Vô Thượng Thần

Vô Thượng Thần - Chương 11: Vẫn Lạc




Chỗ nam tử này đứng, pháp tắc lưu chuyển, chỗ nào có hắn, chính là trung tâm thiên vũ, dường như hắn chấp chưởng tất cả mọi thứ trong vùng trời này.

Nam tử này ôm lấy Phương Luân Hồi ngã trong hư không, lúc này, Phương Luân Hồi máu me khắp người, toàn thân có vết thương chồng chất.

“Nàng như thế nào rồi?”

Ôm lấy Phương Luân Hồi, trên khuôn mặt vô tình vạn năm của nam tử tràn đầy đau lòng.

“Ta, ta, ta không sao.

Sắc mặt Phương Luân Hồi tái nhợt, thật vất vả mở hai mắt ra, thì thào.

Mà bọn người Tiên Hồ, Dực Long ở thiên không bị nam tử xuất thủ, chấn động đến thùng thùng lui lại. Bọn hắn có Vẫn Thần Cửu Trát trong tay, y nguyên bị nam tử đánh lui, cái này lập tức để sắc mặt bọn người Tiên Hồ đại biến, đặc biệt là Tiên Hồ, sắc mặt của hắn càng khó coi tới cực điểm, hắn danh xưng là Hồ Tộc đệ nhất nhân, hôm nay lại bị người dễ dàng đánh lui như vậy. Cái này có thể nghĩ nam tử kia đáng sợ bực nào, cường đại bực nào.

Xem xét Phương Luân Hồi trọng thương trong ngực, thấy toàn thân nàng là vết thương chồng chất, máu me be bét khắp người, đồng tử của nam tử lập tức mãnh liệt, thời điểm đồng tử của hắn mãnh liệt, tất cả mọi người cảm giác tim mình nhảy chậm một nhịp, tựa hồ, thiên địa thời gian đều bởi vì hắn mà chậm một nhịp.

Lúc này, nam tử không có cuồng hống, không có gầm thét. Nhưng mà, tất cả mọi người cảm nhận được phẫn nộ điên cuồng của hắn. Ở dưới khí tức phẫn nộ của hắn, ngay cả chúng thần cũng run rẩy. Có tu sĩ nhận ra người tới không khỏi thét lên.

“Hắn… hắn… Vô Tình Kiếm Đế… “

…...

“Các ngươi không nên động đến nàng...”

Lúc này, Vô Tình Kiếm Đế gằn giọng, thanh âm băng lãnh vô tình chí cực. Lời nói của hắn chưa dứt, thanh âm yếu ớt của Phương Luân Hồi vang lên:

“Đau không… “

Tay nàng đã be bét máu, xương trắng lộ ra ngoài. Gắng sức đưa lên, chạm nhẹ vào vết thương trên ngực hắn.

“Không đau… ta không đau… không đau chút nào… “

Vô Tình Kiếm Đế nhẹ nhàng nắm lấy ngọc thủ của nàng, giọng nói vẫn vô cảm như vậy, nhưng trong giọng nói run run đã thể hiện sự đau khổ trong lòng hắn.

“Ngươi không… không đau… khụ… nhưng… nhưng… nhưng ta đau… ta đau lắm… đau lắm ngươi biết không… Tội gì… tội gì phải khổ như… như vậy chứ… khụ… “

Phương Luân Hồi chưa nói hết câu, từ khóe miệng nàng máu lại chảy ra.

“Đừng nói nữa, ta không sao … ta không sao thật mà… đừng nói nữa…”

“ Nếu ta luân hồi… hứa… hứa với ta...phải đi tìm ta… tìm ta…”

“Đừng nói nữa… xin nàng… đừng nói nữa… ta hứa… ta hứa… ta...a”

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

Chín thanh Vẫn Thần Cửu Trát trong lúc Vô Tình Kiếm Đế không chú ý, đã cắt qua thời không đâm về phía hắn.

Máu văng tung tóe, máu bắn cả vào mặt Vô Tình Kiếm Đế. Mắt hắn trợn lớn, khóe mắt đã nứt ra. Chín thanh Vẫn Thần Cửu Trát đã đâm vào cơ thể, xé rách đạo cơ, hủy diệt thần thể.

Nhưng Vẫn Thần Cửu Trát không phải đâm vào người hắn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Luân Hồi lật người, đưa lưng làm tấm chắn, chắn lại toàn bộ chín thanh trát đang phi tới. Chín thanh trát toàn bộ đâm xuyên người nàng, Phương Luân Hồi ọc ra một ngụm máu. Khuôn mặt mỹ lệ vẫn mỉm cười ôn nhu, cố gắng đưa tay của mình lên, chạm vào gương mặt trần ngập đau khổ của Vô Tình Kiếm Đế, nói không được ra lời, nhưng từ tận sâu trong linh hồn đang thiêu đốt mãnh liệt của hắn lại vang lên giọng nói của nàng.

“Ngươi hứa rồi đấy… “

Vẫn giọng nói đó, vẫn cử chỉ đó, vẫn nụ cười đó nhưng Vô Tình Kiếm Đế không còn cảm nhận được ấm áp từ bàn tay của nàng, tay nàng đã lạnh ngắt rồi.

“Nhớ kĩ… nhớ kĩ… không được phép quên ta… ta đẹp hơn kiếm… Thệ Ước - Luân Hồi “

Một luồng sáng yếu ớt theo tay nàng đã vô lực trượt xuống, trong chớp mắt đã chui vào chỗ vết thương ở trái tim của hắn. Nhưng hắn đã không để ý đến chuyện đó, đôi mắt hắn vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt mỹ lệ kia.

“Nàng đẹp hơn kiếm… nàng đẹp hơn kiếm… ha ha… phải… nàng đẹp hơn kiếm nhiều lắm…ha ha“

Vô Tình Kiếm Đế cười lớn đầy thê lương.

“Ta… ta cả đời theo đuổi võ đạo, nhập tình, phá tình, xuất tình tới diệt tình, sau vô tình. Trong khoảnh khắc gần như tử vong này, vốn tưởng rằng tiếc nuối duy nhất phải là cảnh giới tối cao mà sinh thời ta theo đuổi cả đời song không thể đạt tới… ha ha… nhưng không ngờ… không ngờ chính là, vào thời khắc này, trong đầu ta lại hiện lên một bóng hình, một bóng hình những tưởng ta đã lãng quên từ rất lâu. Thì ra ta chưa hề thực sự vô tình… “

“Không biết lần này ta tới hoàng tuyền có còn được gặp nàng không?”

“Nàng có biết lúc trước vì tu luyện Hỗn Độn Chân Kinh mà rời khỏi nàng, ta hối hận biết bao nhiêu không......”

“Còn nhớ lần đó trước khi trảm tình, nàng tới ngăn cản ta, ta không đồng ý, cuối cùng chúng ta thiếu chút nữa trở mặt thành thù. Ta đánh nàng một chưởng ân đoạn nghĩa tuyệt, giờ ta mới hiểu khi đó nàng đau khổ thế nào. Bây giờ lại vì ta hương tiêu ngọc vẫn. “

“Cái nụ cười gượng ép này của nàng… là muốn ta không đau khổ khi nàng mất sao… sao nó lại thê lương mỹ lệ như vậy.”

“Nàng cô đơn bao nhiêu năm rồi...

Nàng chờ đợi bao nhiêu năm rồi...

Nàng đau khổ bao nhiêu năm rồi…

Nàng ra đi…

Ai bồi ta, quỳnh tiêu vũ phong vân?

Ai cùng ta, tiếu ngạo tận thiên khung?

