Vô Thượng Tiên Đế

Vô Thượng Tiên Đế - Chương 190-191




Chương 190: Võ Giả Minh Kình Ra Tay



“Có chuyện gì nói luôn đi”, Trịnh Sở không mấy hứng thú ngồi xuống, cao cao tại thượng nói với Quan Tương Hách và Hứa Hồng Phúc.



Quan Tương Hách vẫn không lên tiếng, chỉ giữ vẻ mặt tươi cười.



Hứa Hồng Phúc ho khan 2 tiếng, nói: “Ban đầu con gái tôi và cậu kết hôn, là vì thế lực của nhà họ Trịnh ở Vân Châu”.



“Hiện giờ cậu đã bị nhà họ Trịnh khai trừ, tôi quyết định đưa con gái về nhà họ Hứa, và kết hôn với cậu Quan”.



Quan Tương Hách nghe vậy, khẽ nở nụ cười, nói: “Hứa Thanh Vân, anh đã thích em từ lâu, em có biết không”.



Nói xong, hắn nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt căm hận, mỉa mai nói: “Nếu không phải tại tên phế vật này, anh và em đã kết hôn, vợ chồng hạnh phúc sống bên nhau”.



Hứa Thanh Vân lạnh lùng đáp: “Trước giờ tôi chưa từng thích anh, dù không có Trịnh Sở, tôi cũng không ở bên anh, anh khỏi cần tự luyến”.





Hứa Hồng Phúc lập tức nổi giận, giờ Trịnh Sở chỉ là tên phế vật nhà họ Trịnh, không những chẳng giúp được gì, thậm chí còn khiến nhà họ Hứa bị cười nhạo ở Giang Linh.



Nếu có thể bám vào nhà họ Quan, tương lai địa vị nhà họ Hứa chắc chắn lên như diều gặp gió.



Hứa Hồng Phúc vì quá tức giận mà mặt đỏ bừng, nói với Hứa Thanh Vân: “Con và Trịnh Sở kết hôn 3 năm, cậu Quan không hề chê bai con bẩn thỉu, con lấy tư cách gì ghét bỏ cậu Quan?”

Ông ta dứt lời, ngừng một một chút, sau đó lạnh lùng nói tiếp: “Hôn sự của con và cậu Quan, bất kể con đồng ý hay không, đều phải làm theo”.



Hứa Thanh Vân lập tức lạnh giọng nói: “Không thể nào, con không chấp nhận”.



Hứa Hồng Phúc nãy giờ cố kiềm nén cơn giận, vừa nghe thấy lời này của con gái, lửa giận trong lòng liền bùng nổ, ông ta bật dậy, vươn tay định tát vào mặt Hứa Thanh Vân.



Ông ta cho rằng con gái không nghe lời bố thì đáng đánh lắm.



Bốp.



Một tiếng giòn giã vang lên.



Bàn tay Hứa Hồng Phúc chưa kịp chạm vào mặt Hứa Thanh Vân thì một tát của Trịnh Sở đã nặng nề giáng vào mặt ông ta.



Trên mặt ông ta lập tức xuất hiện dấu tay đỏ lừ.



Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Dám động đến cô ấy, tôi sẽ cho ông chết ngay lập tức!”

Hứa Hồng Phúc bị đánh, một bên má như tê liệt.



Ông ta nổi điên trừng mắt nhìn Trịnh Sở, cảm giác nhục nhã ê chề.



Trong mắt ông ta, Trịnh Sở chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.



Loại người như vậy, lại dám đánh ông ta, sao ông ta có thể nhẫn nhịn?

Hứa Hồng Phúc rất muốn tát trả Trịnh Sở một cái thật mạnh.



Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, nỗi khiếp sợ vô danh trong lòng khiến ông ta run lên, hai chân mềm nhũn.



Quan Tương Hách ngứa mắt với Trịnh Sở từ lâu, nhưng vẫn cố giữ phong độ để thể hiện với Hứa Thanh Vân.



