Lâm Nhất chỉ hơn trăm tuổi, đã trải qua nhiều chuyện, nhưng so với Công Dã Ân, cả đời hắn chỉ mới vừa cất bước. Tuy tu vi cao hơn đối phương một bậc, nhưng lặng đọng từ năm tháng lại không được như vậy. Cho dù hắn có thần thức cường đại, rèn luyện về tâm trí còn chưa đủ. Do vậy, khi mạnh mẽ soát hồn sẽ chẳng phân biệt được của người và của mình, khiến tình hình vô cùng nguy hiểm.
Trong trí nhớ thần thức của Công Dã Ân có tất cả những gia tộc kia cùng tiên môn đã qua lại, thị phi của con người, những rầu rĩ trong tình cảm, hoang mang giữa sống hay chết. Mọi việc như thế khiến người ta không thể không thổn thức, suy nghĩ, bàng hoàng.
Giây phút đó, Lâm Nhất xem mình là Công Dã Ân, thiếu chút nữa đã quên mất chính mình. Nếu không phải tâm thần đúng lúc quay lại, có thể hắn vĩnh viễn lạc mất phương hướng ở một hư vô không thuộc về mình.
Tuy nhiên, lần này vẫn có thu hoạch.
Công Dã Ân là tộc nhân của Công Dã Can nhưng không phải chi thứ như đã nói trước đó mà là người rất thân thiết. Bản thân ông ta là một tu sĩ Kim Đan nên biết rõ ràng về hướng đi của đám người Hắc Sơn tông, hình như còn biết được một ít chuyện bí mật. Bản thân ông ta không tham dự vào trong đó nên có rất nhiều điểm quan trọng lại không được biết.
Hắc Sơn tông tốn nhiều công sức như vậy, bất luận phía sau còn che giấu dụng ý gì không muốn người khác biết tới, Lâm Nhất vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Từ ký ức thần thức của Công Dã Ân cũng những lời đã nói khi còn sống, hắn bỗng nhiên có suy đoán. Nếu là vậy, thật đúng là bày trận rất lớn...
Trong lòng rối bời khó có thể bình tĩnh, tim đập dồn dập làm Lâm Nhất không khỏi rùng mình, chậm rãi mở mắt ra. Hắn cúi đầu, trên tay của hắn có thêm một hạt châu lấp lánh, chính là nội đan kia.
Chỉ một nội đan nhỏ như vậy lại là thứ cả đời khó có được đối với rất nhiều tu sĩ. Nhưng kết thành Kim Đan thì có thể thế nào?
Trải qua bao nhiêu năm mưa gió, mấy lần qua lại giữa cái sống và cái chết, mới may mắn kết thành Kim Đan, khiến càn khôn trong cơ thể được tái tạo, tiên cơ sinh ra, nhìn tới trời mây, có vị trí trên con đường tiên đạo. Mà một khi gặp rủi ro, tránh không được thân chết đạo tiêu, tất cả những cố gắng trước đó chỉ là sương khói, ngay cả Kim Đan có hình trứng này nhìn cũng thật buồn cười.
Có một ngày, nội đan của mình cũng sẽ bị người khác nắm ở trên tay thưởng thức sao?
Trong đầu vữa nghĩ, khí hải chợt sôi trào bất an. Lâm Nhất vươn tay kia, không khống chế được mà che bụng dưới. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt lo sợ không yên.
Vậy cố chấp kia chỉ là vô nghĩa sao? Con đường này rốt cuộc dài bao nhiêu, hắn còn có thể đi được xa bao nhiêu... Công Dã Ân hôm nay chính là mình của ngày mai sao...
Cầm nội đan này, trong lòng của Lâm Nhất lại rét run. Hắn dựa vào tu vi của bản thân mà có thể khống chế sống chết của kẻ địch, lại không nắm chắc về bản thân mình. Bất luận là trước kia hay là sau này...
- Hừ! Còn tưởng là không muốn ầm ĩ với lão Long, hóa ra là có ý nghĩ xằng bậy...
Giọng nói lười biếng của Lão Long vang lên.
Lâm Nhất nhíu mày, thu hồi nội đan và chậm rãi thở ra một hơi, mới hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao lại là ý nghĩ xằng bậy?
- Còn dám dùng vẻ mặt đó với lão Long sao? Ta kiên quyết không thể dễ dàng tha thứ! Hừ!
Lão Long được thế không tha người, nhân cơ hội khiển trách một câu, sau đó mới khôi phục lại bản tính. Lão cười ha ha, giọng điệu có ý tốt:
- Người tu đạo làm sao có thể không biết suy nghĩ xằng bậy? Thế nào là suy nghĩ xằng bậy... Đợi lão Long suy nghĩ một lát...
