Vô Thượng Sát Thần

Chương 987




Công Tôn Ngạn nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, trong mắt lóe lên một tia cười:

- Ngươi đã vội vã chịu chết, vậy ta liền tiễn ngươi một đoạn đường!

Bỗng nhiên, khí thế Công Tôn Ngạn đại biến, quanh thân cuồng phong gào thét, ngưng tụ thành một vòng xoáy siêu cấp bao phủ mấy ngàn trượng, bên trong vòng xoáy Tiêu Phàm chỉ cảm giác bản thân như là giọt nước trong biển cả, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng!

- Thánh Vực? Công Tôn Ngạn lại là Chiến Thánh cảnh! Trước đó hắn vẫn chỉ là Chiến Đế đỉnh phong mà!

- Còn phải nghĩ sao, nhất định là đột phá, nội tình Công Tôn gia tộc lúc đầu không kém, cộng thêm Chiến Hồn hắn là Cửu Phẩm, đột phá Chiến Thánh cũng hợp tình lý.

- Lần này Tiêu Phàm quá xúc động, nếu như chỉ là Chiến Đế đỉnh phong, với cảnh giới bây giờ của hắn, tất nhiên không sợ Công Tôn Ngạn, nhưng mà bây giờ hoàn toàn khác.

- Đúng vậy, Chiến Đế đỉnh phong cùng Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, mặc dù nhìn qua chỉ là chênh lệch một tiểu cảnh giới, nhưng cũng là một cái hào rộng bằng trời, không thể vượt qua. Đoán chừng một chiêu là có thể miểu sát Tiêu Phàm.

Tất cả đám người đều bị khí tức phát ra trên người Công Tôn Ngạn chấn kinh, ai cũng không ngờ tới hắn lại là cường giả Chiến Thánh cảnh.

Chiến Thánh cảnh rõ ràng khác biệt với Chiến Đế cảnh. Chiến Thánh cảnh có thể chưởng khống Thiên Địa Chi Lực, uy lực rộng lớn vô cùng.

Đương nhiên, khác biệt lớn nhất với Chiến Đế cảnh là Thiên Địa Chi Lực mà Chiến Thánh cảnh lĩnh ngộ có thể ngưng tụ thành một mảnh Lĩnh Vực, mảnh Lĩnh Vực này từ hình thành Thiên Địa Chi Lực gọi là Thánh Vực, bên trong Thánh Vực, Chiến Thánh là nhất!

Nếu như cùng là Chiến Thánh cảnh còn tốt, Lực Lượng Thánh Vực có thể triệt tiêu lẫn nhau cùng khắc chế, nhưng mà Chiến Đế cảnh muốn đột phá áp chế của Thánh Vực, vậy thì cơ hồ không có khả năng.

Người như vậy có lẽ tồn tại, nhưng mọi người đều không cho rằng Tiêu Phàm là một người trong số đó.

- Phong Linh, giết!

Công Tôn Ngạn khẽ quát một tiếng, đưa tay vung lên, trong vòng xoáy phong lực rộng lớn ngưng tụ thành vô số sinh linh, quấn giết tới Tiêu Phàm. Trong vòng xoáy phong lực rộng lớn đó, thân ảnh Tiêu Phàm quá nhỏ bé, hoàn toàn có thể bị bỏ qua.

- Mối thù Ngô gia ta, cuối cùng cũng báo được.

Ngoại giới, lão tổ Ngô gia đang đối kháng Cửu U Ma Hổ trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Cửu U Ma Hổ:

- Nếu như có thể khống chế Khôi Lỗi Thú này, thực lực Ngô gia ta tất nhiên tăng lên không ít.

Nghĩ vậy, ánh mắt lão tổ Ngô gia thu hồi lại từ trên người Tiêu Phàm cùng Công Tôn Ngạn, toàn bộ rơi vào phía trên Cửu U Ma Hổ.

Hắn sở dĩ đồng ý chủ động ngăn Cửu U Ma Hổ lại, chính là do có chủ ý này.

Bên trong vòng xoáy phong lực siêu cấp, Tiêu Phàm bị vô số sinh linh gió vây giết, công kích sắc bén trảm quanh người hắn, cũng liền bị một đạo Kiếm Văn huyền diệu ngăn cản lại.

Đột phá Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ, Tiêu Phàm lĩnh ngộ đối với Kiếm Văn sớm đã vượt qua lúc trước nhiều, cho dù Chiến Thánh sơ kỳ Thánh Vực cũng không làm gì được hắn.

Nhìn thấy một màn này, Công Tôn Ngạn nơi xa thần sắc cứng đờ, hắn vốn cho là Tiêu Phàm chỉ có thể bị hắn nghiền ép, đâu nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà nắm giữ thực lực ngăn cản Thiên Địa Chi Lực.

Tu sĩ bên ngoài thấy cảnh này cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng bọn hắn rung động mãnh liệt, chẳng lẽ Tiêu Phàm có thể vượt qua cái hào rộng Thiên Địa này hay sao?

- Tiêu Phàm không phải đến Chiến Thánh cảnh cũng có thể chém giết chứ?

Nơi xa, Tô Mạch Hàn kinh ngạc nói, nếu là người khác hắn sẽ không tin, nhưng mà Tiêu Phàm, hắn đã vô cùng quen thuộc.

- Xem ra, cả Hoàng Phủ Thiên Thần cùng Diệp Trường Sinh đều không thăm dò ra ranh giới chân chính cuối cùng của hắn.

Thần sắc Tô Mạch Huyên cực kỳ không bình tĩnh, lại hỏi:

- Cha, bây giờ hắn là tu vi gì?

- Chiến Đế hậu kỳ!

Tô Cổ Tông nhìn nơi xa, ai cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Hắn chỉ biết, lần trước do Tô Mạch Hàn liên tục thỉnh cầu, lúc hắn từ trong tay Lăng Thừa Đạo cứu Tiêu Phàm ra, Tiêu Phàm vẫn chỉ là Chiến Đế sơ kỳ.

Nhưng mà hiện tại, mới ngắn ngủi qua một tháng, Tiêu Phàm vậy mà đột phá đến Chiến Đế cảnh hậu kỳ.

Thực lực hắn còn có thể cùng Chiến Thánh sơ kỳ chiến một trận, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Cổ Tông cũng sẽ không tin.

Lúc này, Tô Cổ Tông hít sâu một hơi nhìn Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn, truyền âm nói:

- Bất luận như thế nào, Tô gia ta đều phải bảo hộ Tiêu Phàm, ta có cảm giác, Tô gia ta có thể chân chính quật khởi hay không, điểm mấu chốt nằm chính trên người Tiêu Phàm.

- Cha, trước đó không phải người nói, Tô gia ta nếu mạo hiểm cứu Tiêu Phàm thì có thể dẫn tới nguy cơ bị diệt tộc, như vậy không đáng sao?

Tô Mạch Hàn nghi ngờ nói, hắn mặc dù muốn cứu Tiêu Phàm, nhưng mà không muốn để cho Tô gia gặp phải tai hoạ ngập đầu.

- Chỉ cần tỷ muội các ngươi sống sót, Tô gia ta liền bất diệt!

Con ngươi Tô Cổ Tông vô cùng kiên định.

Bên trong vòng xoáy phong lực, Công Tôn Ngạn không ngừng dùng Thiên Địa Chi Phong công kích Tiêu Phàm, nhưng Bất Hủ Kiếm Giới của Tiêu Phàm lại vững chắc không dễ phá. Theo thời gian đưa đẩy, tốc độ Tiêu Phàm càng lúc càng nhanh, khoảng cách so với Công Tôn Ngạn cũng ngày càng gần.

- Muốn chính diện đối địch với ta sao? Như vậy ngươi sẽ càng chóng chết mà thôi!

Công Tôn Ngạn híp hai mắt, tốc độ phát triển của Tiêu Phàm khiến hắn cảm nhận được một loại đáng sợ.

Nếu như lần này còn không giết chết Tiêu Phàm, đoán chừng muốn giết hắn sẽ rất khó, đến lúc đó người không may chính là Công Tôn gia tộc hắn.

Thân hình lấp lóe, Công Tôn Ngạn hiện ra sau lưng Tiêu Phàm, một cỗ chi khí âm lãnh đáng sợ trên người điên cuồng đập ra, đưa tay một chưởng đánh về phía sau lưng Tiêu Phàm.

Chi khí âm lãnh kia khiến Tiêu Phàm không khỏi lạnh run, cảm giác Thần Hồn như đông kết lại, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, đến cả Chiến Hồn vừa triệu hồi ra cũng cảm nhận được một cỗ lực áp bách vô cùng đáng sợ, căn bản là không cách nào động đậy được.

- Toái Hồn Chưởng?

Đôi mắt Tiêu Phàm ngưng tụ, chưởng cương này hắn cũng đã biết, nhưng mà còn xa mới tinh sâu được như Công Tôn Ngạn.

Oanh! Xích Diễm Vân Giao Chiến Hồn nổ tung, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn tiêu tán trong gió, trong miệng Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt bay ra mấy chục trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Công Tôn Ngạn.

- Cũng có chút kiến thức, đáng tiếc, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết. Ngươi cũng đừng hòng để tất cả người bên ngoài có thể nhìn thấy.

Công Tôn Ngạn tà tà cười một tiếng.

- A? Ngươi xác định?

Tiêu Phàm liếm liếm máu tươi khóe miệng, trong mắt hiện ra một tia cười tà.

- Ta xác định? Ta tất nhiên xác định, thực lực Chiến Thánh cảnh, ngươi có thể giải sao.

Công Tôn Ngạn lạnh lùng nhìn chăm chú Tiêu Phàm, khóe miệng hiện ra vẻ dữ tợn:

- Dám giết con ta, ngươi phải chết. Phải rồi, cháu trai ta cũng là ngươi giết chết. Công Tôn gia tộc ta tại Đại Ly Đế Triều nhiều năm, cũng bị ngươi làm xáo trộn, ngươi nói ngươi có đáng chết không?

- Cháu trai ngươi? Nam Cung Thiên Dật sao?

Thần sắc Tiêu Phàm bình tĩnh, cười nói:

- Công Tôn gia tộc ngươi không phải nói có thể quyết định sinh tử Nam Cung gia tộc sao? Xem ra cũng không hơn gì cái này, hơn nữa, ta với Công Tôn gia tộc ngươi lại có không ít thù oán.

- Lúc này ngươi còn cười được?

Công Tôn Ngạn cau mày nhìn Tiêu Phàm nói.

- Ta không cười, chẳng lẽ muốn ta khóc sao? Một lúc nữa người khóc có khả năng là ngươi đó.

Tiêu Phàm mỉm cười, vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên biến mất tại chỗ, tựa như dung nhập vào trong vòng xoáy.

Công Tôn Ngạn kinh ngạc nhìn bốn phía, lại không phát hiện ra bóng dáng Tiêu Phàm. Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.

Phốc!

Một đạo lợi mang xé rách vòng xoáy phong lực, kéo ra quang mang thật dài trảm ở phía sau Công Tôn Ngạn, tóe lên vô số máu tươi.

Công Tôn Ngạn cấp tốc xuyên đi về phía trước, điều động lực lượng Phong Chi Thánh Vực đánh phía Tiêu Phàm. Nhưng mà, không đợi hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm lại xuất hiện ở bên cạnh hắn, lại là một kích đánh bay hắn. Công Tôn Ngạn căn bản không thấy rõ thân ảnh Tiêu Phàm.

- Không thể nào, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy! Ta là Chiến Thánh!

Công Tôn Ngạn cấp tốc chạy trốn, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoàng, ra sức tru lên.

Tiêu Phàm đứng lơ lửng trên không, lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Dạ nơi xa nói:

- Chiến Thánh cảnh sơ kỳ mà thôi, giỏi lắm sao? Thực lực ta ngươi biết được bao nhiêu chứ?

Dứt lời, lần nữa như là cuồng phong, xẹt qua vòng xoáy phong lực, xuất hiện ở bên người Công Tôn Ngạn.

Lục Đạo