Vô Thường

Chương 249: Giá họa




Ý niệm vừa sinh. Đường Phong liền động sát tâm, bất kể người này là ai, hay hắn có ý đồ gì, nếu muốn giết mình thì hẳn phải chuẩn bị tinh thần bị mình giết.

hơn nữa Bất Phôi giáp trên người mình tuyệt đối không thể lộ ra cho nên người này phải chết.

Thừa dịp hắn còn đang sững sờ Đường Phong đưa tay bóp cổ hắn rồi tay còn lại cầm lấy cổ tay đang cầm chủy thủ đem tay của hắn từ bên dưới kéo ra ngoài để không còn gì che đậy nữa.

Mọi người đang xem cuộc chiến không hề để ý đến động tĩnh bên này, mọi người cũng không biết hai người phát sinh chuyện gì và tại sao có người cầm chùy thủ trên tay.

- ngươi...

Thiếu niên có ý đồ giết chết Đường Phong khiếp sợ nhìn hắn, sát ý đập vào mặt làm tim hắn đập mạnh, phảng phất đao thương bất nhập thân thể làm cho hắn nghi ngờ vạn phần, hắn cúi đầu nhìn vị trí bị phá vỡ trên mặt hiện vẻ bừng tỉnh.

Hắn đoán được trên người Đường Phong nhất định mặc bảo bối có thể chóng đỡ đao kiếm, nếu không sao có thể không một chút bị thương?.

Trước mặt bao người. hắn ném chủy thủ về phía Đường Phong, Đường Phong bắt lấy, sau một khắc hắn nhếch miệng kêu lên:

- Đừng có giết ta...

Một bên hô hoán, một bên mô phỏng dộng tác ở trên tay Đường Phong, hắn không dùng cương khí chẳng qua là không ngừng xô đẩy Đường Phong nhưng lực đạo của hắn quá yếu ớt làm sao có thể thoát khỏi tay của Đường Phong.

Không ít người hiện lên vẻ nghi hoặc, bởi vì mọi người căn bản không biết chuyện gì vừa phát sinh, mà người bị Đường Phong nắm cổ rất rõ ràng là đang diễn trò.

Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn. lực đạo trên tay lớn hơn vài phần khiến mặt đối phương nhất thời đỏ lên.

- Bên trong Ô Long Bảo không thể động thủ đả thương người. không ai nói cho ngươi quy củ này sao?

Không ít người còn đang nghi ngờ, thì có một đám người đi tới vây qunh Đường Phong, tất cả đều là một vẻ đang xem kịch vui, không có ý tốt, ngó Đường Phong cười giễu cợt.

Đường Phong quét ánh mắt qua mấy người này, hướng phía sau nhìn lại, nhất thời thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Không Dư Hận! Hắn đứng cách đó không xa, khoanh tay lặng yên đứng nhìn có một mỹ thiếu nam đầy khí chất, hắn ngó nhìn Đường Phong giống một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, trên mặt treo nụ cười chế nhạo, khi Đường Phong nhìn về phía hắn trên khóe miệng còn khẽ giật giật.

- Ngươi nhất định phải chết.

Đường Phong hiểu rõ lời nói của Không Dư Hận .

Sau một khắc hắn từ từ đi tới, khi hắn đi vào trong đám người. nhưng người đó tự nhiên lùi ra một con đường để hắn thuận lợi thông qua. rồi đi tới trước mặt Đường Phong.

-Nga!

Không Dư Hận nhìn chủy thủ trên tay Đường Phong nói:

- Cầm lợi khí đả thương người, nếu bị những hắc y nhân nhìn thấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Một tiếng khinh thường vang lên.

Mọi người cũng không mù, chuôi chủy thủ rõ ràng là do người kia ném cho Đường Phong mà trước bụng có một vết thương, rõ ràng là do hắn đả thương người không được muốn giá họa.

