Vô Thượng Thần

Vô Thượng Thần - Chương 35: Nguyễn Gia Gia Chủ Cả Kinh




Bíp… bíp… bíp!

- Kết nối với Tổng hành dinh thành công.

Một thanh âm máy móc lạnh băng vang lên, sau đó, từ một thiết bị chiếu bốn chiều hoạt động, xuất hiện một cái thân ảnh. Một vị trung niên, dáng vẻ tầm bốn, năm mươi. Hai tóc mai đã hoa râm một mảng, khí chất trên người ông phát ra cao cao tại thượng, chỉ có những người quanh năm đứng ở vị trí nhất định sẽ không tự chủ được phát ra cỗ khí thế đó.

Trước mặt ông là một người đang đứng, cả người được bao phủ lấy một bộ áo trùm kín mít. Nếu Vinh ở đây chắc chắn nhận ra được, Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là ba của cậu, cũng chính là người nắm giữ quyền lực cao nhất Nguyễn gia. Người được bao phủ trong bộ áo chùm chính là Hắc quản gia.

- Tình hình thế nào rồi?

Người đàn ông lên tiếng. Hắc quản gia cung kính hành lễ rồi nói:

- Thiếu gia đã an toàn, toàn bộ khu căn cứ đã bị giết toàn bộ, người của chúng ta ở Tinh hệ IV sẽ thu xếp ổn thỏa vụ này.

- Tốt! Còn gì báo cáo không?

Hắc quản gia ngập ngừng một lúc, rồi cắn răng nói:

- Thiếu gia… thiếu gia…

- Tiểu Vinh làm sao? Không xảy ra việc gì chứ?

Người đàn ông nhíu mày, trầm giọng hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là… chỉ là…

Hắc quản gia ấp úng, không biết nói ra sao. Người đàn ông trung niên lông mày càng nhíu chặt, giọng âm trầm nói:

- Có chuyện gì?

- Thiếu gia từ bé có phải bị bệnh? Với lại không cách nào tập luyện công pháp võ công?

Hắc quản gia hỏi lại. Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Hắc quản gia, nói lại:

- Phải! Rốt cuộc có chuyện gì?

- Có lẽ tôi không biết giải thích thế nào, chỉ là có đoạn video này mời ngài xem.

Nói xong tay điểm vào màn hình nano bên cạnh. Ngay lập tức ở đầu bên kia, Người đàn ông trung niên, gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Thành cũng đã nhận được một tập tin mà Hắc quản gia gửi.

Đoạn video được đánh dấu tuyệt mật. Với cấp độ của ông, liền nhanh chóng mở được nó ra. Video hơi mờ và chất lượng quay cũng có vẻ không tốt lắm.

Trên màn hình hiện lên một tên thiếu niên bị xích, xung quanh là hơn chục người quân nhân, sắc mặt âm trầm, đang dùng đủ loại công cụ để tra tấn tên thiếu niên.

Xem tới chỗ này, hai tay Nguyễn Thành không khỏi siết chặt, các khớp xương kêu răng rắc. Càng xem, ánh mắt của ông càng toát ra vẻ cuồng nộ. Như sắp nổ tung, cảnh video tiếp theo làm Nguyễn Thành mở to hai mắt, ngạc nhiên cùng khiếp sợ vô cùng. Dù đã ngồi ở vị trí gia chủ này rất lâu, việc lớn trải qua rất nhiều cũng không làm ông biến sắc một chút nào nhưng chứng kiến cảnh này lại khiến Nguyễn Thành cực kỳ thất thố.

Trên video phát ra trước mắt ông bắt đầu chiếu tới đoạn người thiếu niên kia phản kháng. Chỉ trong chớp mắt liền giết hơn chục người quân nhân tinh nhuệ, chí ít cũng phải đạt tới E cấp, hơn nữa còn một tên thiếu tá, theo tư liệu chuyển về thì tên này đã đạt tới E + cấp sắp bước vào D cấp. Một thiên tài của sư đoàn lục quân 2 cùng hơn mười người lính tinh nhuệ E cấp, đối với ông thì một cái chụp tay là chết, nhưng người thiếu niên kia có bao nhiêu bản lĩnh, ông rõ ràng hơn ai hết. Vậy mà không ngờ trong phút chốc lại xử lý toàn bộ một cách gọn gàng như vậy. Đơn thuần là một kiếm một mạng, không cần mất sang kiếm thứ hai.

