Vô Tiên

Chương 1020 : Âm hồn bất tán




- Lâm Nhất, nghe nói khi ngươi trở về núi chẳng qua là tu vi Kim Đan sơ kỳ, lúc này mới qua hai năm, cho dù ngươi có tu vi Kim Đan trung kỳ cũng không quá mạnh mẽ được, không cần phải ngông cuồng như vậy! Ta phải dẫn đồ đệ đi vào Thượng Vân Đài, ngươi thức thời thì đừng nhiều chuyện!

Trong lời nói của Nhan Thủ Khuyết ít nhiều vẫn có vài phần tự tin, lại phô trương thanh thế giống như không ai dám làm gì ông ta.

Lâm Nhất không chịu bỏ qua, lắc đầu hỏi:

- Vừa rồi không phải nói có người cướp dược thảo của ngươi sao? Ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khinh ít, còn nhất quyết muốn ra tay với đồ đệ của ta, thế nào đảo mắt lại thành ta tự nhiên sinh sự chứ? Còn nữa, ngươi không đến từ Nhan gia ở Lạc Hà Sơn sao? Hôm nay không nói rõ ràng, hừ! Ngươi cho rằng còn có thể rời khỏi nơi đây sao?

Đông Phương Sóc vui vẻ thầm hô lên, trong lúc kích động đã không nhịn được đi về phía trước mấy bước, nghiễm nhiên là tư thế chung mối thù!

Thấy hai đồ đệ của mình vẫn che mặt trốn ở phía sau không dám đi tới, vẻ mặt Nhan Thủ Khuyết có chút khó coi. Ông ta thoáng đảo mắt, trầm ngâm sau một lát mới nói với Lâm Nhất:

- Vừa rồi ai đúng ai sai, người khác tự có phán đoán sáng suốt, chúng ta làm sao phải ở đây ngông cuồng tranh hơn thua! Ta đến từ Nhan gia ở Lạc Hà Sơn thì thế nào? Gia tộc nương nhờ Hắc Sơn tông hay không có liên quan gì đến ta! Lâm Nhất, ngươi ngang ngược vô lễ như vậy, đúng là không biết điều! Ta thật sự muốn rời đi, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được sao?

Người này đúng là đến từ Nhan gia ở Lạc Hà Sơn, Nhan gia lại thân thiết với Vạn gia. Nghĩ thế lại có thể hiểu được nguyên nhân Đông Phương Sóc bị gây khó dễ, vẫn là bị sư phụ này liên lụy!

Lâm Nhất kéo Huyền Kim Thiết Bổng chống trên mặt đất, nói:

- Ha ha! Lại là một tiểu nhân! Một kẻ tiểu nhân hai mặt, gió chiều nào xoay chiều đó! Loại người như ngươi giữ lại cũng chính là tai họa...

Kẻ ác thật sự dám ra tay sao? Khóe mắt Nhan Thủ Khuyết giật giật, giọng điệu cấp bách nói:

- Đúng là vô lý, ta tự đi Thượng Vân Đài...



Ông ta còn chưa nói dứt lời đã hóa thành một kiếm hồng đột nhiên lao đi xa. Hai đồ đệ này hoảng sợ, hô lớn nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư phụ...


Thấy không có người nào ngăn cản, mỗi người vội vàng ngự kiếm lao theo.

Thấy ba người đối phương trước sau rời đi, Đông Phương Sóc có chút sốt ruột, vội vàng nhắc nhở:

- Sư phụ...

- Lâm tiểu tử, vừa rồi ngươi giả đánh một thương có dụng ý gì vậy, không phải chỉ để hù dọa người chứ?

Lão Long cũng tham gia náo nhiệt.

Lâm Nhất vẫn ung dung thu hồi gậy sắt, không để ý tới lão Long mà nói với Đông Phương Sóc:

- Còn có thể thế nào? Nơi này cũng không phải nơi giết người. Ngươi theo ta đi tới Thượng Vân Đài, tìm người lý luận...

Hắn dừng lại, có chút xúc động lại nói:


- Có thể tìm được một nơi nói rõ lí lẽ cũng không dễ dàng gì!

- Bản lĩnh thật lớn, dám tìm người lý luận! Nhưng lão Long cho rằng người có bản lĩnh sẽ xem thường làm như vậy...

