- Chúng ta là người tu đạo, sao có thể uốn cong thành thẳng được. Có thể hiểu ra, đất bẩn sinh nhiều vật, nước trong thường không có cá, người quân tử chịu nhẫn nhục chứa ô nhục sẽ không thể làm tốt việc giữ trong bỏ đục. Đây chẳng phải là đạo pháp tự nhiên sao?
- Ha ha! Lâm tiểu tử, nghèo từ đuối lý rồi!
Lão Long đang nhìn nực cười.
Âm thầm mím môi, Lâm Nhất không cam lòng nói:
- Ép chết Lan Kỳ Nhi, nhốt ta năm mươi ba năm, đây cũng là đạo pháp tự nhiên?
Nhạc Thành Tử quan sát vẻ mặt tức giận của Lâm Nhất, vuốt râu cười nói:
- Vạn vật trong thiên địa, con người chìm trong vạn tình, lấy con mắt thế tục quan sát đều sẽ khác nhau, lấy con mắt của đạo quan sát lại thành bình thường, không cần khổ não, làm sao phải canh cánh trong lòng! Thử hỏi, nếu không có năm mươi ba năm này, sao có được ngươi hôm?
- Ha ha!
Lâm Nhất chợt cười lạnh hai tiếng, lắc đầu nói:
- Đây cũng là đàm kinh luận đạo? Tranh luận cũng chẳng đủ lý! Chẳng cần nghe nữa, chẳng qua cũng chỉ là lời nói của kẻ tiểu nhân mà thôi!
- Ha ha! Thật hay cho lời lẽ của một kẻ tiểu nhân! Ngươi lại mắng mạnh vào cho lão Long! Một đám tu sĩ nhỏ đáng chết, mông chưa rửa lại làm ra vẻ bàn về đạo, đúng là không biết trời cao đất rộng! Mắng đi! Ngươi thay lão Long ta nói vài câu cho vui vẻ đi!
Lão Long tiếp tục châm ngòi thổi gió.
Bên phía Chính Dương tông gần như đều nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Yến Khởi cũng không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy tất cả những điều này. Một tu sĩ Kim Đan tự nhiên tức giận mắng chửi một tu sĩ Nguyên Anh. Đối phương lại chỉ ngồi yên, rõ ràng đang cố gắng nhường nhịn lại lộ vẻ bất đắc dĩ. Điều này đều là thật sao? Lâm Nhất cuồng vọng như thế từ khi nào? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Lãnh Thúy thầm thở dài, trong lòng lại tự nhiên thấy lo lắng không yên.
Sư phụ đúng là sư phụ, không hổ danh là nhân vật nổi tiếng! Không nói đến Đông Phương Sóc lộ ra vẻ mặt kinh sợ ao ước, đám người Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y phía sau ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên. Một người ngang ngược được gần như tự cao tự đại như thế lại là Lâm Nhất sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Thành Tử níu mày, nhắm hai mắt lại. Ông ta âm thầm lắc đầu và muốn nói, đã có người quát lên chói tai:
- Lâm Nhất, ngươi đừng có không biết phân biệt! Đại Hạ không phải là nơi ngươi có thể càn rỡ!
Mặc dù Lâm Nhất không có nói xấu Nhạc Thành Tử, lại mắng thật khó nghe, cũng tương đối lớn mật. Bên trong ống tay áo của hắn bấm thủ quyết, chỉ đợi có người nổi giận cũng chưa chắc không thể bỏ trốn.
Theo tiếng kêu nhìn lại, bốn vị cao thủ Kim Đan hậu kỳ của Huyền Thiên môn đều trợn tròn đôi mắt. Dư Hành Tử càng giận không nhịn được, đứng dậy, đang kêu gào với hắn. Lâm Nhất hừ một tiếng, hất cằm lên, nói:
- Dư lão nhi, ta không quên ngươi! Tới đi, tới đi, tới...
Lâm Nhất bỗng nhiên chắp tay với Nhạc Thành Tử, nói:
- Vừa rồi ta với vị tiền bối này là đang lấy văn luận đạo! Ta ở đây, cảm ơn lão nhân gia ngươi vừa rồi giáo huấn! Lấy mắt đạo quan sát, mọi chuyện đều thường! Ở đây đúng là có suy nghĩ sâu xa!
Không đợi Nhạc Thành Tử và mọi người hiểu ra, Lâm Nhất giơ ngón tay ra khiêu khích Dư Hành Tử:
- Mọi người nói không chỉ lấy văn lập đạo, còn có thể lấy sức ra lập đạo! Hôm nay ta không cần bất kỳ pháp bảo nào, cũng không dùng bất kỳ pháp thuật, thần thông nào, ta lại sử dụng hai nắm đấm này của mình làm cho ngươi hiểu đại đạo chí lý! Dư lão nhi, ngươi dám ứng chiến sao?
Vào giờ phút này, tất cả mọi người trên Vân Đài đều nín thở. Lâm Nhất điên rồi sao? Một mình ngươi là tu sĩ Kim Đan trung kỳ lại dám đi khiêu chiến một cao thủ Kim Đan hậu kỳ viên mãn đã nổi danh từ lâu. Phải biết rằng Kim Đan trung kỳ còn phân ra tiểu thành, đại thành, viên mãn. Hai người chênh lệch qua lớn, lại còn không sử dụng pháp bảo, không sử dụng pháp thuật? Đây là cuồng vọng tới mức nào chứ!