Khi tiếng khinh thường vang lên, một đám người trong sân trừng mắt nói:

- Muốn sống lâu mấy ngày thì câm miệng lại.

Quả nhiên không ai dám phát ra thanh âm gì; một ít người biết tin đã nhanh chân thoát khỏi tránh cho lúc nữa dẫn lửa thiêu thân.

Đường Phong ngó nhìn Không Dư Hận suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, trong nháy mắt hắn liền rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Không Dư Hận là đệ tử của Đại Tuyết cung đưa tới, khẳng định không chỉ có một người, mà bọn họ ở trong Đại Tuyết cung vốn đã quen biết nhau tự nhiên lấy thực lực mạnh như Không Dư Hận dẫn đầu.

Lúc mới vào Ô Long Bảo, Không Dư Hận đã đem mình trở thành cừu nhân của quái nhân độc nhãn Sở Tiên sinh. Nhưng không thể cùng mình động thủ nên hắn làm ra hành động hèn hạ này để đối phó với chính mình.

Hắn sai khiến một tên đệ tử Đại Tuyết cung hành thích Đường Phong, nếu thành công có thể giá họa cho Đường Phong muốn giết mình sau đó bị mình giết lại, đến lúc đó bọn họ người đông thế mạnh cũng không có ai vì một người chết mà ra mặt.

Cho dù không thành công cũng có thể dùng biện pháp này giá họa cho Đường Phong.

Một thanh chủy thủ , một lần đánh lén làm cho Đường Phong lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu Đường Phong nhất thời xúc động giết chết hắn, sẽ bị đám hắc y nhân dựa theo Ô Long Bảo quy củ mà nghiêm khắc xử phạt, mà Đường Phong không giết người, nhưng theo như lời nói vu khống của bọn đệ tử Đại Tuyết cung, Đường Phong sao có thể tránh khỏi kiếp nạn này.

Dù sao không ai có thể đứng ra làm sáng tỏ chuyện này thay Đường Phong cho nên Đường Phong nhất định sẽ gặp tai ương. Hắn không quen biết ai ở chỗ này, chỉ nhận thức Thiết Đồ, ai sẽ vì hắn mà ra mặt đắc tội đệ tử Đại Tuyết cung? không ai có thể làm như vậy.

Đắc tội Không Dư Hận cùng đám người Đại Tuyết cung chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt, bọn họ sẽ bo bo giữ mình nhất là ở địa phương như thế này.

Suy nghĩ cẩn thận, Đường Phong nhìn Không Dư Hận giễu cợt cười:

- Ngươi thật vô sỉ.

không Dư Hận nhún vai nói:

- Có trách thì trách ngươi là đồ đệ của Tiếu Nhất Diệp.

Tiếu Nhất Diệp từng hành hạ Không Dư Hận, lấy tâm tính nhỏ nhen của hắn tất nhiên muốn ngày sau cường đại sẽ trả thù, nhưng đáng tiếc Tiếu Nhất Diệp đã chết, điều này làm hắn rất khó chịu, nhưng không nghĩ tới khi đến Ô Long Bảo lại gặp phải người của Tiếu Nhất Diệp tiến cử tới hơn nữa bên trong bảo đồn đãi người này là đệ tử của Tiếu Nhất Diệp.

Lúc trước ta nhận đau khổ trên tay Tiếu Nhất Diệp vậy bây giờ lấy ngươi hoàn lại đi. Mà Đường Phong vừa vặn đi tới luận võ thai vì vậy kế hoạch gài tang vật liền ra lò.

- Vậy hiện tại ngươi muốn làm gì đây?

Không Dư Hận nhìn Đường Phong nói.

- Nhưng hắc y nhân đã hướng bên này đi tới rồi, ngươi muốn giết hắn thì phải động thủ nhanh lên nhưng nếu động thủ thì chính ngươi cũng sẽ chết, không bằng ngươi thả hắn, ta sẽ thay ngươi nói rằng các ngươi đang luận bàn, mặc dù không ở trên đài nhưng bọn họ cũng sẽ không để ý vì đây là luận võ thai cũng coi như có thể là địa phương luận bàn.

