Chợt thấy Đông Phương Sóc nói ngả ngớn, Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y cách đó không xa ngơ ngác nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Đông Phương Sóc lại không chút hoang mang giơ tay ra cầm một trái cây trên mâm bạch ngọc, quan sát rồi ném vào trong miệng nhai. Sau đó hắn ta tươi cười, khen:
- Trái cây này tươi ngon, trong có linh khí, mùi thơm ngát xông vào mũi, đúng là ngon miệng...!
Hắn bỗng thu lại vẻ tươi cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào gương mặt như hoa nói:
- Ta quan sát vị sư tỷ Hồng Nhi này, mắt giống nước xuân, tâm thần không yên, có thể có chỗ không ổn à?
Trong lòng Hồng Nhi chợt nặng nề, muốn tránh né gì đó nên nhịn không được mà cúi đầu xuống. Nhưng nàng ta lập tức hiểu được ra, ngước mắt nhìn đối phương. Trên má vẫn hiện ra lúm đồng tiền, trên mặt có thêm vài phần tức giận! Trong mắt đối phương vẫn trong suốt, rất vô tội mà nhún vai, nói:
- A! Hồng Nhi sư tỷ là vì câu nói vừa rồi sao...
Ngươi biết rõ còn hỏi! Khi Hồng Nhi thầm bực buồn, Đông Phương Sóc lại lấy thê một trái cây trên mâm bạch ngọc rồi bỏ đi, còn không quên xúc động nói:
- Người hiểu ta cũng chỉ có sư phụ! Khuyết điểm lớn nhất của con người ta là không gần nữ sắc, năm đó nếu không phải lão nhân gia ta ép...
Đông Phương Sóc cầm trái cây trên mâm bạch ngọc của người ta, còn mang theo vẻ thù lớn hận sâu, miệng còn không nhàn rỗi.
Mọi người ở đây, ngoài Yến Khởi cùng Lãnh Thúy thờ ơ, tất cả những người khác đều nhìn lại. Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y nhìn nhau phì cười, những người khác lại cười gượng.
Hồng Nhi cảm thấy khó xử, nhưng không cam lòng rời đi. Nàng ta thầm thở dài, vén tóc mai bên tai lên, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Lại không biết sư phụ của Đông Phương sư đệ là vị cao nhân nào?
- Nếm thử đi, trái cây này ăn không tệ!
Đi tới trước mặt hai người Mộc Thiên Viễn, Đông Phương Sóc rất hào phóng đưa mâm ngọc ra. Nghe phía sau có người hỏi, hắn ta cười hớn hở, sau khi chậm rãi ngồi xuống, mới quay đầu kinh ngạc nói:
- Ngay cả đại danh của sư phụ ta cũng không biết à? Vị tỷ tỷ này mặt đẹp, tâm hồn lại tinh tế, ta còn tưởng không gì có thể gạt được sư tỷ chứ!
Hồng Nhi âm thầm cắn môi, bất đắc dĩ nói:
- Là Hồng Nhi kiến thức nông cạn, đã làm cho đông Phương sư đệ chê cười rồi!
Mặc dù nàng ta cho rằng Đông Phương Sóc đang giả vờ ngây ngốc, lại bó tay không làm gì được hắn ta, chỉ đành phải cười xấu hổ với Ngọc Lạc Y cùng Mộc Thiên Viễn. Hai người này từng có duyên nói chuyện với nàng ta vài lần, chắc hẳn sẽ sẽ không cố ý làm nàng ta khó xử.
Quả nhiên, Ngọc Lạc Y nói:
- Sư phụ hắn chính là Lâm Nhất, hẳn nàng cũng không xa lạ gì!
Đông Phương Sóc vừa ăn trái cây, vừa giơ tay mời mấy vị đồng môn Trúc Cơ cách đó không xa. Thấy không ai phản ứng, hắn ta vênh váo cười nói:
- Muốn ăn thì ăn, đừng bỏ lỡ trái cây món thế này! Mộc sư huynh, mời...!
Người sau thầm nghĩ, thật đúng là sư phụ nào đệ tử ấy. Tuy nhiên vẫn bỏ trái cây vào miệng cắn nhẹ, lại cảm giác trong miệng thơm lừng, không khỏi khen ăn ngon!
Không ngờ sư phụ của Đông Phương Sóc đúng là người kia! Trong lòng thầm kinh ngạc nhưng thần sắc không đổi, Hồng Nhi đi về phía trước đi mấy bước, than thở:
- Mấy ngày không gặp, Lâm Nhất đã có tu vi Trúc Cơ rồi sao?
- Không thể vô lễ!
Đông Phương Sóc ăn trái cây lại không nhận người, sau khi hô một tiếng liền quay người lại nghiêm túc quát lên:
- Sao ngươi có thể gọi ra tục danh của sư phụ ta? Dù thế nào cũng phải gọi một tiếng tiền bối!
Hồng Nhi mím môi, gương mặt ửng đỏ, cười gượng. Ngọc Lạc Y nhìn thấy vậy lại khẽ nói:
- Hắn đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, thủ đoạn cao cường, ta cũng phải gọi là tiền bối!
Còn canh gác Hồng Vân cung, đúng là kiến thức nông cạn! Trước đây là một vãn bối Luyện Khí, bây giờ tự nhiên trở thành tiền bối Kim Đan trung kỳ. So sánh với hắn, vậy ta lại tính là gì... Thế sự trêu người! Khi Hồng Nhi lo được lo mất, đột nhiên có một tiếng hừ lạnh truyền đến...
- Hừ!
Mấy người này theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ cách phu thê Yến Khởi không xa, vẻ mặt kiêu căng. Một tiếng hừ lạnh này là do người này phát ra, rõ ràng rất xem thường lời Ngọc Lạc Y vừa nói.
Thấy thế, Hồng Nhi không hiểu nguyên nhân, ngược lại để ý tới cử chỉ của ba người trước mặt. Mộc Thiên Viễn vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại Ngọc Lạc Y, ra hiệu đối phương không nên nói chuyện lung tung. Đông Phương Sóc không cam lòng ném trái cây trong tay xuống, lớn tiếng nói:
- Sư phụ ta từng tức giận đánh Dư Hành Tử của Huyền Thiên môn, nếu không phải Nhạc Thành Tử tiền bối ra tay cứu giúp, một mình hắn là cao thủ Kim Đan hậu kỳ liền bị đánh chết! Đây là do ta tận mắt nhìn thấy! Thử hỏi, tu sĩ Kim Đan trong Đại Hạ có ai có bản lĩnh như vậy?