Yến Khởi liếc nhìn, xem thường hừ lạnh một tiếng nói:
- Công pháp của Hắc Sơn tông vốn lấy tu sát, tu ma làm gốc, làm sao có thể mất tu vi trong sát khí này được! Tuy nhiên, nữ tử này uổng phí tâm cơ hại người hại mình!
Tu sát, tu ma? Nghe được Yến Khởi nói vậy, Lâm Nhất dường như suy nghĩ tới điều gì.
Lăng Bá bừng tỉnh hiểu ra, vẫn không khó tránh sợ hãi nói:
- Tại hạ cuối cùng đã hiểu rõ rồi. Chúng ta bị nhốt ở đây mới là dụng ý thật sự của nàng ta! Không ngờ một nữ tu của Hồng Vân cung lại là tay sai cho kẻ khác, may mà ánh mắt Tông chủ sáng như đuốc, nếu không...
Vốn muốn mượn cơ hội nói vài câu dễ nghe, ông ta chợt dừng lại, vẻ mặt khó xử!
Nếu không? Việc đã đến nước này, cho dù mắt Yến Khởi có sáng như đuốc lại có thể thế nào, còn không phải bản thân rơi vào tình cảnh bị nhốt sao?
Lãnh Thúy lắc đầu, nói tiếp:
- Bên ngoài Vân Nghê Phong, tiểu bối này luôn quan tâm tới tình hình của chúng ta là một trong những ý định. Dẫn người đến Khốn Long cốc, vào trong sơn động tìm ra một thi thể, chính là ý định thứ hai, chẳng qua là muốn dụ cho tiên môn hai nhà chúng ta sớm lên đường mà thôi. Nàng ta dẫn đầu tìm được Cam Vũ phu nhân cũng cao giọng la lên, chỉ muốn dụ nhóm chúng ta đi vào trận pháp đã lập sẵn... Đúng là làm khó cho một nữ tử như vậy! Ai ngờ nàng ta tự làm tự chịu, trái lại ngã thành tình trạng này, lại chỉ sợ bị nhìn thấu thân phân nên chậm chạp không dùng đan dược, cuối cùng vì vết thương quá nặng cũng bị Sáp Huyết Trùng xâm nhập cơ thể... Ôi!
Lãnh Thúy thở dài, không biết là thương tiếc cho Hồng Nhi mua dây buộc mình, hay vì tình cảnh lúc này, người khác không thể nào biết được. Giống như vĩnh viễn không đoán ra được tâm tư của một nữ tử!
Lãnh Thúy lại nói tiếp:
- Công Dã Can ẩn nấp đã lâu, nếu hắn hiện thân ở đây thì nhất định là có mưu đồ. biết rõ là kế, vì muốn biết tung tích thật sự của hắn, chúng ta không thể không tự chui đầu vào lưới! Phải biết rằng, Chính Dương tông cùng Huyền Thiên môn có một giao hẹn...
Vừa nói chuyện, nàng vừa liếc nhìn về phía Lâm Nhất, trong thần sắc có chút bất đắc dĩ.
Vẻ mặt Lâm Nhất hờ hững, hình như thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Nhìn Hồng Nhi đau khổ giãy giụa trên mặt đất, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau khi đổ xuống đan dược lung tung, hai mắt Hồng Nhi hiện ra màu đỏ, gương mặt tuyệt đẹp chậm rãi vặn vẹo dữ tợn. Đây chính là dấu hiệu Sáp Huyết Trùng xâm nhập vào cơ thể, nàng ta sắp đối mặt với tình trạng giống như sư muội Mộng Tiên.
Tình cảnh như vậy khiến người ta không khỏi thổn thức! Hẳn là không đành lòng, Lãnh Thúy nhìn về phía Yến Khởi nói:
- Phu quân, lại đưa nàng một đoạn đường đi!
Bởi vì lời nói ôn hòa này lại khiến cho Lăng Bá bên cạnh không nhịn được mà rùng mình. Thấy người nào đó giả câm vờ điếc, ông ta vội vàng nhắm nghiền hai mắt, mí mắt vẫn lặng lẽ giật giật.
Nỗi đau bị trăm trùng cắn xương khiến cho Hồng Nhi khó có thể chịu được. Nàng lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ. Trong sát khí cuồn cuộn, bộ trang phục màu hồng nhạt đẹp tới mức chói mắt.
Yến Khởi không do dự, giơ bàn tay lên. Bất kể vừa rồi y có ý định giết người hay không, có lý do Lãnh Thúy đưa ra, giết người vẫn có thể xem như là đúng lý.
Hồng Nhi sống không bằng chết, từ lâu đã rơi vào trong tuyệt vọng. Khi sát khí tới người, ham muốn được sống vẫn khiến nàng ta kinh sợ. Nhưng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng động khẽ...