Ai?... Ai?...Ai?... “

~~~~•~~~~

“Không… tỷ tỷ “

Nguyệt Thiên Phong đang ra sức đẩy lui Côn Bằng Vương, ánh mắt co rút, gầm lên.

“Đi ra.”

Bùm!

Vang tiếng nổ inh tai, xa xa, từ Nguyệt Giới, chậm rãi bay ra một gốc đại thụ. Gốc Đại thụ bay ra, bắn lên từng ánh sáng xanh vô cùng tận. Ánh sáng xanh tràn ngập sức sống như biển cả sự sống, biển ánh sáng xanh bao phủ nguyên Long giới.

Ánh sáng xanh bắn lên cao, sinh mệnh lực bạo tán, nhiều người bị rung động. Người trong Long Giới chìm trong ánh sáng xanh, cảm giác như ở trong đại dương bao la, bọn họ là một giọt nước biển nho nhỏ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Long giới trong phút chốc cũng xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, thiên địa nứt toác dần khép lại. Sông gãy lại chảy xuôi, núi sụp đổ lại nhô lên. Giống như thay trời đổi đất hoặc tái tạo thiên địa. Lực lượng vô địch làm người ta hoảng sợ, cường giả nào thấy cảnh tượng này hai chân mềm nhũn như bún.

Đối với đại nhân vật thì đánh nát núi sông không khó, nhưng thay trời đổi đất hoặc tái tạo thiên địa thì là nhân vật cấp Đạo trong truyền thuyết mới làm được. Đất đai khét đen ngàn dặm giờ núi sông tạo dựng lại, sông chảy, đất mọc ra cây cối.

“Trời… trời ơi… đó… đó… đó không phải… là… là Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ trong truyền thuyết sao… “

Gốc đại thụ xuất hiện, chớp mắt đâm lên trời, che lấp một nửa bầu trời. Sương mù lượn lờ cây to khiến người khó nhìn thấy tình huống bên trên, nhưng loáng thoáng có bóng người trên cây.

Gốc cây bay tới chỗ Nguyệt Thiên Phong, Nguyệt Thiên Phong không liếc nhìn Côn Bằng Vương một giây nào nữa, lưng cõng Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, phi hành về chỗ Phương Luân Hồi.

Vù vù vù vù!

Không gian dao động, bóng người như thiểm điện, tốc độ nhanh không gì sánh kịp. Bóng người với uy thế vô địch lao tới, cản đường của Nguyệt Thiên Phong. Nguyệt Thiên Phong vẻ mặt dữ tợn, nhìn Côn Bằng Vương đang cản đường của mình thét lớn:

“Cút!”

Tiếng nói vừa dứt, Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ đã quất xuống mấy nhánh cây, từng nhánh như roi thần hoặc thần long, tốc độ nhanh kinh người.

“A!!!!”

Bỗng dưng bị Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ tấn công, Côn Bằng Vương chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt bị quất bay, máu phun tung tóe. Nguyệt Thiên Phong không để ý tới Côn Bằng Vương sống chết, cứ thế đạp không cõng Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ đi.

Nguyệt Thiên Phong vừa mới lao tới, thấy chín thanh Vẫn Thần Cửu Trát đâm xuyên qua người Phương Luân Hồi. Nguyệt Thiên Phong vốn đang lo lắng, trong lúc bất chợt thấy một màn kinh người này, thần khí trong người thiếu chút nữa loan, trước mắt như tối sầm.

Nguyệt Thiên Phong đau lòng như cắt, muốn lên tiếng gầm lớn, nhưng phát hiện mình lại đã không gầm nổi, toàn bộ thế giới tựa hồ vào giờ khắc này đều đã cách xa mình, nhìn thấy đám người chung quanh vẫn đứng đó nhưng cảm giác thiên địa cũng đã biến mất.

“Tỷ tỷ…”

Nguyệt Thiên Phong thì thào, chậm rãi bước về phía Phương Luân Hồi. Vô Tình Kiếm Đế đang tuyệt vọng, nhìn về phía Phương Luân Hồi, bỗng chốc ánh mắt sánh rực.

“Thiên Phong, cầu ngươi… cầu ngươi cứu nàng… “

“Cút… “

Thanh âm như phát ra từ địa ngục, lạnh lùng tới thấu xương. Nguyệt Thiên Phong bước tới, nhẹ nhàng bế lấy Phương Luân Hồi, gằn giọng.

“”Nếu năm xưa không phải tỷ tỷ ngăn cản, ta đã sớm giết ngươi rồi. Nàng vì ngươi mà đau khổ, vì ngươi mà chờ đợi… Ngươi… đáng chết. “

“Phải… phải...ta đáng chết. Tất cả vì ta… cầu ngươi cứu nàng… “

“Cứu nàng… đạo cơ tan rã, thần thể đã bị hủy… Nàng vì cứu ngươi, ngay cả cơ hội luân hồi cũng từ bỏ rồi.. “

Giọng nói Nguyệt Thiên Phong càng lúc càng bé, hắn sợ, hắn sợ nếu hắn gào thét sẽ không giữ được bình tĩnh mà giết Vô Tình Kiếm Đế. Nhẹ nhàng bế Phương Luân Hồi lên, Nguyệt Thiên Phong lưng dựa Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, nhìn nàng, Nguyệt Thiên Phong thì thào.

“Tỷ tỷ, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau? Lần đó ta được sư phụ cho phép rời Nguyệt Giới trải nghiệm thế gian. Lúc đó nàng cũng đi lịch lãm hồng trần, thấy ta lại coi ta như một nữ nhân giả nam trang, coi ta như một muội muội mới ra ngoài thế giới. Ha ha… “

Tiếng cười nhẹ nhàng, đầy thê lương. Quanh quẩn Nguyệt Thiên Phong, sinh mệnh pháp tắc cuồn cuộn như thuỷ triều không ngừng tuôn ra.

“Lúc đó ta bực lắm á, ta ra tay mấy lần phản đối nhưng tu vi không bằng tỷ. Bị tỷ cứ coi như một muội muội mà chăm sóc. Lúc ta bị sư phụ dùng thiên lý truyền âm gọi về, không ngờ cái tên thuở nhỏ của ta bị tỷ nghe thấy. Mèo ngốc… mèo ngốc… tỷ thích mèo, ta cũng muốn mãi làm mèo ngốc bên cạnh tỷ. Tại sao… tại sao khổ vậy… hắn làm nàng đau lòng… chả nhẽ nàng không làm ta đau lòng sao… “

Nguyệt Thiên Phong cứ chìm đắm trong kí ức, hắn như hóa đá, liều mạng thôi động sinh mệnh pháp tắc. Nguyệt Thiên Phong không hay biết gì, liều mạng hao tổn huyết khí, sức sống của hắn chỉ có một mục đích… cứu cô gái trước mặt này.

Huyết khí, sức sống của Nguyệt Thiên Phong hao tổn kinh người, mái tóc đen như mực được búi gọn gàng trong phút chốc đã bạc trắng như vân, xõa tung phất phơ trong gió, như thể trong một giây già đi chục tuổi.