Vô Thường

Chương 177: Trời khô dễ cháy, phòng cháy phòng trộm phòng ... phong thiếu gia! (thượng)




Tiếu thúc đưa tay lên mân mê cằm, ra dáng trầm tư, vẻ mặt bí hiểm, chậm rãi mở miệng nói:

- Chuyện đã rõ ràng rồi, Phong thiếu... Aizzz. chúng ta đã nhìn lầm Phong thiếu gia rồi, Phong thiếu gia lại là dạng người không biết liêm sỉ, tiểu nhân hèn hạ thế này! Ngay cả tiểu cô nương khả ái, nhỏ bé đáng yêu như thể cũng không tha! Tứ nương, sau này nàng nên trông coi Manh Manh cẩn thận một chút, tuyệt đối không được để nó ở một mình cùng với Phong thiếu gia.

Nói xong, Tiếu thúc lại tiếp tục phán như chém đinh chặt sắt:

- Không được, chúng ta phải nói cho toàn bộ đệ tử Thiên Tú biết bộ mặt thật của Phong thiếu gia, với tư sắc cùng thủ đoạn và mức độ cầm thú của hắn, nếu thực sự hạ thủ với đám đệ tử Thiên Tú không may kia, thực không ai có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn được!

Thở dài một hơi, Tiếu thúc giương vẻ mặt bi thương đau đớn cùng với vẻ thương người:

- Trời khô dễ cháy, phòng cháy phòng trộm phòng Phong thiếu gia!

Vừa mới dứt lời, Tứ nương đã véo hắn một cái rõ mạnh:

- Nói bậy cái gì đó? Phong thiếu là ai ngươi còn không rõ hay sao? Ta thấy ngươi không ăn được nho nên mới bảo nho chua đúng không?

Tiếu thúc vội chối bay chối biến:

- Ta chỉ tùy tiện nói một chút, sao lại đánh ta?

Đoạn Thất Xích chậm rãi nói:

- Các ngươi có nhận ra không? Lúc tiểu cô nương kia đi ngang qua bên cạnh chúng ta, cương khí trong cơ thể chúng ta dường như có khuynh hướng tự phóng ra!

Đoạn Thất Xích nói vậy là có dụng ý gì? Thang Phi Tiếu và Tần tứ nương sớm cảm nhận được, tình trạng như vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề, đó chính là tiểu cô nương thoạt nhìn khả ái tới cực điểm, trông như vô hại ấy có bản lãnh có thể thương tổn tới bọn hắn! Cương khí tự động phóng ra, chính là vì phòng ngừa con bé đột nhiên hạ thủ.

Nhưng mà... điều này làm sao có thể chứ?

Nhìn niên kỷ của tiểu cô nương kia, nhiều lắm cũng chỉ lớn hơn Manh Manh ba bốn tuổi, cũng chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, cho dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào có thực lực có thể uy hiếp tới ba vị cao thủ đứng đầu được mới đúng?

Huống hồ gì, ba người cũng không hề cảm nhận được trên người cô bé có bất kì sự hiện diện nào của cương khí cả, cô bé giống như một tiểu cô nương không có thực lực gì cả.

Thế nhưng, ba người cũng biết, sương chiếu ra chỉ là ảo ảnh, có thể dưới sự trông chừng của ba người mà lẻn vào trong gian phòng Đường Phong được, nội bản lĩnh này không cũng đủ để người ta phải e dè rồi. Bọn họ không phát hiện ra được thực lực của đối phương, khả năng thứ nhất chính là đối phương chưa từng tu luyện qua. Khả năng thứ hai, chính là thực lực của đối phương không hề kém so với bọn hắn!

Nếu như vừa nãy mà tiểu cô nương này lộ ra một chút địch ý, hoặc là Đường Phong ở trong phòng không còn một chút động tĩnh gì, vậy thì ba người lập tức sẽ ra tay xuất thủ với cô bé ngay lập tức. Sở dĩ còn chưa có ra tay với con bé, cũng bởi vì Đường Phong hãy còn đang ngủ say, cũng không hề có chút thương tổn nào.