Đường Phong không nói gì nhìn hắn.

không Dư Hận cười nhạt nói.

- Dĩ nhiên cũng có điều kiện đó là ngươi phải bò qua dưới háng của ta.

Sau khi nói xong, trên mặt hắn hiện lên vẻ kích động, hắn tin tưởng chỉ cần Đường Phong có chút lý trí sẽ chọn phương pháp phía sau để giải quyết chuyện này.

Làm nhục đồ đệ của Tiếu Nhất Diệp? Nghĩ cũng đã thú vị. Không Dư Hận không hi vọng Đường Phong sẽ chết, hắn muốn lưu lại tính mạng của Đường Phong để sau này từ từ hành hạ, nếu không ở đây vô vị như vậy biết tìm niềm vui ở đâu.

- Lần trước ngươi phải bò qua dưới háng Tiếu Nhất Diệp phải không?

Đường Phong nhìn hắn nói:

- Ngươi thật là đáng thương, ngay cả tôn nghiêm của mình cũng đánh mất cho dù sau này ngươi cường đại cũng sẽ có giới hạn, cho dù Tiếu Nhất Diệp không chết, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nụ cười trên mặt Không Dư Hận dần biến mất, thay vào đó là tức giận cùng dữ tợn.

- Ta không giống ngươi nên không cần dùng tiêu chuẩn làm người của ngươi đối với ta.

Sau khi nói xong Đường Phong cầm thủy thủ xẹt qua cổ tên đệ tử, động tác dứt khoát, trên mặt không có chút nào biến hóa.

Chương 250: Chết chưa hết tội.

Một luồng máu tươi từ trên cổ hắn phun đến trên mặt Không Dư Hận, gương mặt tuấn tú tràn ngập máu tươi cùng dữ tợn, nhăn nhó.

Máu nóng không làm hắn nháy mắt tới một cái, nhưng hai mắt vẫn toát ra thần sắc không thể tin tưởng.

Hắn không thể tin được, Đường Phong dám giết người ngay tại Ô Long Bảo trước mặt mọi người.

Mình có thể làm vậy sao? Không thể. Cho dù trong Đại Tuyết cung thường thấy máu tanh cùng bóng tối, khi tới Ô Long Bảo cũng phải thu liễm lại, chuyện lần này hãy để người bạn cùng mình lớn lên xuất thủ.

Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại hoàn toàn không đem tính mạng của mình để trong mắt, hắn không biết giết người ở chỗ này giống với tự sát sao.

Không chỉ Không Dư Hận kinh ngạc, người xung quanh cũng hút một ngụm khí lạnh, Đại Tuyết cung đệ tử lại tức giận cùng hoảng sợ, nhưng người khác nhìn Đường Phong đồng tình cùng kinh sợ.

Mà người bị Đường Phong giết đúng là chết không nhắm mắt, hắn quỳ rạp xuống đất, hai tay che cổ, phát ra một chuỗi thanh âm khó nghe, nhưng như thế nào cũng không ngăn được máu tươi chảy ra, ngã trên mặt đất.

Đường Phong động thủ hắn hoàn toàn không thể phản kháng, bởi vì hắn cũng cho rằng Đường Phong không có can đảm giết mình, nhưng chuyện phát triển không như người ta tính toán.

Đám hắc y nhân đang từ từ đi tới, nhưng vừa thấy người chết liền vọt tới.

Một hắc y nhân lạnh mặt nói.

- Có chuyện gì xảy ra?

Hắn nhìn Đường Phong hỏi vì chuyện xảy ra lúc trước hắn cũng không nhìn thấy.

Nhưng Đường Phong giết người bọn hắn nhìn thấy rất rõ.