Lão Long giễu cợt.

Ha ha! Lâm Nhất lơ đễnh khẽ cười một tiếng, ngự kiếm bay lên trời. Đông Phương Sóc không dám chậm trễ, vội vàng theo sư phụ bay tới Đan Dương Phong.

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở một bên Đan Dương Các của Đan Dương Phong có một tảng đá bay rất lớn. Nó vắt ngang qua vách đá, nghiêng vào trong mây, như đá để bước lên trời, hiểm trở lại thần kỳ. Nơi này chính là “Thượng Vân Đài “

Trên vân đài cới kích thước chừng mười trượng, hai ba mươi tu sĩ chia ra làm hai hướng đông tây ngồi xuống, cách xa mười trượng. Người phía tây nhiều hơn, ngồi hàng ở giữa là Tông chủ Yến Khởi, hai bên theo thứ tự là Các chủ Đan Dương Các Lãnh Thúy, cùng với bốn Các chủ khác. Phía sau sáu bảy vị tu sĩ Kim Đan là hơn mười một tu sĩ Trúc Cơ của Chính Dương tông, Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y cũng ở trong đó.

Phía đông chính là cao nhân Huyền Thiên môn đi đường xa đến đây, gồm Nguyên Anh lão tổ Nhạc Thành Tử, chưởng môn Quảng Tề Tử, còn có ba vị trưởng lão Kim Đan hậu kỳ chia ra làm Dư Hành Tử, Hoằng Đạo cùng Thi Chư. Thân là người tới chơi lại chỉ có mấy người, nhưng không cho thèm để ý tới người khác. Chỉ dựa vào tu vi cùng thủ đoạn của năm người này, đủ để quét ngang tiên môn Đại Hạ.

Chưa đến giờ, các cao nhân bên phía Huyền Thiên môn đều nhắm mắt ngồi im. Chính Dương tông là chủ nhà, Yến Khởi thân là Tông chủ không thể không với hàn huyên một lúc. Y chắp tay, cao giọng nói:

- Chư vị tới đây, Đan Dương Sơn ta trên dưới đều cảm thấy vinh hạnh. Đây là cơ hội tốt, mong rằng Nhạc Thành Tử đạo huynh chỉ giáo nhiều hơn mới phải!


Nhạc Thành Tử chậm rãi mở mắt, cười ha hả và cũng chắp tay nói:

- Đan Dương là nơi tuyển tú, với hàng nghìn hàng vạn phong cảnh tuyệt đẹp, còn thêm câu chuyện năm xưa! Chính Dương tông hưng thịnh như vậy, Yến tông chủ tài trí mưu lược kiệt xuất khiến chúng ta ngưỡng mộ! Hôm nay chúng ta hẹn nhau ở Vân Đài để đàm kinh luận đạo, chứng thực tu vi, thật là đúng lúc, ha ha!

Lời nói này thật dễ nghe, địa linh nhân kiệt đều có, còn cho Yến tông chủ tôn đủ mặt mũi.

Nhạc Thành Tử mặt mũi hiền lành, trong lời nói lộ vẻ hiền hoà, không chút dáng vẻ của một cao nhân. Ông ta nói xong, người của Chính Dương tông vui vẻ, Yến Khởi sung sướng, khó tránh khỏi lộ vẻ tươi cười, luôn miệng nói:

- Đạo huynh khen quá lời! Ha ha!

- Đan Dương Sơn ta là núi nghèo đất hoang, không có gì tốt để khoản đãi các vị cao nhân. Ta có một bầu rượu tự ủ là ‘Bách Hoa Lộ’, được lấy từ sương của trăm loại linh thảo, chế luyện một năm mới được mùi vị ngon miệng, kính mời tiền bối cùng mấy vị đạo huynh nhấm nháp, trò chuyện để tỏ tâm ý!

Thấy Yến Khởi hăng hái không tệ, Lãnh Thúy tất nhiên sung sướng, mượn cơ hội lấy ra một ngọc ấm tinh mỹ ra hiệu mời mọi người.

Yến Khởi gật đầu khen ngợi, mấy vị cao nhân Huyền Thiên môn cũng không dị nghị, Nhạc Thành Tử cười ha hả nói: