Ngọn núi cao không tới trăm trượng, trên đỉnh núi này có chừng mười người, ngược lại cũng bắt mắt.
Ánh sáng của phi kiếm dưới chân dần dần thu lại, lúc tới gần, ánh mắt của Lâm Nhất lướt qua mọi người. Hắn cười nhạt, chắp tay nói:
- Ra mắt Yến tông chủ, Lãnh các chủ! Ra mắt các vị đạo hữu!
Lâm Nhất từ trên cao hạ xuống, đám người trên ngọn núi đều đứng dậy chào. Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y nhìn hắn tươi cười, Đông Phương Sóc sớm đã khom người bái lạy, khi đứng thẳng thì vui không nén được. Hồng Nhi của Hồng Vân cung cũng chắp tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người tới, vẻ mặt không rõ.
Hai chân vừa chạm đất, ánh mắt Lâm Nhất nhìn ba người đang ngồi ngay ngắn bất động kia. Vẻ mặt Yến Khởi không đổi nhìn về phía hắn gật đầu. Lãnh Thúy cười với vẻ khó nắm bắt. Một người là Tông chủ Chính Dương tông, tiền bối Nguyên Anh của Đại Hạ; một là phu nhân Tông chủ, Các chủ Đan Dương Các có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Hai người này ở trước mặt mình cao giá còn có thể hiểu được. Người thứ ba có vẻ ngạo mạn bên cạnh nhìn lạ mặt! Ông ta tóc đen râu rậm, mặt không sắc máu, đặc biệt là gò má nhô cao cùng hốc mắt lõm sâu có vẻ u ám là ai?
- Vị này chính là Lăng Bá ta Các chủ Thiên Xu các của Chính Dương tông, vì quanh năm bế quan không ra, ít qua lại với người khác. Hai người không ngại nên làm quen với nhau!
Lãnh Thúy cười đứng dậy, có ý giới thiệu hai người với nhau.
- A! Hóa ra là Lăng các chủ...
Lâm Nhất hiểu ra nói một tiếng, chậm rãi giơ tay ra. Đối phương khoanh chân ngồi ở trên một tảng đá vẫn không đứng dậy, chỉ là tùy ý nắm hai tay, mắt nheo lại quan sát hắn, hờ hững mở miệng nói:
- Ngươi chính là Lâm Nhất? Cuối cùng lại để cho Tông chủ cùng Lãnh các chủ chờ ở đây hơn tháng, đúng là cao giá nhỉ!
Lâm Nhất dừng tay, lại phất ống tay áo ra sau, lông mày hơi cong lên, thản nhiên nhìn Lăng Bá nói:
- Ta không biết rõ tình hình, có chờ cũng vậy thôi! Nếu Lăng Bá ngươi bất mãn với Lâm Nhất, cần gì phải mượn danh nghĩa người để trút giận chứ?
Lăng Bá chợt biến sắc, trợn tròn mắt. Ông ta đứng phắt dậy, ngón tay chỉ vào Lâm Nhất tức giận nói:
- Ngươi... Ngươi không coi ai ra gì! Ta... Ta lại bất mãn với ngươi thì thế nào?
Ngươi bất kính trước đây, ta làm sao phải nể mặt ngươi! Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ! Đánh nhau, ngươi không phải là đối thủ! Cãi nhau? Ta không có thời gian rảnh rỗi!
Trắng trợn sỉ nhục! Thế này có khác nào dùng tay tát mặt đâu? Dù thế nào mình cũng là Các chủ Chính Dương tông, làm như vậy, thật đúng là mất mặt đến nhà rồi! Mặt tái nhợt chợt đỏ ửng một cách khác thường, Lăng Bá giơ ngón tay, run rẩy. Ông ta giận dữ cười ngược, vẻ mặt có chút dữ tợn, cao giọng trách mắng:
- Đúng là cuồng vọng! Đúng là kiêu ngạo! Yến tông chủ người xem đi...
Ai ngờ, có người muốn cứu vãn mặt mũi, lại có người muốn vô tình tát tới cùng. Lăng Bá còn chưa nói dứt lời, Lâm Nhất bỗng nhiên nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Ngươi câm miệng!