Mặc dù biết không có khả năng nhưng Đường Phong vẫn thử giải thích một chút.

- Hắn muốn giết ta nhưng không biết lượng sức, ta phản kích lại hắn đã chết.

- Thúi lắm, huynh đệ của ta chỉ đụng phải hắn, hắn liền giết người, quả nhiên là ác độc.

Một đệ tử Đại Tuyết cung đứng ra giận dữ mắng.

Những đệ tử còn lại cũng nhất tề lên tiếng phụ họa. Tình hình nhất thời trở nên hỗn độn, nhưng tiếng chửi rủa hướng Đường Phong đánh tới có một loại cảm giác bùn đất trên đáy quần không phải phân cũng là phân.

- Ngươi cũng thật là can đảm.

Nghe đến thế, hắc y nhân cười lạnh nhìn Đường Phong.

- Đã năm năm không có ai dám giết người ở Ô Long Bảo, năm năm trước có người phá hư quy củ, ngươi có biết kết quả của hắn không? Bị chém thành mười tám khúc, ném vào Xà quật nuôi rắn, xem ra hôm nay hắn không cô đơn nữa rồi.

- Ô Long Bảo là địa phương không nghe đạo lý hay sao?

Đường Phong khinh thường nhìn hắc y nhân.

- Cái gì mà tự ý đả thương người, giết không tha? Chẳng lẽ người khác nhục mạ, ám sát ta, ta cũng không thể phản kích sao? Đây là cái đạo lý chó má gì?

Đường Phong thở dài, mình mới tiến vào Ô Long Bảo một ngày đã muốn đi rồi, thật sự có chút đáng tiếc, nhưng mà trước khi đi mình phải giết chết tên Không Dư Hận này.

- Phản kích? Tất nhiên là có thể nhưng ai có thể chứng minh ngươi nói thật?

Hắc y nhân nhướng mày.

- Ít nhất bây giờ ta đều nghe nói đến là ngươi động thủ giết người.

Không Dư Hận lau máu tươi trên mặt mở miệng nói.

- Đường Môn, đừng bảo là ta không cho ngươi cơ hội, nếu nơi này có hai người có thể chứng minh huynh đệ của ta động thủ trước sau đó bị ngươi giết chết thì coi như phá hư Ô Long Bảo quy củ, chết vẫn chưa hết tội.

Đường Phong khẽ cười một tiếng.

- Ta nghĩ là không có ai đâu.

Những người kia không phải là đệ tử của Đại Tuyết cung thì người nào nguyện ý giúp mình ra mặt. Giương mắt quét qua, quả nhiên có rất nhiều người trốn tránh ánh mắt của mình, bọn họ biết chân tướng sự việc nhưng không muốn đứng ra lúc này.

Mà nhưng tên đệ tử của Đại Tuyết cung thì không tức giận cũng là đắc ý.

Tức giận là vì một đồng bạn của mình đã chết, còn đắc ý là hắn chết đáng giá.

Đang lúc mọi người nghĩ rằng đại cục đã định thì có một thanh âm truyền tới.

- Ta làm chứng.

Ánh mắt của mọi người hướng về phía đó, trên mặt Đường Phong rốt cuộc nở nụ cười.

Thiết Đồ, tên Man Ngưu này lại có thể đứng ra vì Đường Phong thật sự có chút ngoài ý muốn. Bởi vì mình và hắn vừa đối mặt, trên mặt hắn còn hiện lên vẻ chán ghét. Nhưng khi Đường Phong lâm vào hiểm cảnh thì chỉ có hắn đứng ra, thật là khó được.

Không Dư Hận âm độc ngó Thiết Đồ, tên nam nhân khôi ngô vạch ra đám người từ từ đi tới, nhìn Không Dư Hân một cái.

- Nhìn cái trym à, Thiết đại gia phiền não ngươi bịa đặt vu khống người khác, có bản lãnh đánh nhau thì làm một cuộc, làm loại thủ đoạn hạ lưu này thì có gì là bản lãnh?