Trong mắt Yến Khởi chớp hiện tinh quang, lặng lẽ quan sát bóng lưng của Lâm Nhất nhưng vẫn không nhìn ra được điểm nào khác thường. Nhưng y đã sớm dự đoán được mọi chuyện xảy ra hôm nay, chỉ là tình hình lúc này vượt qua tưởng tượng của y. Cuối cùng sẽ thế nào, y còn cần mỏi mắt mong chờ. Lãnh Thúy cùng trao đổi ánh mắt với y rồi bình yên bất động, chỉ là vẻ mặt không hài lòng, hình như là cực kỳ bất mãn với người nào đó.
Nhìn xung quanh thấy không ai đi ra chỉ trích sự kiêu ngạo của Lâm Nhất, Dư Hành Tử giận dữ cười ngược, nói:
- Thân là tu sĩ, chẳng lẽ phải cởi trần đánh nhau sao? Đúng là chuyện cười trong thiên hạ! Nếu tu vi thấp kém thì nên tự hiểu lấy mình, đừng mở miệng phun ra những lời ngông cuồng!
- Ha ha! Ngươi sợ chiến sao?
Lâm Nhất lại lui về phía sau mấy bước, cảm thấy có đủ chỗ thi triển thân thủ, mới chậm rãi xắn tay áo lên, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cũng được! Ta vẫn dùng tay không, ngươi tự tiện! Để tránh làm cho người trong thiên hạ chế nhạo Lâm Nhất ta bắt nạt một người già như ngươi!
- Tiểu tử thối! Ngươi...
Dư Hành Tử tức giận đến mức chòm râu run rẩy. Sau khi Lâm Nhất trốn khỏi trong tay của hai vị sư thúc, hơn hai mươi năm không thấy tung tích. Hiện tại gặp lại đã không còn là tiểu tử mặc sức bóp nặn như năm đó nữa.
Phải biết rằng một tu sĩ Kim Đan trung kỳ bất kể ở trong tiên môn nào của Đại Hạ đều được xem là nhân vật số một. Tuy nhiên, tiểu tử thối ngươi thật sự cho rằng cánh của mình đủ cứng, như vậy ngươi đã nhầm rồi! Nếu như không có Yến Khởi, Đan Dương Sơn không đến đây phơi nắng. Đàm kinh luận đạo? Hừ! Nếu không phải vì sư thúc Nhạc Thành Tử, lúc này có lẽ ta đã muốn ra tay bắt ngươi rồi! Luận đạo cùng lão phu chính là tự tìm nhục!
- Lấy sức chứng đạo sao? Không sử dụng pháp bảo, không cần thần thông, chỉ dựa vào tu vi chống đỡ à? Lâm Nhất, ngươi cho rằng ngươi có thể chiếm được lợi sao?
Người nói là Nhạc Thành Tử. Ông ta không thấy bất ngờ về cử chỉ của Lâm Nhất, mà mang theo vài phần nghi ngờ hỏi.
- Khi đối mặt với Huyền Thiên môn ngươi, ta chịu thiệt còn ít sao? Tu vi thấp kém thì thế nào chứ?
Lâm Nhất nhướng mày cao giọng nói:
- Chẳng phải có câu, chiếm lợi của người thì nhất định chịu thiệt với thiên đạo sao! Hôm nay ta lại dùng hai nắm đấm của mình để nhận lấy đại đạo trong càn khôn!
Hắn nói chuyện với nói lời lẽ đầy khí phách, phấn chấn lòng người. Đám người Đông Phương Sóc và Mộc Thiên Viễn, âm thầm vỗ tay khen ngợi khí phách của hắn.
Yến Khởi vuốt râu không nói, không rõ cảm xúc. Y và Lãnh Thúy đều có tâm tư giống nhau, chỉ muốn xem Lâm Nhất kết thúc thế nào. Bản thân đối phương cùng Huyền Thiên môn có thù oán, tuy tình hình hôm nay có chút vượt quá sức tưởng tượng, nhưng không ngoài dự đoán. Chỉ có điều, cho dù Lâm trưởng lão này không phải Vệ Tòng thứ hai, sợ cũng là một người bướng bỉnh không nghe theo!
-... Ngươi tự tìm chết!
Dư Hành Tử cũng không nhịn được nữa liền bước ra. Bị người khiêu khích ở trước mặt nhiều người như vậy mà do dự thì chẳng còn mặt mũi nào nữa. Ông ta đi thẳng tới đầu phía nam của Vân Đài, lúc này mới xoay người lại, lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, chắp tay nhìn về phía Nhạc Thành Tử cùng Yến Khởi, trầm giọng nói:
- Nếu Lâm đạo hữu của Chính Dương tông đã mời, Dư Hành Tử ta dĩ nhiên không dám chậm trễ. Tuy nhiên vẫn mong các vị làm chứng. Khi trận lấy sức chứng đạo này chưa phân ra cao thấp, bất kỳ kẻ nào cũng không được nhúng tay vào ngăn cản!