Vô Thường

Chương 1146: Bán đứng




Hiện giờ tình hình bên trong Dị Bảo Điện giống như một tổ ong vò vẽ, mà Đường Phong chính là cây gậy đánh vào tổ ong vò vẽ đó.

Một khi hắn bị phát hiện thì đều bị vây công, chờ tới khi mọi chuyện lắng xuống thì Dị Bảo Điện liền bình thường trở lại.

Trong lúc Đường Phong đang đi tìm lối vào tuyệt thất thì Cổ Thanh Vân vẫn đả tọa bên trong gian phòng chữa vết thương do chính mình chém một đao gây nên, tuy rằng vết thương không sâu nhưng nếu muốn da thịt khôi phục được hoàn toàn thì ít nhất cũng phải mất năm ba ngày mới xong.

Trong lúc đang vận công thì đột nhiên cửa phòng đóng liền mở ra.

Động tĩnh đột ngột như vậy phảng phất khiến nội tâm của chính mình run rẩy, Cổ Thanh Vân mở choàng mắt, chỉ thấy ở trước cửa có một đao thân ảnh đứng sừng sững tại đó, bởi vì có ánh sáng chói lòa cho nên không thể thấy rõ được khuôn mặt hắn, nhưng Cổ Thanh Vân có thể thấy rõ trên khóe miệng người này nhếch lên một tia mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn đều đặn toát ra mùi vị âm tà.

- Ai?

Cổ Thanh Vân trầm giọng quát lên.

Người nọ cũng không trả lời mà tiện tay đóng của phòng lại, đi một bước tới gần hắn, Cổ Thanh Vân như lâm phải đại địch vội vàng đứng dậy, tuy rằng hắn không biết người này là ai nhưng cử chỉ và thái độ của hắn quả thực khiến người khác sinh ra cảm giác bất an. Chờ tới khi người này bước tới trước mặt hắn còn khoảng ba bước thì cuối cùng Cổ Thanh Vân cũng nhìn rõ được dung mạo hắn.

Trong nhất thời, Cổ Thanh Vân đứng sững tại chỗ:

- Vô Song công tử?

Bởi vì hắn phát hiện dĩ nhiên người này lại là vị thanh niên trẻ tuổi kiệt xuất của Chiến gia – Chiến Vô Song.

- Ngươi nhận ra ta?

Chiến Vô Song nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia biểu tình đương nhiên.

Trong lòng Cổ Thanh Vân cảnh giác nhưng ngoài mặt cười nói:

- Vô Song công tử lừng danh khắp thiên hạ, tự nhiên Cổ mỗ nhận biết được.

Khóe miệng Chiến Vô Song hơi nhếch lên, quan sát hắn một lát rồi nói:

- Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi là một vị chấp sự của Cổ gia?

- Cổ Thanh Vân ra mắt Vô Song công tử.

Cổ Thanh Vân một mặt hành lễ một mặt xoay chuyển tâm tư, hiện giờ Chiến Vô Song xuất hiện tại đây quả thực khiến hắn có chút lo lắng trong lòng, Cổ Thanh Vân lo lắng chính là việc chính mình mật báo cho Đường Phong bị Chiến Vô Song nhìn thấy.

Nếu như bị hắn thấy rồi nói ra, vậy thì Cổ gia sẽ gặp phiền phức lớn.

- Cánh tay của ngươi bị thương?

Ánh mắt Chiến Vô Song hướng về cánh tay bị chảy máu đầm đìa của Cổ Thanh Vân, trong ánh mắt mang theo một tia thân thiết.

Cổ Thanh Vân nói:

- Bị ma đầu Đường Phong gây thương tích, may được trời xanh phù hộ nhặt lại được một cái mệnh.

- Sống là tốt rồi, trên người bản công tử mang theo một ít dược vật chữa thương, để ta xem thương thế của ngươi.

Chiến Vô Song vừa nói vừa đưa tay cầm lấy cánh tay bị thương của Cổ Thanh Vân.

Thân thể Cổ Thanh Vân khẽ động, né tránh Chiến Vô Song nói:

- Chỉ là việc nhỏ, không cần Vô Song công tử phải bận tâm.

Cho dù hắn có trốn tránh việc này hay không căn bản không thoát khỏi động tác của Chiến Vô Song, cánh tay của Cổ Thanh Vân liền bị hắn tóm lấy.

Trên tay truyền tới lực đạo khiến người khác không thể chống đối, lập tức Cổ Thanh Vân thay đổi sắc mặt, hắn còn đang tưởng rằng chuyện tình chính mình gặp mặt Đường Phong bị bại lộ, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào thì Chiến Vô Song lại nói:

- Ý tốt của bản công tử, không ai có thể cự tuyệt!

Lời nói này vô cùng âm trầm, nhiệt độ bên trong gian nhà đột nhiên giảm đi vài phần, Cổ Thanh Vân đứng bất động tại chỗ, hắn chẳng qua chỉ là một Linh Giai hạ phẩm, còn Chiến Vô Song là một Linh Giai trung phẩm, chỉ riêng về thực lực đã kém một đẳng cấp, huống chi Cổ Thanh Vân có tật giật mình, Chiến Vô Song cả vú lấp miệng em, dưới sự áp bách của Chiến Vô Song, Cổ Thanh Vân nào dám phản kháng lại?

Sau một khắc, đột nhiên Chiến Vô Song thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói:

- Để Cổ chấp sự bị sợ hãi rồi, mời ngồi, để Vô Song rịt thuốc cho ngươi, chiến đấu với ma đầu bị thương là quang vinh cho bốn thế lực lớn chúng ta.

Một thân cảnh giới Linh Giai của Cổ Thanh Vân như bị tắc nghẹn, loay hoay mãi giống như con rối, chính mình căn bản không làm chủ được, đành phải tùy ý ngồi xuống cùng Chiến Vô Song, cởi băng vải quấn trên cánh tay ra.

Rốt cuộc ý đồ của Chiến Vô Song là gì? Lần đầu tiên Cổ Thanh Vân phát hiện chính mình có cảm giác không nhìn thấu được lòng người, sắc mặt Chiến Vô Song biến đổi cực nhanh vượt qua tưởng tượng của hắn, khi thì âm trầm khi thì ôn hòa, lòng dạ vô cùng thâm sâu không thể lường.

Chẳng qua trong lòng Cổ Thanh Vân vẫn có một dự cảm mơ hồ không rõ, Chiến Vô Song cười tủm tỉm trước mặt giống như một con rắn độc, ẩn tàng răng nanh kịch độc, tùy thời tấn công.

Nhưng mà hiện giờ hắn cần phải làm thế sao? Thực lực của hắn lớn hơn chính mình rất nhiều, nếu như thực sự phát hiện ra chính mình và Đường Phong lén lút gặp nhau thì sẽ trực tiếp xuất thủ, lấy thực lực của chính mình căn bản không thể chống lại.

Trong lúc đang hoảng sợ trong lòng, vết thương trên cánh tay truyền tới cảm giác tê dại, đau đớn từ miệng vết thương truyền tới biến mất trong nháy mắt, không chỉ như vậy, chóp mũi còn ngửi được một mùi hương êm dịu mát mẻ.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay Chiến Vô Song cầm một bình ngọc, đổ từ trong bình ngọc ra mấy thứ gì đó rồi rắc loạn lên vết thương của chính mình.

- Đau đớn giảm đi hay không?

Chiến Vô Song hỏi.

Cổ Thanh Vân cố gắng lộ vẻ tươi cười nói:

- Dược vật chữa thương của Vô Song công tử quả nhiên thần kỳ, cảm giác của ta khá hơn rồi.

Chiến Vô Song cười ha hả nói:

- Xem ra vừa rồi Cổ chấp sự đã dùng qua một chút dược vật, có lẽ dược vật ngươi dùng chính là thánh phẩm chữa thương của Cổ gia Phong Hoàn tán đúng không?

- Vô Song công tử nói không sai, không biết lúc này công tử dùng dược vật gì? Nó còn có tác dụng tốt hơn cả Phong Hoàn tán của chúng ta.

Chiến Vô Song đắc ý nói:

- Còn phải nói, đây là dược vật chữa thương do bản công tử tự mình phối trí ra, tên của nó tạm thời còn chưa nghĩ ra, tuy rằng hiệu quả không tồi chẳng qua lại có một nhược điểm.

- Nhược điểm gì?

Lúc này Cổ Thanh Vân đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, trong lòng mơ hồ còn có chút cảm kích.

Động tác rịt thuốc của Chiến Vô Song ngừng lại, hắn ngẩng đầu cười với Cổ Thanh Vân, nhe hai hàm răng trắng bóng ra:

- Nếu dược vật này gặp phải thứ nào có thành phần từ Bích Oánh Thảo thì sẽ từ thánh phẩm chữa thương chuyển thành vật kịch độc!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cổ Thanh Vân liền thay đổi, khởi động cương khí đánh một chưởng hung mãnh vào Chiến Vô Song ở ngay trước mặt.

Chiến Vô Song cười khinh miệt, cũng không thấy hắn có động tác gì, thân thể ngồi chồm hổm trên mặt đất phiêu phiêu nhảy đi, dễ dàng tránh được công kích của Cổ Thanh Vân, sau đó lập tức đứng dậy.

Cổ Thanh Vân cũng vội vội vàng vàng đứng dậy, nhưng nguyên bản cảm giác chỗ cánh tay tê dại đột nhiên chuyển thành nóng như lửa đốt, hơn nữa đau đớn này còn lan sang kinh mạch.

- Ngươi thật đê tiện!

Khóe mắt Cổ Thanh Vân như muốn rách ra, tức giận quát mắng.

Chiến Vô Song cười đạm nhiên:

- Bản công tử có hảo ý chữa thương giúp Cổ chấp sự, tại sao lại nói là đê tiện được!

Cổ Thanh Vân vô cùng bi phẫn:

- Ngươi biết rõ Phong Hoàn tán của Cổ gia ta là làm từ Bích Oánh Thảo còn bôi độc vật như vậy lên người ta, quả thực vô cùng độc ác!

- Ha ha, lời của chấp sự sai rồi. Đối với minh hữu thì không bao giờ bản công tử làm ra chuyện như thế, nhưng đối với địch nhân thì tự nhiên phải dùng hết mọi thủ đoạn tồi tệ.

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Chiến Vô Song liền lạnh lại.

- Thì ra, ngươi đã thấy được,

Vẻ mặt Cổ Thanh Vân lụi bại.

- Tất nhiên là thấy được, chẳng qua cảm giác của ma đầu kia vô cùng lợi hại, bản công tử cũng không dám tới gần, không biết hắn đã đi tới nơi nào, chấp sự, nếu tiện thì nói ra, cho bản công tử biết hắn đang ở đâu?

Cả người Cổ Thanh Vân phát lạnh, hắn nhìn công tử tuấn tú trước mặt, đột nhiên phát hiện ra hắn chính là một con độc xà.

- Vô Song công tử, Cổ mỗ có một chuyện không rõ, lấy thực lực của ngươi cho dù có tấn công ta thì ta cũng không thể chống lại, hà tất phải khó khăn như vậy?

Chiến Vô Song cười nói:

- Chó cùng rứt giậu, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, tuy rằng chấp sự là Linh Giai hạ phẩm nhưng dù sao cũng đã tu luyện nhiều năm như vậy, nếu như muốn liều mạng thì kể cả bản công tử có thể thắng ngươi cũng không dám đảm bảo toàn thân lông tóc không có vấn đề, không phải bây giờ đơn giản hơn rất nhiều sao?

- Thì ra là vậy!

Cổ Thanh Vân chậm rãi gật đầu.

- Chấp sự là người thông minh, tự nên biết lựa chọn thế nào cho phù hợp. Thuận tiện nói cho ngươi biết một tiếng, chất độc này vô cùng mạnh, thời gian phát độc chỉ còn nửa chén trà nhỏ nữa, nếu còn vọng động cương khí thì chỉ sợ sẽ nhanh hơn một ít.

Lời kia vừa thốt ra, nhất thời khiến Cổ Thanh Vân cảm giác như rơi vào hầm băng.

Nguyên bản hắn còn đang muốn liều mạng, nhìn hay xem có thể dùng kinh nghiệm chiến đấu lâu năm của mình áp chế Chiến Vô Song tuổi còn trẻ không, nhưng xem ra hiện giờ chỉ là vọng tưởng.

Hít sâu vào một hơi, Cổ Thanh Vân nói:

- Ta có một điều kiện.

- Nói.

- Trước tiên đưa giải dược cho ta!

Chiến Vô Song gật đầu, móc một lọ từ trong lòng ra, thoải mái ném về phía Cổ Thanh Vân. Phần sảng khoái này khiến thần sắc Cổ Thanh Vân ngẩn ra, hắn căn bản không nghĩ rằng giải dược tới tay lại dễ như vậy.

Dường như xem thấu nghi hoặc trong lòng hắn, Chiến Vô Song nói:

- Chấp sự không cần hoài nghi, xác thực bình này chính là giải dược. Chẳng qua trước khi ngươi nói ra ma đầu đi tới đâu thì bản công tử sẽ không cho ngươi có cơ hội dùng.

Cổ Thanh Vân vô cùng lo lắng, nói rằng muốn kiểm nghiệm về giải dược một chút, Chiến Vô Song liền gật đầu đáp ứng.

Mở bình ra ít sâu vào một hơi, Cổ Thanh Vân liền cảm thấy đau đớn như lửa cháy trong người giảm đi một chút, lập tức liền biết lời nói của Chiến Vô Song không giả, đây xác thực là giải dược không còn nghi ngờ.

- Như vậy, chấp sự cũng phải nói ma đầu đi về hướng nào chứ?

Chiến Vô Song cười cười nhìn Cổ Thanh Vân.

Cổ Thanh Vân chán nản thở dài phun ra hai chữ:

- Tuyệt thất!

Hắn cũng không nói nhiều, lấy trí thông minh của Chiến Vô Song sao không suy đoán được?

Tuy rằng trước đây Cổ Thanh Vân có ý tốt với Đường Phong nhưng dù sao cũng chỉ là thụ mệnh của gia chủ Cổ U Nguyệt, lúc đó bản thân cũng không có giao tình sống chết, sao có thể vì bảo vệ bí mật cho Đường Phong mà đánh mất tính mệnh của chính mình?

Cho nên khi tính mệnh của chính mình bị uy hiếp hắn cũng chỉ có thể lựa chọn bán đứng Đường Phong, đây là thói thường tình của con người. Hiện giờ trong lòng Cổ Thanh Vân có cảm giác vô cùng phức tạp.

Bán đứng Đường Phong có nghĩa là hắn buông bỏ mệnh lệnh của Cổ U Nguyệt, tương tương với phản bội gia tộc, nếu như việc này truyền ra ngoài thì Cổ Thanh Vân hắn sẽ không thể nào sống yên ổn tại Cổ gia.

Nhưng lúc đó tính mệnh chính mình đang nằm trên tay người khác, sao còn có tâm tư đi suy nghĩ đường lui?

- Ta hẳn phải nghĩ tới đến chứ.

Chiến Vô Song hối hận vỗ trán của mình.

- Trên người ma đầu có Hư Thiên Lệnh, tự nhiên nên tới gian phòng đó.

- Vô Song công tử...

Thần sắc Cổ Thanh Vân vật lộn kêu một tiếng, hắn muốn tìm một đường lui cho chính mình.

Vậy mà Chiến Vô Song mỉm cười, cắt đứt lời hắn rồi nói:

- Nếu chấp sự bị thương thì cứ việc ở đây chữa thương đi.

Dứt lời, tay mở cửa phòng ra, quay đầu hướng Cổ Thanh Vân cười cười, chạy như bay ra ngoài.

Trong nháy mắt tròng mắt Cổ Thanh Vân trợn tròn gầm lên một tiếng giận dữ:

- Chiến Vô Song!

Lời còn chưa dứt thì cửa phòng đã đóng lại, sau một khắc một tiếng nổ trong phòng vang lên, cả gian phòng bị lửa thiêu cháy hừng hực, hơn nữa đây cũng không phải lửa thường mà là linh khí hỏa hệ thiêu đốt tạo thành.

Cổ Thanh Vân lảo đảo chạy về phía cửa, vừa lúc trúng kịch độc còn thêm cả biển lửa xung quanh, hắn chưa kịp chạy tới cửa thì đã bị đốt tróc da tróc thịt, ngã lảo đảo xuống đất.

- Chiến Vô Song, ngươi không chết tử tế được!

Cổ Thanh Vân hô lên một tiếng cuối cùng, lập tức triệt để chìm ngập trong hỏa diễm.

Mỗi một khi có người đi ra khỏi mật thất bên trong Hư Thiên Điện thì sẽ dẫn phát lửa cháy bên trong, thời gian đầu Đường Phong gặp mặt Đoạn Tây Lâu, Đoạn Tây Lâu không cho hắn ra ngoài cũng chính vì nguyên nhân này. Cho nên tầm bảo bên trong Hư Thiên Điện thì nhiều người sẽ chiếm ưu thế, nhiều người có thể phân ra một vài người đứng thủ hộ ở bên ngoài, miễn cho người khác tiến vào mật thất khiến dẫn phát hậu quả không thể dự tính được.

Đương nhiên nếu như tốc độ của chính mình đủ nhanh thù cũng có thể, như vậy có thể ly khai ra ngoài trước khi người khác kịp rời khỏi.

Hai người Đường Phong và Chung Lộ tự nhiên không thể làm vậy, dù sao để Chung Lộ phòng thủ ở bên ngoài quả thật không hề an toàn, hồng nhan là kẻ gây tai họa, nữ tử có khuôn mặt đẹp sẽ dẫn phái một ít tranh chấp không đáng có.