Giờ thấy anh đánh bố vợ tương lai, Quan Tương Hách bật cười, nói: “Trịnh Sở, anh dám đánh cả bố vợ, không có chút giáo dục nào sao?”

Trịnh Sở lạnh nhạt đáp: “Ông ta không xứng”.





Quan Tương Hách vỗ tay: “Hay cho câu không xứng”.



Dứt lời, hắn chỉ vào mặt Trịnh Sở, nói: “Phế anh ta cho tôi, cho biết kết cục của việc động vào bố vợ tương lai Quan Tương Hách này!”

Thực tế Quan Tương Hách không hề ra mặt vì Hứa Hồng Phúc, mà hắn chỉ muốn đánh Trịnh Sở một trận mà thôi.



Hơn mười võ giả cảnh giới minh kình phía Sau Quan Tương Hách nghe thấy mệnh lệnh, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo.



Trong mắt bọn chúng, Trịnh Sở như cá nằm trên thớt, có thể tùy ý mổ xẻ.



Hứa Thanh Vân trông đám người kia định đối phó Trịnh Sở, liền lạnh giọng nói: “Quan Tương Hách, anh định làm gì?”

Sau vụ việc Vương Thành Nhân, cô biết khả năng của Trịnh Sở hơn người, đám này hoàn toàn không phải đối thủ của anh.



Nhưng cô vốn lương thiện, muốn khuyên ngăn Quan Tương Hách đừng tự tìm đường chết.



Quan Tương Hách nghe giọng điệu của cô, lại tưởng cô muốn bảo vệ Trịnh Sở, hắn nhìn sang Trịnh Sở đang vô cùng bình thản, khiêu khích: “Cậu cả nhà họ Trịnh, hiện giờ sa sút đến mức này? Phải nhờ phụ nữ bảo vệ?”



Hứa Hồng Phúc đã lấy lại tâm trạng, nghe thế lập tức phụ họa: “Cậu ta là một kẻ phế vật, đương nhiên cần con gái tôi bảo vệ”.



Hứa Thanh Vân nhíu mày, hai người này đúng là hết đường cứu.



“Đánh cho tôi”, Quan Tương Hách ra lệnh, hắn không thể chờ để nhìn thấy cảnh Trịnh Sở bị đánh sống dở chết dở, quỳ dưới đất cầu xin được nữa.



Lúc đó, hắn sẽ lôi Trịnh Sở ra ngoài đường phố Giang Nam, khiến Trịnh Sở không còn chút mặt mũi nào.



Hơn mười võ giả nghe lệnh của Quan Tương Hách, bắt đầu ra tay, triển khai chiêu thức lợi hại nhất.



Bọn chúng không sợ đánh chết Trịnh Sở thì sẽ thế nào, mọi chuyện đều có Quan Tương Hách lo liệu.



Tốc độ võ giả minh kình cực nhanh, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt Trịnh Sở như báo.



Trịnh Sở nhìn khí thế hung hãn của chúng, không hề run sợ dù chỉ một chút.



Anh như đang đối diện với một đám trẻ con, khẽ nở nụ cười khinh thường, tay phải đưa ra, đón lấy đòn tấn công của chúng.



Uỳnh.



Giống như vừa có đạo sấm sét cực mạnh đánh xuống, khiến cho màng nhĩ của tất cả mọi người chấn động, tạm thời mất đi thính lực..



Chương 191: Cậu Ấm Phế Vật Nhà Họ Trịnh Thật Lợi Hại



Khi quả đấm của hơn mười vị võ giả cảnh giới minh kình tiếp xúc với Trịnh Sở, xương cốt bọn họ gãy lìa toàn bộ, hóa thành phấn vụn.



Máu tươi trong miệng trào ra, bọn họ kêu gào thảm thiết, bay ngược ra ngoài, hung hăng đập vào vách tường tạo thành một cái hố hình người.



Quan Tương Hách vốn tưởng rằng mười mấy vị võ giả cảnh giới minh kình mình gọi đến có thể ung dung hạ gục được Trịnh Sở.



Để Trịnh Sở cảm nhận được nỗi nhục nhã to lớn, không ngờ cuối cùng lại bị Trịnh Sở dùng một quyền dễ dàng đánh bại.



Vẻ mặt Quan Tương Hách rất khó coi, giống như ăn phải phân vậy.



Sắc mặt Hứa Hồng Phúc trắng bệch một mảng, không ngờ thực lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy.



Theo như trí nhớ của ông ta lúc trước về Trịnh Sở, anh chẳng qua chỉ là một cậu ấm phế vật nhà họ Trịnh, ngay cả võ giả cảnh giới ám kình cũng không phải mới đúng.



Trịnh Sở không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai người, anh bước chậm rãi đến trước mặt bọn họ.



Hai người Hứa Hồng Phúc, Quan Tương Hách nhìn Trịnh Sở đi đến, bọn họ trực tiếp xụi lơ trên đất.



Thậm chí Quan Tương Hách còn bị dọa sợ đến mức tè ra quần, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.



“Cậu cả Trịnh, lúc trước đắc tội nhiều, đại nhân anh độ lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân”, Quan Tương Hách run rẩy mở miệng xin Trịnh Sở bỏ qua cho hắn ta.



Nhưng ở trong lòng hắn ta thì nghĩ, chờ khi quay lại Vân Châu, nhất định phải cho Trịnh Sở đẹp mặt.



Sắc mặt Hứa Hồng Phúc trắng bệch, ông ta mở miệng: “Cậu Trịnh, đều là Quan Tương Hách bảo tôi làm, tôi là bị bắt buộc”.



Vào thời khắc sinh tử, Hứa Hồng Phúc sẽ không để ý đến thế lực nhà Quan Tương Hách.



Người cũng chết rồi, thế lực lớn thì có ích lợi gì.



Chỉ có sống sót mới là vương đạo.



Quan Tương Hách nghe Hứa Hồng Phúc nói vậy, trong lòng tức giận không để đâu hết.



Nếu không phải Hứa Hồng Phúc ý tứ không rõ ràng nói ở bên tai mình rằng gả con gái cho Trịnh Sở thật lãng phí, muốn cho cô tái giá, không biết gả cho ai tốt.



Làm sao Quan Tương Hách có thể đề nghị bảo mình cưới Hứa Thanh Vân làm vợ.







Hôm nay trước cửa sống chết, Hứa Hồng Phúc lại đá hết tội sang cho mình, trong lòng hắn ta liền bùng nổ như núi lửa.



Dù trong lòng tức giận, nhưng Quan Tương Hách cũng không dám biểu lộ ra lúc này.



Hắn ta cũng giống với Hứa Hồng Phúc, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Trịnh Sở, hy vọng Trịnh Sở nương tay tha cho bọn họ.



Hứa Thanh Vân từ đầu đến cuối quá lương thiện, thấy dáng vẻ đáng thương của Hứa Hồng Phúc và Quan Tương Hách, cô lại nhìn Trịnh Sở nói: “Được rồi, tha cho bọn họ đi”.



Hai người Quan Tương Hách và Hứa Hồng Phúc nghe Hứa Thanh Vân nói vậy, bọn họ gật đầu như giã tỏi: “Cậu cả nhà họ Trịnh, xin cậu tha thứ cho chúng tôi”.



Bọn họ cảm thấy Hứa Thanh Vân cũng đã lên tiếng rồi, chắc hẳn Trịnh Sở sẽ tha cho mình.



Giọng Trịnh Sở lạnh lùng đáp: “Không thể nào”.



Hai người Quan Tương Hách và Hứa Hồng Phúc nghe Trịnh Sở nói vậy, sắc mặt trắng bệch như tuyết.



Cơ thể bọn họ run rẩy nhìn Trịnh Sở nói: “Trịnh Sở, bây giờ mày chỉ là một cậu ấm phế vật nhà họ Trịnh thôi, dám đánh bọn tao bị thương, mày không gánh nổi hậu quả đâu”.



“Tao khuyên mày mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu không chuyện này chưa xong đâu”.



Hai người Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc nói hết những lời độc ác, muốn lấy cái này ra uy hiếp Trịnh Sở để cho anh dừng tay.



Hứa Thanh Vân nghe lời độc ác hai người nói ra, trong lòng ngược lại không lo lắng cho an nguy của Trịnh Sở, cô chỉ cảm thấy hai người này quá ra vẻ.



Lời nói ngày càng ác, đến lúc đó bị đánh sẽ càng thảm.




Bước chân Trịnh Sở đầy nặng nề, anh đến trước mặt hai người Quan Tương Hách và Hứa Hồng Phúc, đá một cước vào bụng hai người.



Phụt.



Hai người Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc bị một cước của Trịnh Sở làm cho toàn thân chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, cảm giác nội tạng đều sắp vỡ vụn, cơn đau đến tê tâm liệt phế lan tràn toàn thân.



Quan Tương Hách nhìn Trịnh Sở, chịu đựng cơn đau phần bụng truyền tới, hắn ta dùng giọng dữ tợn nói: “Trịnh Sở, mày thật to gan, dám đánh tao”.



“Đánh mày như đánh chó thôi”, Trịnh Sở lạnh lùng đáp lại, anh đá thêm một cước vào bụng Quan Tương Hách.







Bụp.



Quan Tương Hách bị uy thế của một cước này đánh bay ngược ra, cơ thể đập liên tiếp vào vách tường, máu tươi chảy ra từ trong miệng.



Hắn ta cũng không dám tiếp tục uy hiếp Trịnh Sở, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.



Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, khuyên nhủ: “Được rồi, hai người bọn họ cũng đã nhận được trừng phạt nên có, đừng đánh nữa”.



Trịnh Sở gật đầu nói: “Còn không cút mau”.



Hai người Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc nào còn có thể đứng lên cút ra ngoài, bọn họ lập tức hét lên, bảo võ giả minh kình lúc trước bị Trịnh Sở đánh mau chóng đỡ bọn họ dậy, sau đó ảo não rời đi.



Đám người Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc đi tới cửa, lập tức dừng bước.



Ngược lại không phải bọn họ không muốn rời đi, mà nhân vật trước mắt thân phận quá tôn quý.



Hai người Hứa Hồng Phúc và Quan Tương Hách không ngờ sẽ gặp hạng nhân vật này ở đây.



“Cút”, một giọng nói dữ tợn vang lên, ra lệnh cho Hứa Hồng Phúc và Quan Tương Hách cút sang một bên.



Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc nào dám nói gì, lập tức cút sang một bên giống như con chó.



Sau khi đứng sang một bên, nhìn một nam một nữ trước mặt, trong lòng bọn họ suy đoán.



Cho dù Trịnh Sở đã trở thành cậu ấm phế vật nhà họ Trịnh mà vẫn dám lớn lối như vậy, e rằng cũng là vì người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.



Hứa Hồng Phúc, Quan Tương Hách vừa mới đưa ra kết luận thì nghe thấy người đàn ông trẻ tuổi trong bộ đồ đắt tiền kia đứng ở cửa, hắn ta nhìn Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân, sau đó vỗ tay giễu cợt nói: “Không tệ, không tệ, thực lực của cậu ấm phế vật nhà họ Trịnh thật lợi hại”.



Hai người Hứa Hồng Phúc và Quan Tương Hách nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không ổn.



Người đàn ông trước mặt không phải bạn của Trịnh Sở ư? Tại sao nghe giọng điệu giống như thù địch vậy?



Từ khí tức tản ra trên người đối phương, Trịnh Sở đã sớm phán đoán ra thân phận của hắn ta.



Anh chìa tay phải ra, bảo vệ Hứa Thanh Vân ở sau lưng, nhìn người đàn ông trẻ tuổi và cô gái xinh đẹp sexy trước mặt, anh cười ha ha nói: “Chờ các người lâu rồi”.



“Ồ, anh biết thân phận của chúng tôi?”, Tạ Sư Quý nghe Trịnh Sở nói vậy, trong lòng khẽ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Trịnh Sở lại biết lai lịch và thân phận của mình.