Vô Thượng Thần

Vô Thượng Thần - Chương 29: Giúp Đỡ




Tiếng kêu này có thể khiến cho tất cả những người nghe thấy chấn động tâm thần, sinh ra một loại run rẩy trong tận linh hồn!

Dưới tiếng kêu vinh quang này, cả trăm vạn tu sĩ dường như trở nên điên cuồng, không lui lại nữa mà đồng loạt lao lên, lấy ý chí tuyệt đối không khuất phục để bảo vệ vinh quang, bảo vệ quê hương, bảo vệ huyết mạch của bọn họ.

Thật đáng buồn nhưng cũng thật đáng kính!!

Những tu sĩ này tu vi cao thấp không giống nhau Bọn họ không có cùng ý cảnh, tới từ những tông phái khác nhau, những vương triều khác nhau, những gia tộc khác nhau. Nhưng bọn họ có chung huyết mạch của Đại Hòa giới, có niềm tin như nhau để cùng theo đuổi. Bọn họ là tu sĩ Đại Hòa thấy chết không sờn!

“Giết… Giết… Giết!!”

Thiên Hoàng trong không khí này, nhiệt huyết cũng sôi trào, vung tay hét lớn. Bước ra trước một bước, Thiên Hoàng cười lớn.

“Hôm nay chết bên cạnh các ngươi, chính là vinh quang của trẫm. Ha ha ha… “

~~~~~

Màn hình máy tính chủ dừng phát, toàn bộ nhân viên trên toàn bộ chiến hạm, từ mẫu hạm tới phi thuyền nhỏ, toàn bộ nhân viên chứng kiến clip đều trầm mặc. Hai tay bọn họ nắm chặt, nhiều người không tự chủ được cắn chặt răng ken két.

Lão già Tổng Tư Lệnh Phạm Văn Minh cũng im lặng, hai tay ông vẫn chắp ra sau lưng, nhưng nắm tay ông đã nắm chặt. Im lặng một hồi, giọng của ông mang một vẻ cực kỳ trầm trọng, theo màn hình máy tính trước mặt ông truyền đi toàn bộ bảy Quân Đoàn.

“Truyền về văn phòng Tổng Thống, yêu cầu tiếp viện, yêu cầu quân lực vũ trang mạnh nhất. Điều động toàn bộ một trăm linh hai Quân Đoàn trong toàn Liên Bang. Bật báo động đỏ cấp cao nhất. “

Dừng lại một hồi, Văn Minh tiếp tục ra lệnh.

“Huy động toàn bộ phi thuyền cứu sinh, phi thuyền vận tải trên tất cả chiến hạm tiến vào khe nứt. Tiếp viện những người từ Đại Hòa giới. Các hạm trưởng, chuẩn bị vũ lực mạnh nhất. “

“Rõ! “

“Rõ! “

“Rõ! “

Từng âm thanh vang lên bên tai Phạm Minh. Ông khẽ nhắm mắt, màn hình lại được di chuyển về phía lão già Lý Khánh kia, ông trầm trọng nói.

“ Các vị còn bao nhiêu chiếc thuyền trong khe nứt kia? “

“Một ngàn một trăm mười hai cái. “

Lý Khánh trả lời.

“Các vị cần bao lâu để di chuyển toàn bộ tới nơi đây? “

Lý Khánh trầm ngâm một lúc, đáp.

“Với tốc độ này cần mất hai ngày. “

Phạm Minh nhíu mày, trầm giọng nói.

“Với tốc độ tiến công của lũ Kaiju theo máy tính chủ tính toán, chỉ cần hai ngày, hai tiếng, ba mươi ba phút là có thể xông vào vết nứt không gian. Các vị chỉ có một ngày rưỡi để di chuyển, chúng tôi cần tám tiếng để chuẩn bị phá vỡ vết nứt, đồng thời sẽ toàn lực hỗ trợ các vị.”

“Phá vỡ vết nứt không gian? Chuyện này không thể nào? Các vị có được thứ sở hữu sức mạnh như vậy ư? “

Lý Khánh bật thốt khó tin. Ông không cách nào tưởng tượng ra được, những phàm nhân này lại có sức phá hủy cánh cổng này?

Văn Minh mỉm cười không nói, thấy vẻ tự tin của Minh, Lý Khánh im lặng một hồi, đáp.

“Được, một ngày rưỡi, trên thuyền của chúng tôi có rất nhiều phàm nhân, các vị có thể sắp xếp nhiều người như vậy được không? “

“Thuyền của các vị trở số người như nhau chứ? “

“Các thuyền trở tương đương như nhau, trong cánh cổng không gian cực kỳ không ổn định, chắc chắn có tổn thất không thể tránh khỏi. Nhưng chắc chắn sẽ không nhiều.”

Phạm Minh gật gật đầu, khẽ nói.

“Mỗi thuyền của các vị có gần một tỷ năm trăm triệu người, chúng tôi đang khai thác khu vực ba năm ánh sáng về phía Đông Ngân Hà. Phát hiện ra nhiều hành tinh hoang sơ, có thể cho nhân loại sinh sống. Ước chừng cũng hơn mười ngàn, nhưng chỗ đó cũng thi thoảng có đàn Kaiju cấp ba, cấp bốn tấn công, các vị đồng ý chứ? “

“Di dân như chúng tôi chỉ cần một chỗ đặt chân yên ổn, không cần gì nhiều.”

Văn Minh gật đầu, nói.

“Chúng tôi bản thân quá yếu, cần các vị chỉ dạy cách tu luyện. Đồng thời cũng cần các vị có đại thần thông cùng nhau đánh lui lũ Kaiju này, các vị đồng ý chứ? “

“Được, chúng ta đồng ý. “

“Các vị sống tại Ngân Hà này, phải tuân thủ pháp luật do Toàn Án tối cao cùng Thượng Viện đề ra. Chúng tôi sẽ cung cấp cho các vị đầy đủ thông tin, đầy đủ quyền cùng nghĩa vụ công dân cho các vị. Các vị phải tuân thủ, các vị đồng ý chứ?”

“Nhập gia phải tùy tục, chúng tôi đồng ý. “

Văn Minh nhíu mày, hỏi dò.

“Tôi hơi thất lễ, nhưng ngài có thể toàn quyền quyết định hiệp ước lâm thời này sao? “

Lão giả Lý Khánh hơi do dự, nhưng bất chợt, một đạo thần niệm cực kì yếu ớt truyền đến tâm thần ông, làm ông trấn động. Lý Khánh vẻ mặt nghiêm túc, quỳ một gối về chiếc thuyền, lẩm bẩm một vài từ gì đó. Quay về phía Văn Minh, lão giả Lý Khánh nghiêm túc đáp.

“Ta có thể!”

“Được, những hiệp ước chính thức, đợi chúng tôi đóng lại vết nứt rồi Tổng Thống chúng tôi sẽ bàn bạc lại chi tiết với các vị. Bây giờ tôi muốn các vị toàn quyền nghe lệnh của tôi để đại di chuyển có thể nhanh hơn thế nào? “

“Được!”

“Vậy tôi muốn người của các vị đi cùng dẫn đường cho chúng tôi vào vết nứt. “

Lão giả Lý Khánh nghe vậy lập tức cúi người cảm tạ. Bay lại thuyền của mình, lão già lập tức hét lớn ra lệnh. Lập tức hơn mười ngàn người bay ra khỏi Xuyên Thiên chu, những người còn lại lập tức điều khiển Xuyên Thiên chu bay ra khỏi cánh cổng không gian.

Chiếc thuyền vừa bay ra khỏi, lập tức cái thứ hai, thứ ba đi ra. Từng chiếc thuyền cực kỳ đồ sộ đột nhiên xuất hiện làm mọi người trên từng chiếc chiến hạm há hốc mồm kinh ngạc. Cả đời bọn họ, lần đầu tiên, và cũng có lẽ là lần cuối cùng chứng kiến nhiều kỳ quan xuất hiện cùng một lúc như thế này. Có người tò mò, có người ngưng trọng, cũng có người lo lắng bất an. Không phải tộc ta ắt có tâm riêng, câu nói này ai cũng hiểu, nhưng việc trước mắt bây giờ là phải cứu đám người này, đồng thời phá hủy vết nứt ngăn chặn đám Kaiju như là một đàn châu chấu khổng lồ không tưởng này.

Một trăm đội du thuyền, mỗi đội bốn mươi chiếc dừng trên không trung, đón những tu sĩ này rồi bay vào vết nứt.

“Nhiệm vụ lần này là nhanh chóng tìm kiếm những chiếc thuyền khổng lồ đi lạc. Dẫn bọn họ về phía này. Tháp vệ tinh đã được thiết lập, máy định vị cỡ lớn đã sẵn sàng hoạt động. Thời gian chỉ còn ba mươi lăm tiếng, hai mươi phút.”

Một tiếng nói âm trầm vang lên trên từng chiếc du thuyền.

“Rõ! “

“Rõ! “

“Rõ! “

“Xuất phát đi! “

Bốn nghìn chiếc phi thuyền bay vào trong vết nứt, nhìn như một đàn cá con bay vào miệng một con cá voi xám khổng lồ.

Thời gian cứ thế trôi qua, một giờ, hai giờ, năm giờ… mười giờ… hai mươi tư giờ.

Một ngày qua đi, Xuyên Thiên chu vượt qua vết nứt càng ngày càng nhiều, từ hơn chục cái ban đầu, số lượng đã lên tới hơn tám trăm. Từng chiếc, từng chiếc đã được di tản dần dần tới phía đông Ngân Hà. Trong thời gian đó bảy mươi bảy quân đoàn, cùng hàng ngàn chiếc chiến hạm đã tụ tập về đây. Bọn họ lấy mẫu hạm của Văn Minh làm trung tâm, dàn đội hình ra bốn phía xung quanh vết nứt.

“Mang theo bao nhiêu? “