Vậy rốt cuộc cô bé từ đâu tới? Vì sao lại ngủ trong phòng của Đường Phong? Mục đích của cô bé là gì? Nhất thời ba người nghĩ đến đau cả đầu.

Có ý muốn gọi Đường Phong dậy mà hỏi cho rõ, nhưng không ai có da mặt đủ dày để đi vào.

Tiểu Manh Manh ôm Đậu Đậu, bình bịch chạy tới trước mặt Tứ nương cùng Thang Phi Tiếu, ngẩng đầu lên, cong môi hỏi:

- Mẫu thân, tỷ tỷ kia là do người cùng với phụ thân làm ra để chơi đùa cùng với con sao?

Tần tứ nương đỏ mặt, hận không thể tìm được một cái hầm để chui xuống.

Thang Phi Tiếu cùng mang vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, Đoạn Thất Xích ở bên canh chỉ biết cười, cười đến vô cùng mờ ám.

Tiểu Manh Manh lại hỏi:

- Nhưng mà... hai người nói là muốn có đệ đệ cơ mà?

Gương mặt Tần tứ nương nóng như như bị lửa đốt, đối với câu hỏi của con gái mình, nàng không thể giả bộ không nghe thấy, đành phải ngồi xuống, nhỏ giọng nói:

- Tỷ tỷ kia á, không phải là của mẫu thân và phụ thân đâu, hình như là của Phong thúc thúc của con đó.

Manh Manh đưa một ngón tay lên miệng của mình, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng bật miệng cười khanh khách:

- Phong thúc thúc so với mẫu thân và phụ thân còn lợi hại hơn, một người cũng có thể làm ra tỷ tỷ, còn mẫu thân và phu thân lại phải cần tới hai người.

Thang Phi Tiếu và Tần tứ nương dở khóc dở cười! Đoạn Thất Xích cũng không tài nào nhịn được nữa, cười phá lên.

Tiếng cười rốt cuộc cũng kinh động đến Đường Phong đang ngủ say ở trong phòng. Đường Phong bất mãn làu bàu một tiếng:

- Cười cái gì mà cười, nửa đêm nửa hôm, đều không cần ngủ hay sao?

Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt chuyển hướng vào trong phòng Đường Phong, tất cả đồng thời bình khí ngưng thần, đồng thời chờ đợi chuyện sắp sửa xảy đến.

Quả nhiên, biểu hiện của Đường Phong không phụ lòng sự mong đợi của mọi người. Chi chốc lát sau, một tiếng thét cực kỳ thảm thiết hòa chung với sợ hãi khôn cùng từ trong nhà dội ra, tiếp theo đó, cửa phòng Đường Phong bị một cước đá văng, hắn dùng khí thế sét đánh không kị bưng tai mà từ trong nhà lao ra, cứ như thể sau mông bắt lửa.

- Cái gì đây, cái gì đây?

Đường Phong quay đầu nhìn quanh, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc vô bờ!

Thang Phi Tiếu mang vẻ mặt hâm mộ, ghen tỵ cùng tiếc hận:

- ngươi hỏi bọn ta, bọn ta biết đi hỏi ai đây?

- Con bé... con bé... sao con bé lại ở chỗ này?

Đường Phong hiện tại còn có chút chưa tỉnh ngủ. ý thức còn trong tình trạng mơ mơ hồ hồ! Mới vừa rồi hắn cảm giác được bên cạnh mình có một người nhỏ bé đang nằm ngủ, vừa mở mắt ra nhìn liền thấy Linh Khiếp Nhan đang gối đầu vào vai mình mà say giấc nồng, đã vậy lại còn chép chép miệng, thiếu chút nữa đã dọa chết hắn.

người khác không biết Linh Khiếp Nhan, nhưng tự hắn rõ ràng, nàng ta chỉ là một tia linh hồn, chỉ có thể sinh tồn ở bên trong khỏi giáp trong Cương Tâm của mình, làm thế quái nào có thể chui ra bên ngoài được vậy?

Đường Phong cười khổ vò đầu, thần sắc dần dã bình phục lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ:

- Ta hiểu rồi, đây là đang nằm mơ! ừm, nhất định là mơ!

Ba người nhìn hắn mà cười âm hiểm!

ngay cửa phòng, Linh Khiếp Nhan từ từ đi ra, trong tay còn ôm theo cái gối lớn, chớp chớp mắt nhìn về phía Đường Phong, nhẹ giọng la lên:

- Phong ca ca, ta mệt chết đi được! Đều tại huynh, đêm qua chẳng thành thật một chút nào, hai ta chẳng ngủ được gì hết!

Thang Phi Tiếu hít sâu một hơi, gương mặt cực kỳ bi thương.

Trời của ta ơi, đất của ta ơi, các ngươi mở mắt ra mà nhìn đi, xem xem thế giới này rốt cuộc còn có công bằng không?

Tứ nương nghe được, sát khí liền nổi đằng đằng trên mặt, phẫn nộ nhìn về phía Đường Phong, ánh mắt như đao, dường như muốn trực tiếp đem Đường Phong ra chém cho nát bấy.

Trong đại viện, Linh Khiếp Nhan cùng Tiểu Manh Manh ngồi song song trên một cái ghế thái sư, vốn chỉ là ghế dựa dành cho một người ngồi, lúc này lại đủ để có thể dung nạp hai tấm thân nhỏ nhắn của hai cô bé.

Ánh mắt Linh Khiếp Nhan như có chút ngây ngô, tách hạt đậu phộng trên tay, sau khi mở ra liền đưa một nửa vào trong miệng, sau đó lại đưa nửa còn lại cho Manh Manh. Tiểu Manh Manh vẫn nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò đánh giá vị tiểu tỷ tỷ không biết đột nhiên từ đâu chui ra này, mở miệng nhai hạt đậu thơm phức, ngọt ngào nói:

- Cám ơn.

Linh Khiếp Nhan gật đầu, tiếp tục bóc...

Nằm trên đùi Manh Manh, Đậu Đậu mắt đen giống như trúng gió, không ngừng co quắp, run rẩy, thân thể vốn có chút nhỏ bé co lại thành một vòng, ngay cả cái đuôi cũng cuộn tròn cả lại, nghiễm nhiên giống hệt như chuột ngó thấy mèo.

Linh Khiếp Nhan nhìn thoáng qua Đậu Đậu, vươn tay ra vuốt nhẹ đầu của nó, ánh mắt Đậu Đậu đột nhiên trắng dã, rớt thẳng xuống đất, Manh Manh sợ hết hồn, hoảng hốt la lên:

- Đậu Đậu!

Linh Khiếp Nhan an ủi:

- Không có gì đâu, nó co lại là muốn ngủ đó.

- Có thật không?

Manh Manh ngẩng đầu hỏi. Linh Khiếp Nhan đặt một hạt đậu vào trong tay cô bé, bình tĩnh nói:

-ừ.

Hai tiểu nha đầu hòa bình hữu ái này đối với nhau đúng là ôn hòa, ấm áp đến mức khiến cho Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng ở một bên nhìn thấy cũng muốn bị hòa tan.

Tiếu thúc, Đoạn thúc cùng Đường Phong ngồi xổm trên nền đất phía xa, Tứ nương đứng bên cạnh bọn hắn, tất cả mọi người vẫn còn ngây ngốc nhìn về phía Linh Khiếp Nhan, cả chớp mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

- Phong thiếu gia.

Thang Phi Tiếu có chút chịu không nổi cái không khí trầm muộn mà quỷ dị này nữa, bèn mở miệng hỏi:

- ngươi nói là, ngay cả ngươi cũng không biết tiểu nha đầu này từ đâu ra?

Đường Phong ảo não gật gật đầu:

- Có thể nói như vậy.

Kinh ngạc cùng bối rối qua đi, Đường Phong lúc này cũng đã biết mình không phải đang nằm mơ rồi. Vậy cũng đồng nghĩa với việc Linh Khiếp Nhan sống trong Cương Tâm và Bất Phôi Giáp trong người hắn, giờ phút này đã hiện ra sờ sờ ngay trước mặt, hơn nữa còn không hề có chút đặc điểm nào của âm hồn.

Có thể nói, lúc này nàng ta chính là người, là một cô bé.

