Vô Thường

Chương 392: Gấp rút tiếp viện




Đường Phong khẽ gật đầu một cái rồi nhanh chóng lao về hướng Ô Long Bảo.

Để mấy người kia ở lại bờ biển Đường Phong ngược lại không lo lắng, nơi đó chắc có lẽ không có địch nhân qua lại, hơn nữa mặc dù bị địch nhân phát hiện, bọn họ cũng không phải không có lực hoàn thủ, Bàng Dược Vương có lẽ vẫn có thể chiến đấu, Thu Tuyệt Âm cũng là may mắn không tổn hao gì, có hai người bọn họ che chở là được rồi.

Đường Phong vội vàng chạy về Ô Long Bảo, thanh âm chém giết vẫn vang lên không dứt, toàn bộ Ô Long Bảo, đi đến đâu cũng phát sinh chiến đấu, chỉ có điều tình huống hiện tại có chút bất đồng so với vừa rồi.

Hắc y nhân của Ô Long Bảo tốt xấu gì cũng được xem tinh nhuệ, khi vừa bắt đầu bị những tên phản đồ kia đánh cho chật vật chính là vì hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không rõ phân biệt địch ta như thế nào, thế nhưng sau khi trải qua bối rối ngắn ngủi, Hắc y nhân của Ô Long Bảo cũng dần ổn định trận tuyến, dựa vào ưu thế nhân số cường đại, giết những tên phản đồ gà bay chó chạy, tè cả ra quần.

Khi Đường Phong xông đến gặp mấy cảnh chiến đấu hầu hết đều như vậy, những tên phản đồ bị bao vây dày đặc bên trong.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của khí thế Thiên giai, tất cả Hắc y nhân đều có chút kiêng kị, tốc độ của Đường Phong nhanh vô cùng, thân hình mới lóe lên đã lướt qua người bọn họ, bọn họ thậm chí còn không thấy rõ diện mạo của Đường Phong, chỉ có điều trên ngực đám phản đồ bị bao vây ở giữa đều bị cắm một ngọn phi đao. Có một số ít phản ứng nhanh mới tránh được ám khí tập kích, may mắn sống lâu hơn một chút.

Nhưng những tên phản đồ tránh được ám khí cũng chỉ kéo dài hơi tàn một lát mà thôi, sau khi Đường Phong xông tới, tinh anh Ô Long Bảo lấy lại tinh thần cười gằn cầm vũ khí chém về phía những phản đồ kia, băm thây bọn chúng thành vạn đoạn trong thần sắc khiếp sợ và hối hận của chúng.

Đường Phong vô ý đi nhúng tay vào chiến đấu của những hắc y nhân này, vì theo đại cục, cuối cùng những phản đồ kia nhất định cũng sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ, tất cả chỉ là vấn đề thời gian, cho dù hắn không ra tay, tinh anh Ô Long Bảo cũng có thể làm được, chỉ có điều dọc đường tiến lên phóng thích chút ám khí cũng không có vấn đề gì.

Hiện tại chuyện khiến Đường Phong lo lắng nhất chính là chiến đấu của bọn Tiếu thúc, trước khi mình rời đi bọn họ đã tràn đầy nguy cơ, đối phương chiếm cứ ưu thế nhân số tuyệt đối, mặc dù sức chiến của bọn Tiếu thúc rất bưu hãn, chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Người còn chưa tới, Đường Phong đã cảm thấy bên kia truyền đến thanh thế khổng lồ, chiến đấu của những cao thủ Thiên giai thượng phẩm quả thực có thể dùng hình ảnh hủy thiên diệt địa để hình dung.

Biệt viện tinh xảo Phi Tiểu Nhã sớm đã trở thành một bãi phế tích trong chiến đấu, từ xa nhìn lại, Đường Phong chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều đạo thân ảnh quấn chặt vào nhau, thanh thế to lớn, giằng co lẫn nhau.

Càng đến gần, Đường Phong càng nhìn thấy rõ ràng, chỉ có điều cục diện trước mắt lại khiến hắn có chút không hiểu rõ rút cuộc là chuyện gì.

Những người này mặc dù đang lo lắng chiến đấu, nhưng đối thủ hai bên vẫn không thay đổi.

Hai người Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp giao đấu với Ô Long Tam Sử, còn một mình Đoạn Thất Xích giao đấu với ba sát thủ Đại Tuyết Lâu còn lại, Phi Tiểu Nhã lại đang dốc sức liều mạng với Tạ Tuyết Thần.

Hai người Tiếu Thúc và Tiếu Nhất Diệp hoàn toàn không có áp lực gì, bởi vì tình hình chiến đấu giữa bọn họ và Ô Long Tam Sử nói là chiến đấu, còn không bằng nói là đang luận bàn, cấp độ chiến đấu của bọn họ rất rõ ràng, ngươi đánh ta một chưởng, ta đánh ngươi một quyền, nhưng không hề ngoại lệ, đều bị song phương ngăn cản được, chiến đấu nhìn như đằng đằng sát khí, kì thực song phương đều không có tổn thương gì.

Hơn nữa Tiếu thúc còn có thể tranh thủ chi viện cho Đoạn Thất Xích.

Cục diện Đoạn Thất Xích gặp phải lại không giống Thang Phi Tiếu, hắn và ba sát thủ Đại Tuyết Lâu chém giết khó phân thắng bại, chiêu thức tàn nhẫn chưa từng có từ trước đến nay, lấy một địch ba, cho dù Đoạn Thất Xích cũng cảm giác tương đối mất sức, may mà Thang Phi Tiếu thường xuyên ra tay giúp đỡ mới không khiến hắn rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng Thang Phi Tiếu cũng chỉ có thể ra tay hỗ trợ, một khi hắn muốn thoát khỏi phạm vi công kích của Ô Long Tam Sử, Ô Long Tam Sử sẽ dốc sức liều mạng giữ hắn lại.

Ba lão gia hỏa này rút cuộc muốn làm gì, mặc dù Đường Phong cũng phát hiện có gì đó khó hiểu, bọn họ rõ ràng có dốc sức, nhưng lại dốc sức không triệt để, sợ đầu sợ đuôi khiến người ta khó chịu.

Đường Phong có thể phát hiện, Tạ Tuyết Thần làm sao không biết ba lão gia hỏa này đang suy nghĩ gì? Chỉ có điều như vậy là đủ rồi, ba người bọn họ cộng thêm ba sát thủ Đại Tuyết Lâu đủ để giam chân hai đại Sát Thần và Tiếu Nhất Diệp, còn lại chỉ cần chờ mình giết chết Phi Tiểu Nhã thì đại cục đã định.

Nói cho cùng, mục đích tới đây lần này của hắn chính là đánh chết hoặc thu phục Phi Tiểu Nhã. Phi Tiểu Nhã vừa chết, bản thân lại tham gia vào chiến trường của những người khác, đến lúc đó hai đại Sát Thần và Tiếu Nhất Diệp đều không chạy được.

Trong tình huống này, bất luận một phần trợ lực vi diệu nào đó đều đủ để thay đổi chiến cuộc giằng co này.

Muốn đánh chết Phi Tiểu Nhã, đối với Tạ Tuyết Thần mà nói cũng không có gì khó khăn. Chiến đấu đến bây giờ, Phi Tiểu Nhã đã quần áo tả tơi, chịu thiệt thòi không ít dưới tay Tạ Tuyết Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh đến mức toát đầy mồ hôi.

Sau khi cũng tấn thăng lên Thiên giai thượng phẩm, Phi Tiểu Nhã mới có thể so chiêu với Tạ Tuyết Thần, bằng không nàng khẳng định không cách nào duy trì trong thời gian dài.

Tạ Tuyết Thần cũng không phải một người không quả quyết, vì nắm bắt đại quyền, hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì, mặc dù giết Phi Tiểu Nhã có khiến hắn cảm giác có chút đáng tiếc, nhưng nếu không giết nàng nhất định sẽ là hậu hoạn vô cùng.

Chỉ có điều Phi Tiểu Nhã lại không biết lúc nào mới tấn thăng lên Thiên giai thượng phẩm, điều này thật sự có chút vượt quá dự kiến của Tạ Tuyết Thần, bởi vì dựa theo suy đoán của hắn, Phi Tiểu Nhã muốn đạt đến cảnh giới này, ít nhất còn phải đợi năm sáu năm mới thành. Nhưng Tạ Tuyết Thần cũng chỉ có chút lo lắng mà thôi, Phi Tiểu Nhã có gia tăng một chút thực lực cũng không thể gây trở ngại nắm chắc của hắn đối với đại cục.

Khi Đường Phong chạy tới, Phi Tiểu Nhã đang nghênh diện chém một chưởng về phía Tạ Tuyết Thần, tuy nhiên lại bị Tạ Tuyết Thần dễ dàng tránh được. Trên tay Tạ Tuyết Thần rất hèn hạ cầm một chiếc quạt sắt, cây quạt này nhìn qua cũng không phải vật bình thường, mép quạt hiện ra ánh sáng âm u, hiển nhiên vô cùng sắc bén.