Ý nghĩ đầu tiên của ông là “Đây liệu có phải là con trai của ông?”. Ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, liền quay sang Hắc quản gia hỏi:

- Ngươi đã kiểm tra chưa?

- Đã kiểm tra thưa ngài. ADN chính xác tới 99,99% thiếu gia không có vấn đề gì.

Hắc quản gia liền báo cáo, khi nhìn tới đoạn video ý nghĩ đầu tiên của hắn cũng chính là như vậy. Nhân lúc thiếu gia chữa thương, hắn liền kiểm tra luôn ADN. Kết quả thiếu gia không có bất cứ vấn đề gì.

Nguyễn Thành lại trầm ngâm, tiếp tục xem tiếp đoạn video, cả một căn phòng chỉ huy, hơn hai mươi người lính tinh nhuệ, toàn bộ đều bị một mình Vinh chém giết. Hơn nữa là giết một người không cần sang kiếm thứ hai. Từng kiếm đều đâm vào chỗ chí mạng, không lệch tới một phân. Nguyễn Thành tự hỏi, nếu là ông đặt mình vào vị trí đó, liệu mình có xử lý được như Vinh không. Kết quả khiến ông thất vọng, tu vi của ông đã đạt tới A cấp đỉnh phong nhưng cũng không thể làm từng động tác, từng đường kiếm trôi chảy như Vinh được.

Bằng vào kinh nghiệm lâu năm, cùng với tiếp xúc được với một số nhân vật đỉnh cao của vũ trụ này. Ông có thể nhìn ra, kiếm pháp của Vinh tuyệt đối không thể luyện trong một hai năm. Từng đường kiếm như nước chảy mây trôi, thực dụng vô cùng, chiêu chiêu lấy mạng, càng nhìn, Nguyễn Thành cứ ngỡ như là đang chứng kiến một kiếm đạo tông sư, đã luyện kiếm mấy trăm năm vậy.

Nhất là khi đánh nhau với một thành viên ám vệ đang trong bộ giáp Carbytnium. Chứng kiến bộ giáp được coi là niềm tự hào của Nguyễn gia bị phá hoại, nhất là đoạn cuối còn nhìn thấy Vinh đánh cong cả một lớp Carbytnium. Lúc đó ánh mắt Nguyễn Thành như muốn rơi cả ra ngoài.

Nguyễn gia độc tài mỏ Carbytnium đã là một bí mật công khai của giới cao tầng vũ trụ Nam Minh. Là gia chủ Nguyễn gia, Nguyễn Thành biết độ cứng rắn tới biến thái của Carbytnium. Được xưng là ông Hoàng của kim loại cũng không nói quá một chút nào. Đánh cong một lớp giáp nhẹ Carbytnium với ông là không khó, nhưng điều quan trọng là tay Vinh còn chưa tiếp xúc với lớp giáp mà chỉ cách không đánh ra một chưởng. Một chưởng đó không ngờ lại làm cong được một lớp giáp nhẹ Carbytnium, lại làm cho nhân viên ám vệ điều khiển bộ giáp suýt chút nữa về trầu tổ tiên.

Trầm tư một hồi lâu, cánh tay theo thói quen gõ gõ lên bàn phát ra những tiếng cộp cộp đầy áp lực. Một lúc sau, Nguyễn Thành mới quay ra hỏi Hắc quản gia:

- Ngươi nghĩ chuyện này như thế nào?

Hắc quản gia nghe được vậy cũng không trả lời luôn mà vẫn đứng cung kính như vậy. Được một lúc mới khàn khàn trả lời:

- Tôi nghĩ Nguyễn gia có khả năng đã bị lộ vị trí.

- Ồ! Sao ngươi lại nghĩ như vậy?

Nguyễn Thành cũng ngạc nhiên hỏi lại. Hắc quản gia dáng vẻ vẫn cung kính như vậy nói:

- Thứ nhất, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của gia chủ, tôi có thể khẳng định một điều, trước đó người cũng là không biết thiếu gia đã có một thân công phu vô cùng lợi hại.

Nguyễn Thành cũng là gật đầu, không phản bác lời Hắc quản gia.

- Thứ hai, nếu ngay cả gia chủ cũng không biết vậy thì chỉ có hai khả năng là Thiếu gia ẩn nhẫn cực kỳ kinh người hoặc sau lưng cậu còn có một vị Cao nhân tiền bối cực kỳ kinh khủng.

- Thứ ba, tuyến đường phi thuyền trở thiếu gia tới trường Oxford do chính tôi một tay thiết kế hoàn toàn có thể tránh được tai mắt của Liên Hợp Quốc cùng một vài thế gia kia. Hôm trước khi đi có thông báo trong hội nghị gia tộc. Vô cùng bí mật như vậy mà thiếu gia vẫn bị phát hiện cùng bị bắt cóc....

Nói tới đây Hắc quản gia không nói thêm gì nữa, phục vụ vị gia chủ này đã lâu, phải hơn một trăm năm có thừa. Hắn quá hiểu vị chủ tử này, đồng thời Nguyễn Thành cũng quá hiểu cùng tin tưởng Hắc quản gia.

Nắm đấm siết chặt, Nguyễn Thành nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư. Vinh chính là con trai độc nhất của ông, cũng chính là người thừa kế Nguyễn gia trong tương lai. Tuy đứa con trai có chút tự kỷ cùng bệnh tật quấn thân, nhưng Nguyễn Thành vẫn để lại rất nhiều hậu thủ, tự tin có thể bồi dưỡng được Vinh cầm quyền được Nguyễn gia trong tương lai. Nguyễn Thành có ba người con, người con cả tên Nguyễn Hằng, năm nay mười chín tuổi, hiện đang ẩn mình huấn luyện trong quân đội tại tiền tuyến. Lập được khá nhiều chiến công, cuối cùng cũng được lĩnh quân đội một phương, phong hàm Thượng Tá.

Đứa con thứ hai chính là Vinh, năm nay mười hai tuổi, vừa mới sinh ra đã được nhận định là gia chủ đời tiếp theo, nhưng mỗi tội bị tử kỷ. Nhưng được cái thông minh vô cùng, nếu không cũng chả được Oxford - một trong những trường danh giá nhất Vũ trụ đặc cách tuyển trọn.

Đứa con út tên là Nguyễn My, năm nay mới sáu tuổi, bị một căn bệnh quái ác, không biết là gì. Từ bé đã nằm liệt giường, không làm được bất cứ thứ gì như là trong người không có xương vậy. Vừa mới đi cùng mẹ nàng, cũng chính là Phạm Vân - chủ mẫu của Nguyễn gia, vợ của Nguyễn Thành. Lên thủ đô nhờ mấy vị giáo sư giúp chẩn đoán bệnh.

Cho nên hiện tại, ông quan tâm, lo lắng nhất chính là Vinh. Nhìn chằm chằm vào video, như là quyết định thứ gì đó, khuôn mặt của ông lại trở nên lạnh lùng, nói:

- Tả Long!

- Có

Căn phòng làm việc của Nguyễn Thành rất kín đáo, ngoài ông ra không còn một ai, vậy mà lúc này lại xuất hiện ra thêm một người. Người tên Tả Long xuất hiện cực kỳ đột ngột, tựa như từ hư vô bước ra vậy.

- Gia chủ? Ngài gọi tôi?

- Điều tra toàn bộ mười hai vị trưởng lão, vào ngày hai mươi tháng chín đổ lại đây đã liên hệ với ai, từ ngoài sáng lẫn trong tối, điều tra toàn bộ cho ta.

Nguyễn Thành vẻ mặt lạnh lùng như băng, gằn giọng nói.

- Rõ!

Ứng lời, Tả Long lại lập tức hư không tiêu thất. Căn phòng lại một lần nữa trở nên im lặng. Một lúc, Nguyễn Thành lại quay về Hắc quản gia nói:

- Ngươi trực tiếp đi theo tiểu Vinh, bảo hộ cho nó. Đồng thời tính toán ra một tuyến đường an toàn, trực tiếp đi tới học viện Oxford. Vợ của ta hiện tại cũng đang ở Tinh hệ II, để tiểu Vinh đi tới chỗ đó ở. Bạch quản gia cũng theo sau vợ ta hộ vệ, có ngươi cùng Bạch quản gia ở đó, Tiểu Vinh cùng tiểu My ta cũng yên tâm.

- Tôi hiểu rồi!

Gật đầu đáp ứng, Hắc quản gia đang định ngắt kết nối, bỗng nhiên từ phòng điều khiển truyền tới một tin tức. Nhíu mày, Hắc quản gia giọng khàn khàn hỏi:

- Có chuyện gì?

Chỉ thấy bên kia chuyền lại một giọng nói lo lắng vô cùng:

- Hắc quản gia, không xong, Phòng của thiếu gia có biến.