Nhưng mà, không giống với lần trước hắn gặp ở trong Khúc Đình sơn, Linh Khiếp Nhan so với lần trước gặp có vẻ nhỏ hơn một chút, thân hình cũng chưa trưởng thành, nhưng mái tóc trấng như tuyết thì không có gì thay đổi.

Thêm nữa khí chất cũng khác đi, có vẻ ngây ngây ngốc ngốc, còn có cả hai mí mắt hơi sụp xuống, giống hệt như chưa tỉnh ngủ vậy.

Đường Phong ngẫm nghĩ hồi lâu, nếu như muốn đánh giá Linh Khiếp Nhan trước mặt này mà nói..e rằng chỉ có thể dùng bốn chữ mới có thể hình dung ra được, đó chính là: trời sinh ngốc nghếch!

ở bên trong Cương Tâm của hắn, trong không gian của Bất Phôi Giáp cũng không còn một chút tung tích của tinh hồn Linh Khiếp Nhan. Có thể khẳng định là Linh Khiếp Nhan đã chui ra ngoài này rồi, nhưng mà Đường Phong nghĩ mãi không ra, nàng ta rốt cuộc đã kiếm ở đâu ra một cái thân thể như vậy chứ?

Sáu con mắt ra sức nhìn chằm chặp vào Đường Phong, cứ như thể trên người hắn mọc hoa vậy.

- Tin ta, các ngươi phải tin ta !

Đường Phong rối muốn chết.

- Ta không biết một chút gì thật mà!

- Con bé đã gọi ngươi là Phong ca ca.

Tần tứ nương cười lạnh một tiếng.

- Nó còn nói tối hôm qua ngươi không thành thật, khiến cho nó mất ngủ!

Thang Phi Tiếu siết chặt nắm đấm kêu răng rắc...

- Phong thiếu, nhận tội đi.

Đoạn Thất Xích ở bên cạnh cất giọng mềm mỏng, khuyên nhủ.

- Chúng ta sẽ không làm gì ngươi cả, cùng lắm là hung hăng phỉ báng một phen thôi.

Thang Phi Tiếu đứng một bên gật đầu thật mạnh.

Đường Phong dở khóc dở cười:

- Chính ta cũng không hiểu gì hết, các ngươi muốn ta nhận tội gì đây? Bất quá ta có thể nói cho các ngươi biết, ta xác nhận là có quen biết con bé, nhưng ta cũng không rõ là rốt cuộc vì sao con bé lại xuất hiện ở đây được.

- Các ngươi có quen biết?

Tứ nương đưa mắt nhìn qua chỗ Manh Manh cùng Linh Khiếp Nhan đang ngồi, hỏi.

- Quen trong Khúc Đình sơn.

Đường Phong hai ngày này bịa chuyện luôn mồm, có nói dối thêm lần nữa cũng chẳng sao. Thân phận chân thật của Linh Khiếp Nhan là không thể để lộ ra ngoài, nhưng vẫn có thể bố trí cho con bé một chút.

- Trong núi?

Sắc mặt mấy người nhất thời trở nên nghiêm túc.

- ừm.

Đường Phong gật đầu, chuẩn bị đem những lời mình đã chuẩn bị sẵn nói hết ra.

Theo như Đường Phong vạch sẵn, Linh Khiếp Nhan chính là một cô bé sống trong Khúc Đình sơn, bản thân hắn trước giờ chưa từng gặp qua nàng, trong lúc vào Khúc Đình sơn tư luyện thì rất là vô tình phát hiện ra tung tích của nàng. Bản thân mình thấy nàng vô cùng đáng yêu, bèn cho nàng đồ ăn này nọ, sau đó hai người bắt đầu ở cùng nhau mấy ngày qua...

Nhưng sau đó, Linh Khiếp Nhan lại đột nhiên mất tích. Mãi cho đến buổi sáng hôm nay, lại xuất hiện ngay trong phòng của mình.

Lời nói dối như vậy có thể nói là sơ hờ ở khắp nơi, nhưng trong lúc Đường Phong đang bịa chuyện, thần sắc mê man trên mặt lại là thật, không hề giả một chút nào, chính là vì hắn thực sự không hề hay biết làm cách nào mà Linh Khiếp Nhan lại hiện ra trong phòng của mình được.

Vậy nên ba người mặc dù quan sát gương mặt Đường Phong rất kỳ, thế nhưng cũng không nhìn ra manh mối gì, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy phần gặp gỡ này có chút ảo tung chảo mà thôi.

- Trong núi...

Thang Phi Tiếu nheo mắt nhìn Linh Khiếp Nhan, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Đường Phong thậm chí có thể cảm thấy lúc Tiếu thúc nói mấy chữ này thì thanh âm cũng có chút run rẩy, khí thế trên người dâng lên mãnh liệt, thế nhưng bị ông mạnh mẽ đè nén, áp chế xuống.

Chẳng những một mình Tiếu thúc, Đoạn Thất Xích và Tần tứ nương cũng y hệt vậy, thần sắc trên mặt khi nhìn về Linh Khiếp Nhanh hiện đầy nét e dè, cảnh giác.

- Nếu như tới từ trong núi, vậy thì mọi việc đều đã thông.

Đoạn Thất Xích chậm rãi nói. Cũng chỉ có ở trong núi ra, mới có thể ở cái tuổi này mà có được thân thủ khiến cho cao thủ thiên giai thượng phẩm đỉnh phong cũng không thể phát hiện, lại còn kích phát phản ứng của cương khí bên trong cơ thể họ.

- Có ý gì?

Đường Phong nghi hoặc mở miệng hỏi.

- Phong thiếu, lúc này còn chưa phải lúc ngươi có thể biết được chuyện này, đợi cho thực lực của ngươi phát triển đến một bước này, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Thang Phi Tiếu thần sắc nghiêm túc, nói.

- Ta lại hỏi ngươi một chuyện.

- ừm.

Đường Phong gật đầu.

- Ngươi có chắc chắn con bé sẽ không gây nguy hiểm gì cho ngươi không? Không những là ngươi, còn có những người bên cạnh ngươi nữa!

Vẻ mặt của Thang Phi Tiếu hết sức nghiêm trọng, lời nói ra như để lại di ngôn.

- Ta nói cho ngươi biết, nếu như con bé muốn hãm hại ngươi, ngay cả ta và lão Đoạn liên thủ cũng không thể ngăn cản được.

Đường Phong không khỏi có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ Linh Khiếp Nhan cùng lắm cũng chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, lần trước bản thân hắn đã đánh với một “Linh Khiếp Nhan” khác một trận, nhưng hiện tại cho dù hai sợi tinh hồn dung hợp lại, có thể nói là lợi hại hơn xưa, nhưng cũng không thể nào thắng được hai đại Sát thần liên thủ được chứ?

Song đối diện với câu hỏi của Thang Phi Tiếu, Đường Phong vẫn kiên định trả lời:

- Yên tâm đi, cái khác ta không dám cam đoan, nhưng ta dám khẳng định, con bé rất nghe lời, ít nhất là nghe lời của ta.

Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích nghe xong không khỏi thở ra một hơi thật dài, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã được gỡ xuống:

- Vậy thì được!

Khóe môi Đoạn Thất Xích có chút co giật:

- Vận số quái gì? Một cái Yên Liễu các nho nhỏ thế mà trở thành trại tập trung cao thủ mất rồi!

Mấy tháng trước, lợi hại nhất Thiên Tú chẳng qua cũng chỉ là Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Loan, mà thực lực của các nàng cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên giai hạ phẩm thôi. Xét trong hàng các cao thủ đứng đầu, các nàng cũng chỉ là hạng kế cuối.

Nhưng hôm nay thì sao? Trong Thiên Tú, Lâm Nhược Loan hôm qua đã đột phá đến Thiên giai trung phẩm, trong Yên Liễu lại còn có hai vị cao thủ đỉnh cấp như Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, lại còn có Tần tứ nương nắm Viêm Nhật kiếm trong tay. Mà lúc này, lại có thêm một cô bé mà ngay cả hai vị Sát Thần cũng phải vạn phần kiêng kỵ.