Đột nhiên, Văn Minh quay sang hỏi viên thư kí đằng sau một câu hỏi không đầu không đuôi. Nếu là người khác, chắc chắn đã ngẩn người, không hiểu lão già này nói gì. Nhưng viên sĩ quan thư kí này thì khác, hắn đã phục vụ ngài Tổng Tư Lệnh này gần hai mươi lăm năm. Hai mươi lăm năm, so với một đời người, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Nhưng thời gian đó cũng đủ để hiểu một người. Viên sĩ quan thư kí bấm vào màn hình mô phỏng trên tay, thu nhận báo cáo từ tám mươi quân đoàn, đẩy đẩy gọng kính nhẹ nhàng nói.

“Thưa ngài, mỗi một chiến hạm đều mang theo một Hạt. Hai mươi hai quân đoàn còn lại đang ở rải rác Liên Bang đã tụ tập về thủ đô. Bọn họ chịu trách nhiệm vận chuyển một lượng lớn Hạt tới đây. Dùng hết tốc lực, dự kiến trong mười tiếng, ba mươi phút là sẽ có mặt nơi này. “

“Tốt, tốt, tốt… Tổng Thống đương nhiệm đúng là một người quyết đoán. Xem ra, tấm phiếu tôi bầu cho ông ta không uổng phí chút nào, ha ha ha. “

Văn Minh bật cười, giọng cười khàn đặc của ông thật chói tai, nhưng viên sĩ quan thư kí bên cạnh cũng mỉm cười. Dường như giọng cười khàn đặc đó cũng mang theo một loại mị lực không nói nên lời.

Tít, tít, tít…

Chiếc màn hình mô phỏng trên tay viên sĩ quan thư kí bỗng có tín hiệu. Nhẹ nhàng lướt trên màn hình, đôi mi viên sĩ quan thư kí khẽ nhíu, nhìn Văn Minh khẽ nói.

“Thưa ngài, ngài Santos gửi thông tin về. Lão già Lý Khánh kia muốn gặp riêng một mình ngài. “

“Ồ, riêng ta sao? “

“Vâng! “

“Kêu Santos, bảo hắn kết nối mô phỏng đi. “

“Vâng! “

Đáp lời, viên sĩ quan thư kí nhẹ lướt trên màn hình. “Báo cáo, cứu ra được chín trăm chín mươi hai chiếc thuyền. Những chiếc còn lại đã bị không gian loạn lưu phá hủy hoàn toàn. “

“Báo cáo tổn thất. “

“Bốn nghìn chiếc du thuyền bay vào vết nứt, bị không gian phá nát hoàn toàn ba trăm chiếc, mười một chiếc mất tích, hỏng hoàn toàn hai trăm mười chiếc, những chiếc còn lại hư hỏng nặng nhẹ khác nhau. Nhân số thương vong đã đạt tới ba trăm nghìn người… “

Từng báo cáo được chuyển dữ liệu về mẫu hạm, lúc này, viên sĩ quan thư kí đã toát mồ hôi đầy mình. Tổng Tư Lệnh đã ở trong căn phòng một mình đã ba tiếng đồng hồ, nếu không phải các số liệu mạch tim, các số liệu huyết áp lúc nào cũng hiển thị bình thường trên màn hình mô phỏng của hắn, có thể hắn đã bất chấp dùng quyền hạn mà lao vào.

Đang lo lắng đi đi lại lại bên ngoài, bỗng cửa phòng tự động mở ra. Bên trong truyền ra một tiếng khàn khàn của Văn Minh.

“Vào đi. “

Viên sĩ quan thư kí vội vàng đi tới, đứng trước Văn Minh, đang định báo cáo số liệu thương vong và xin chỉ thị tiếp theo. Bỗng nhiên nhìn thấy lão giả mà mình luôn luôn tôn kính này có vẻ mặt như vừa mới đấu tranh cái gì đó. Vẻ mặt già nua hiện lên một tia mệt mỏi hiếm có, không đợi viên sĩ quan thư kí báo cáo, Văn Minh liền nói trước.

“Tiểu Mạnh, cậu theo tôi cũng hai mươi năm rồi nhỉ? “

Trong lòng viên sĩ quan thư kí đánh thót một cái, nhẹ nhàng nói.

“Thưa ngài, kém hai tháng nữa là hai mươi lăm năm. “

“Cũng lâu rồi nhỉ? Nhớ năm đó cậu mới chỉ là một người vừa gia nhập bộ Quốc Phòng…”

“Thưa ngài? “

“Tiểu Mạnh, tôi có thể nhờ cậu một việc không? “

Viên sĩ quan thư kí hít sâu một hơi, tay cầm màn hình mô phỏng cũng hơi run run. Hắn do dự hỏi lại.

"Thưa ngài, đây là quân lệnh? "

"Tôi không nói tới quân lệnh, tôi cũng không dùng quyền lực Tổng Tư Lệnh của mình mà ra lệnh cho cậu. Tôi nhờ cậu, chính là vì sự ích kỷ cùng áy náy của tôi. Cậu có thể giúp tôi trong tuyệt mật... được không? "

Viên sĩ quan thư kí đứng thẳng người, chào Văn Minh một cái đúng tiêu chuẩn quân đội, rõng rạc đáp.

"Được, thưa ngài. "