Không để ý tới sự kinh ngạc của đối phương, hắn chuyển sang nhìn Yến Khởi, vẻ mặt thản nhiên, lời nói chậm rãi:
- Còn không biết Yến tông chủ chờ ở đây, ngược lại khiến tại hạ thất lễ rồi! Ta nghĩ, điều này còn không đến mức là nguyên nhân hỏi tội chứ?
Lâm Nhất vừa xuất hiện đã tỏ ra thoải mái. Dáng vẻ cao ngất kia, gương mặt thản nhiên, trong lời nói cử chỉ mơ hồ có vài phần khí phách của cao nhân, trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ lười nhác cùng tùy ý, thêm tướng mạo trẻ tuổi, thường khiến người ta quên mất tu vi của hắn, cho rằng đâychỉ là một tu sĩ trẻ tuổi mà thôi! Nhưng trong giọng nói của hắn vô tình hay cố ý nói ra lại đầy sắc bén, lại thêm khí thế toàn thân ngưng luyện, khiến cho người ta không dám coi thường. Đây lại là cao thủ đã đánh bị cao thủ Kim Đan hậu kỳ!
Đây cũng là sư phụ ta! Đông Phương Sóc ưỡn ngực lên, phiền muộn ban đầu đều bị quét sạch sẽ. Ngại vì đồng môn lại là vãn bối, đám người Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y không tiện lên tiếng, chỉ đành phải sống chết mặc bay. Người ngoài cuộc duy nhất vẫn đứng không đi là Hồng Nhi nhìn hai người tranh chấp, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lăng Bá đảo mặt, nét ửng đỏ trên mặt chợt biến mất, chỉ còn lại sương lạnh bao trùm. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn Lâm Nhất có nổi giận, có không cam lòng, còn có mấy phần nghi ngờ cùng mơ hồ kiêng kỵ, đúng là ngũ vị tạp trần. Người này lại dám chất vấn Tông chủ, đối phương cũng không có dấu hiệu gì tức giận...
- Lâm Nhất! Ngươi không nên tới đây!
Yến Khởi vẫn ngồi ngay ngắn. Tay y vuốt chòm râu nói lời không rõ nghĩa. Ánh mắt như sắc bén, lạnh lùng nhìn tới.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, lẳng lặng nhìn đối phương, hỏi:
- Chẳng lẽ Yến tông chủ nói, tại hạ đứng ở Đan Dương Sơn chờ tin lành lại...
- Cũng đúng!
Vẻ mặt Yến Khởi khiến cho người ta khó có thể nắm bắt.
Vị Yến tông chủ trước mắt này lại có tâm tư giống với Nhạc Thành Tử. Chỉ đợi tìm được tung tích của Hắc Sơn tông lại xem như đãthực hiện giao hẹn trước đó. Có thể tìm ra đối thủ vẫn phải tự mình động thủ, không ai làm thay. Nếu như vậy, vì sao ta không thể tự mình đi một lần! Nghĩ như vậy, Lâm Nhất xem thường lắc đầu.
- Lúc này ngươi quay về Đan Dương Sơn cũng không muộn đâu!
Không cho Lâm Nhất suy nghĩ nhiều, Yến Khởi còn nói thêm:
- Nhưng ngươi đã có quyết đoán, cũng thôi...
Nói xong, y chậm rãi đứng dậy.
Ta có quyết định gì? Lâm Nhất thầm cảm thấy không ổn, ngược lại nhìn xung quanh. Yến Khởi nói tiếp:
- Các vị đồng đạo Hồng Vân cung bị người Hắc Sơn tông ám toán vào một tháng trước. Bản tông muốn một mình đi cứu, ngươi lại rời khỏi Đan Dương Sơn...
Lâm Nhất nhìn sang Lãnh Thúy, thấy đối phương tươi cười nhìn lại. Yến Khởi nói:
- Ngươi gây ra quá nhiều thù hằn, lại thế đơn lực bạc. Bất đắc dĩ, bản tông chỉ đành phải triệu tập nhân thủ, đề phòng bất ngờ...
Được rồi! Tất cả những điều này đều là do ta sai! Đây cũng là nguyên nhân thật sự để ta không nên tới sao? Lâm Nhất thầm thở dài, nói:
- Nếu có bất ngờ, những tu sĩ Trúc Cơ đang làm chuyện vô bổ, vì sao...
Không đợi hắn nói hết, Yến Khởi buột miệng nói ra: