Vô Tiên

Chương 1041 : Lòng ta rất an ủi




Theo một con đường nhỏ từ trên núi đi xuống khoảng hai trăm trượng, Lâm Nhất lại đi tới tiên phường trong Lôi Minh Cốc. Nhìn trong một cửa hàng gần đó có người cò kè mặc cả, hắn lại lững thững bước qua.

Đây là một cửa hàng đan dược, cách vài bước xa lại có thể nghe thấy được mùi thảo dược thoang thoảng.

Chưởng quỹ là một người phàm hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, lại nắm chặt bình đan dược trong tay không buông. Đối diện là một nam tử hơn ba mươi tuổi, có tu vi Luyện Khí tầng năm, đang lớn tiếng ồn ào chỉ vào đối phương oán giận nói:

- Tụ Khí Đan lại dám bán với giá mười viên linh thạch, lão già này đúng là bụng dạ đen tối...

- Hì hì! Hiện nay có thể luyện ra Tụ Khí Đan không nhiều, có thể luyện ra Tụ Khí Đan thượng cấp lại càng ít! Vị tiên trưởng này cần linh thạch có ích lợi gì? Nếu như không có tu vi thì tất cả đều uổng công thôi...

Chưởng quỹ không giảm giá còn ra nói dụ dỗ, cũng không quên có lòng tốt nhắc nhở:

- Nếu như có dược thảo tốt nhất, cũng có thể giảm giá...

- Ta không có dược thảo, ta chỉ có tám viên linh thạch...

Hán tử kia có chút ủ rũ nói:

- Đây là gia sản ta tích góp suốt nửa năm...

Chưởng quỹ vẫn tươi cười, nhưng thu lại bình đan dược, thể hiện dáng vẻ thương mà không giúp được gì. Ánh mắt ông ta đảo qua phía Lâm Nhất hô to:

- Vị tiên trưởng này cần đan dược sao...



Lâm Nhất lắc đầu, vượt qua cửa đi về phía trước. Phía sau, chưởng quỹ kia còn đang thét to:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Tụ Khí Đan hiếm có, tận dụng thời cơ đi...


Chắp hai tay sau lưng, Lâm Nhất chậm rãi đi về phía trước. Nhìn thấy nam tử quẫn bách kia, hắn mới nhớ tới tình cảnh của mình lúc mới bắt đầu tu luyện, So sánh với người này, khi đó mình lại càng keo kiệt.

Mỗi người đều muốn tăng tu vi, nhưng mỗi một bước tiến về phía trước lại khó nhọc như lội ngược dòng. Người khổ tâm tu luyện cũng không rời khỏi đan dược và các loại cơ duyên, vẫn gặp phải vô số khó khăn.

Tu vi bây giờ chỉ làm cho Lâm Nhất cảm thấy may mắn! Nếu không có lão Long chỉ điểm, không có linh mạch dưới Thiên Cơ Phong, hắn muốn có tu vi Kim Đan trung kỳ như lúc này thì đơn giản là người si nói mộng. Thử nghĩ xem, trăm năm trước, Kim Đan tổ sư đối với hắn chính là một cảnh giới cao không thể leo tới, nhưng hôm nay đi đến chỗ này, trái lại cảm thấy con đường dưới chân càng thêm chật hẹp nhấp nhô.

Ngày xuống núi, sơn cốc bị hoàng hôn bao phủ. Phía trước là một nam một nữ đang đứng trước một cửa hàng, lo lắng nhìn bầu trời. Bên cạnh là chưởng quỹ của cửa hàng lại bất đắc dĩ giang hai tay nói:

- Vừa rồi lấy đi bảo vật của ngươi chính là quản sự trong cốc, các ngươi lại chờ một lát đi...

- Ca! Bây giờ trời đã tối rồi, sợ rằng hôm nay không thể quay về được!

Nói là một nữ tử áo trắng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người yếu ớt, gương mặt thanh tú, có tu vi Luyện Khí tầng hai. Hai tay nàng xoắn xuýt với nhau, vẻ mặt lo lắng.

- Không có gì! Nếu người kia coi trọng đò đó, hẳn là sắp mang linh thạch ra rồi. Ha ha! Một trăm linh thạch cũng không ít!


Trả lời là một nam tử chừng hai mươi tuổi, chính là tu vi Luyện Khí tầng năm. Gương mặt người này có vài phần tương tự với nữ tử bên cạnh, nhưng dáng vẻ rất cường tráng, trong giọng nói không mất vẻ trung thực.

Thấy có người bằng lòng tiếp tục chờ, chưởng quỹ không nói gì nữa, tự lo công việc của cửa hàng.

Lâm Nhất chậm rãi đi tới gần chợt ngừng lại. Lời nói và việc làm của hai huynh muội này lộ vẻ mộc mạc, làm người ta thấy thiện cảm. Hắn mỉm cười, lên tiếng hỏi:

- Hai người gửi bán vật Sái Mang sao?

Thấy đối phương ngạc nhiên, Lâm Nhất còn nói thêm:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nơi này không phải có khách sạn sao? Ở lại một đêm hãy đi!

- Vị đạo huynh này nhìn lạ mặt, ha ha! Có lễ rồi! Tại hạ là Thạch Đương ở Sở Kỳ Mông Sơn, đây là muội tử của ta Thạch Nha Nhi. Chưởng quỹ ở đây nhận ra Sái Mang... Sao ngươi biết được?

Có lẽ là lần đầu nhìn thấy Lâm Nhất, thân là huynh trưởng Thạch Đương nói ra lai lịch của mình, tránh không được trở nên cẩn thận hơn.

Mông Sơn? Hai huynh muội này hẳn đến từ một gia tộc nhỏ. Sái Mang bị mình chế luyện chính là lấy được từ hai người trước mắt này. Chỉ có điều, quản sự kia không đến được, cũng không ai đưa linh thạch tới. Nhìn Thạch Đương sinh nghi, vẫn có muội tử bên cạnh cẩn thận không dám nói lời nào, Lâm Nhất lơ đễnh cười nói:

- Vật kia thuộc về ta...


- Đây chính là một trăm linh thạch...

Thạch Đương trợn tròn mắt nhìn. Người trẻ tuổi này mặc áo bào màu xám chỉ có tu vi tương đương với mình, cũng không nhìn ra có nào chỗ hơn người, sao lại có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy!

Trên tay của Lâm Nhất xuất hiện thêm một túi Càn Khôn, tung tung nó rồi ném tới, nói:

- Bên trong là hai trăm linh thạch, túi Càn Khôn cũng đưa ngươi, xem như hai bên thoả thuận xong!

Hắn không nói thêm nữa, xoay người lại đi về một con đường khác.

- Hai trăm linh thạch? Nhiều như vậy sao... Ha ha!

Cầm túi Càn Khôn ở trong tay, Thạch Đương liền vui vẻ. Thạch Nha Nhi muội tử của hắn cũng vui mừng, nhỏ giọng nói:

- Ca! Túi Càn Khôn còn giá trị mấy viên linh thạch, đưa ta đi...