Lâm Nhất lắc đầu, im lặng không lên tiếng!
- Ha ha! Ai bảo lão Long ta có bệnh hay quên chứ! Tiểu tử, muốn cười ta... Ta lại nghĩ ra rồi!
Lão Long lơ đễnh bật cười, nói:
- Nhớ năm đó, ta từng nghe qua mấy người nói dóc, nhưng vẫn có vài phần đạo lý. Ta nhớ có người nói người có tâm cảnh cao thâm dễ dàng bị những thứ vô nghĩa làm cho động tâm, suy nghĩ ngông cuồng, tâm tư bừa bãi, ý nghĩ xằng bậy, ngông cuồng cố chấp, điên vì tình các loại chính là chướng ngại tâm lý trong tu hành thông thường. Người vì đạo, khi không sợ tương lai, không có ý niệm của quá khứ. Tâm tư của tiểu tử ngươi không có gì, khó tránh khỏi có ý nghĩ xằng bậy...
Đàm kinh luận đạo, cuối cùng ở trong mắt lão Long lại thành nói dóc! Lâm Nhất lặng lẽ nói, trong lòng ngẫm nghĩ về mấy câu này... Không sợ tương lai, không nhớ quá khứ; tâm không có chuyện, ý nghĩ xằng bậy lại dâng lên...
- Hạ giới này còn có yêu tu, ma tu và quỷ tu, tất cả còn có cao hơn so với tu sĩ cùng tu vi. Sau khi tới thượng giới, cường giả chân chính vẫn là người thôi! Vì sao?
Lão Long tự hỏi tự trả lời:
- Khác với những yêu tu, ma tu và quỷ tu, tu sĩ có thêm cảm ngộ tâm cảnh, ít rèn luyện thần thông pháp lực. So ánh hai bên, người sau tất nhiên càng thiệt hơn. Đợi tới khi tu vi cao thâm thì tình hình hoàn toàn ngược lại...
Lão Long khó có được một lần nhắc tới chuyện liên quan đến thượng giới, Lâm Nhất chăm chú lắng nghe.
- Với phần cảm ngộ có thêm này, tu sĩ có thể khám phá chí lý trong thiên đạo, lại có thể nắm giữ thần thông lớn khai thiên lập địa, sao có thể không quan trọng được! Mà ngươi...
Lão Long đang nói lại chuyển đề tài, khinh thường nói:
- Ngươi chỉ là một tu sĩ, lại có phàm tâm phàm niệm. Đừng nói ngươi chưa thật sự thay da đổi thịt, với tính cách phàm phu tục tử này chính là tự mình chuốc lấy cực khổ...
Lão Long thuật lại lời người khác nói còn dễ nghe, đổi lại chính lão nói, lại có cảm giác khác. Lần này lão có lòng tốt khuyên nhủ, Lâm Nhất nhận nhưng vẫn không cam lòng, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta vốn là một người phàm, có phàm tâm phàm niệm thì thế nào?
- Ngươi... đúng là tiểu tử thối tự cho mình là đúng, tương lão Long ta đang nói dóc sao?
Thật khó có được một lần nói ra nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu như vậy, lại không được người cảm kích, lão Long trở nên nóng nảy.
Tuy trong lòng thoải mái, nhưng vẫn có buồn bực chưa tiêu. Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Cảm ơn lão Long chỉ giáo!
- Chỉ giáo cái rắm, vật nhỏ không biết phân biệt!
Lão Long mắng người.
- Nếu tránh không được một lần ý nghĩ xằng bậy, lão Long làm sao không dịu giọng với tiểu tử ta?
Lâm Nhất yếu ớt nói một câu, lại lẩm bẩm:
- Tiên đạo tuy là con đường tịch mịch, đi về phía trước đều nhấp nhô... Phàm tâm cũng được, phàm niệm cũng thôi, ta chỉ là ta!
- Hừ! Vừa thúi vừa cứng, mười phần là dạng bần cùng!
lão Long mắng một câu, giọng đã nhỏ đi rất nhiều, tức giận cũng giảm bớt.
Bất kể thế nào, có lão Long thuyết giáo một lúc, trong lòng của Lâm Nhất vẫn hiểu ra vài phần. Trong tâm hắn cảm kích lại không muốn biểu lộ ra, chỉ là không muốn nghe tiếng cười điên cuồng kiêu ngạo kia thôi. Hắn nợ tình cảm của cao nhân này còn ít sao...
Cố gắng trấn tĩnh lại, Lâm Nhất xuống giường, tiện tay bấm một pháp quyết...
Phong Lôi từ ngoài động đi đến, vẻ mặt hơi bất an, cúi người bái lạy nói:
- Đã quấy nhiễu tiền bối yên tĩnh tu luyện...