- Một người trẻ tuổi có tư chất bình thường như thế, trên phương diện tu vi lại không tệ, không phải chỉ nhờ cơ duyên mà thôi! Nhưng bản tính, tâm chí là rất quan trọng! Chính Dương tông này vừa ra khổ nhục kế, tất cả chúng ta đều thấy rõ, nhưng nếu như chúng ta đổi lại vị trí của Lâm Nhất sẽ phải ứng phó như thế nào?
Dư Hành Tử cùng Quảng Tề Tử không nói lời nào, tất cả đều nghĩ tới điều gì, lại xem thường. Tiểu tử kia chẳng qua là một người gian xảo, cũng chỉ có một chút may mắn mà thôi!
Tâm tư của hai vãn bối không khó suy đoán, Nhạc Thành Tử nhíu mày, còn nói tiếp:
- Vì một người đã từng là đệ tử ngoại môn, Chính Dương tông không tiếc đắc tội Huyền Thiên môn ta, còn trở mặt cùng Hắc Sơn tông, khiến Đan Dương Sơn bị hủy, Tông chủ chết thảm! Lâm Nhất lại nên làm thế nào? Hắn đương nhiên có thể đối bỏ mặc, về sau dứt áo ra đi. Nhưng nếu làm như vậy, cả đời hắn sẽ phải áy náy cùng bất an. Thử nghĩ xem, tu đạo còn không phải là tu tâm đạo sao? Đạo tâm tan vỡ, tiên đạo này cũng đành phải chấp nhận dừng lại đây thôi!
Tuy nói không tin Lâm Nhất sẽ nhìn xa trông rộng như vậy, nhưng sư huynh đệ Dư Hành Tử vẫn phải suy nghĩ vê lời sư thúc nói! Tu vi càng cao thì tâm tính hành vi thường ngày càng rõ. Có người nói, khi thăng cấp Nguyên Anh sẽ có một tâm ma kiếp, có chút lơ là sẽ vì công pháp này phản phệ mà hình hồn đều tiêu ta.
- Chiêu này của Chính Dương tông chính là dương mưu, khiến người ta không thể nào lảng tránh! Thân là tu sĩ, tất nhiên trên có trời, dưới có tự nhiên, đây là hành vi thuận lòng trời. Mượn tuổi thọ của trời, đoạt tạo hóa của thiên địa lại là làm chuyện nghịch thiên! Dưới thiên đạo khó lường, chúng ta chẳng qua chỉ là đầy tớ! Một phần chống lại không phải chia ra cố chấp cùng bất khuất sao? Lâm Nhất chính là nhìn ra điểm kỳ lạ này, lúc này mới không thể không một mình đi gặp!
Có lẽ cảm thấy mình nói hơi xa, Nhạc Thành Tử thu lại câu chuyện, còn nói thêm:
- Đủ thấy tâm trí người này bền vững, có trí tuệ lớn! Với dạng người như vậy, qua lại thân thiết với hắn còn tốt hơn là trở mặt!
Quảng Tề Tử do dự, nói:
- Việc đã đến nước này, biểu hiện của ta với Lâm Nhất đã như nước với lửa...
- Chúng ta làm sao có thể vứt bỏ thể diện của Huyền Thiên môn không để ý tới, đi cúi đầu trước một tiểu tử như vậy. Vẫn nên sớm bắt hắn, tìm về công pháp bí kíp của sư môn ta mới tốt!
Dư Hành Tử nhân cơ hội phụ họa nói.
Mặc cho tính tình tốt, vẻ mặt Nhạc Thành Tử cũng trầm xuống. Hắn ta hừ lạnh nói:
- Nhốt Lâm Nhất ở bên trong Huyền Thiên tháp hơn mười năm, bắt hắn rồi sao? Từ lần Huyền Thiên điện mở ra sau hơn tám mươi năm, thể diện của Huyền Thiên môn được bảo vệ sao? Sư huynh của ta lại bỏ mình thế nào? Chuyện này lão phu tự có tính toán, hừ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt không vui, Nhạc Thành Tử phẩy tay áo bỏ đi. Còn lại hai người ngơ ngác nhìn nhau. Qua rất lâu, Quảng Tề Tử mới nói:
- Sư đệ a! Ngươi và ta vẫn nên nghe theo sư thúc phân phó! Không được chọc lão nhân gia không vui!
Tay vuốt chòm râu dài, Dư Hành Tử trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
- Sư thúc nói tất có lý của sư thúc, chúng ta cũng có cách nhìn của bản thân! Bất cứ việc gì cứ xem tình hình biến đổi là được...
...
bên trong động phủ ở Thiên Cơ Phong tại Đan Dương Sơn, Lâm Nhất ngồi xếp bằng. Trước mặt hắn bày hai khối ngọc bài thân phận trưởng lão, một cái là của các trưởng Thiên Cơ các, một cái khác là các trưởng Đan Dương Phong; ngoài ra, còn có một nghìn viên linh thạch. Những thứ này là do Yến Khởi phái người đưa tới, thể hiện lễ ngộ.
Hai ngọc bài, Lâm Nhất đều không muốn. Tuy nhiên có thân phận này, có thể mượn đọc điển tịch trong bất kỳ Tàng Kinh Các nào của tông môn. Hắn không từ chối lòng tốt của Yến Khởi. Hành trình lần này tới Đan Dương Sơn cuối cùng thế nào, không có ai biết được. Bất cứ việc gì phải đi xem mới biết.
Biết được Lâm Nhất trở lại Chính Dương tông, Giản Dĩ Cánh là người đầu tiên tới bái kiến.
Lão già này đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, râu bạc vẫn rối bời, mở miệng liền trái một câu tiền bối, phải một câu trưởng lão, lộ ra vẻ cung kính cùng nhiệt tình khác thường, khiến cho người mới lên tiền bối không được tự nhiên.
Lâm Nhất biết đối phương vẫn để ý tới chuyện hồ lô Tử Kim trong lòng, lại đưa lão hai bình rượu lâu năm, thể hiện ý tốt! Quả nhiên, Giản Dĩ Cánh vui tươi hớn hở rời đi, cũng để lại một phần tâm đắc Luyện Khí nhờ Lâm tiền bối chỉ điểm nhiều hơn. Hắn dĩ nhiên sẽ không từ chối!
Người thứ hai tới tiếp Lâm trưởng lão là Cổ Tiễu – Các chủ Thiên Cơ các.
Đó là một lão đầu mập mạp mặt đỏ, còn thích trừng mắt, thổi râu mép. Người này đã tu vi Kim Đan trung kỳ, ở trước mặt của Lâm Nhất có chút cậy già lên mặt.
Tuy nhiên, trước đây Lâm Nhất là một đệ tử ngoại môn, bây giờ đã tu sĩ Kim Đan, còn được Tông chủ tự mình đón vào sơn môn. Đối với điều này, Cổ Tiễu vẫn nhận biết nặng nhẹ. Đến đây tiếp hắn, Cổ Tiễu vẫn làm đủ phép tắc, thể hiện thành ý của Thiên Cơ các.