Mắng xong, hắn quay đầu nhìn Đường Phong giơ ngón tay cái lên nói.

- Ngươi ngưu! Ở chỗ này cũng dám giết người.

- Hảo! Rất tốt.

Không Dư Hận hít sâu một hơi sắc mặt méo mó quay đầu nhìn đám người.

- Một người, có còn người nữa đứng ra không?

Ai đứng ra lúc này đều là địch nhân của Không Dư Hận, tương đương với địch nhân của Đại Tuyết cung.

- Tính ta thêm một người nữa.

Không Dư Hận vừa dứt lời, dường như có người cố ý muốn vả vào miệng hắn, sau một khắc có một thanh niên mặc áo đen từ phía sau đám người đi ra đến trước mặt Đường Phong, cười dài nhìn chằm chằm hắn một cái rồi hướng về phía hắc y nhân nói.

- Chuyện vừa rồi ta xem rõ ràng. là người này muốn ám sát....

- Đường Môn.

Đường Phong tự mình giới thiệu.

- Ừ đúng rồi, đúng người đã chết này muốn ám sát Đường Môn, lúc ấy Đường Môn đang xem mọi người luận bàn thì hắn đem chủy thủ giấu trong áo muốn ám sát Đường Môn, nhưng lại bị hắn né qua được, sau đó người này ném chủy thủ cho Đường Môn để giá họa cho hắn.

Khi hắn nói chuyện, chân mày Đường Phong nhíu lại, nếu nói Thiết Đồ nguyện ý giúp mình thì còn có thể, nhưng thiếu niên này là ai, mình chưa gặp qua bao giờ, tại sao lại muốn giúp mình. Mình cùng hắn thật chưa từng thấy qua bao giờ cũng không có giao tình gì cả.

Nhưng mà thanh âm của hắn có chút quen thuộc, ánh mắt của hắn, giống như mình đã từng gặp ở đâu rồi.

Hai người, thật sự có hai người đứng dậy thay Đường Phong làm chứng. hơn nữa còn có một vị tự thuật lại tình huống khi đó, vết rách trên bụng Đường Phong cũng không phải giả.

Không Dư Hận lộ ra vẻ mặt đặc sắc, vô hạn sát cơ trong lòng bắt đầu khởi động, hắn hiện tại rất muốn đem hai người vừa đứng ra giết chết, nhưng hắn không dám động thủ, hắn không có giống Đường Phong, quyết đoán cùng kiên quyết.

Cái chết tới gần, trong giây lát biến thành sự sống! Không Dư Hận nghĩ tới hàng vạn khả năng, Đường Phong chỉ có một kết cục là chết hoặc bị mình làm nhục. Nhưng hắn không nghĩ tới ngay lúc này có người không biết sống chết đứng ra giúp Đường Phong, hơn nữa cơ hội này lại là do mình giúp hắn.

Quả nhiên là lấy đá đập chân. Không Dư Hận cảm giác mình đã đánh giá cao lực ảnh hưởng của bản thân cùng đánh giá thấp dũng khí của người trong Ô Long Bảo.

Nhưng mà cũng tốt, ít nhất tên Đường Môn này cũng sẽ chưa chết bây giờ, giữ lại để ngày sau tự mình giết cũng rất mong đợi.

Nghĩ ngợi như vậy, Không Dư Hận một bụng nghẹn khuất tiêu giảm không ít, hắn nhìn Đường Phong cười nhạt nói.

- Vận khí của ngươi không tệ, không biết lần sau có được như vậy hay không.

- Nhớ đến ngươi vừa nói gì sao?

Đường Phong nhìn hắn châm chọc.

Không Dư Hận oán hận nhìn Đường Phong nói.

- Là huynh đệ của ta động thủ trước, chết chưa hết tội.