Hồn Lực nồng đậm tới cực điểm bên trong thông đạo giờ phút này vậy mà biến mất không còn một mảnh, Tiêu Phàm không cần nghĩ cũng biết nhất định là bị Sở Phiền hấp thu.
Hắn không cách nào tưởng tượng một người như thế nào có thể thôn phệ luyện hóa nhiều Hồn Lực như vậy.
Mặc dù đã sớm biết thiên phú Hồn Tộc khủng bố nhưng đây cũng quá khủng bố rồi, đơn giản không phải người!
Hắn nhớ trước đó Sở Phiền vẫn chỉ là Chiến Đế cảnh sơ kỳ, nói cho đúng, ngay cả Chiến Đế cảnh sơ kỳ đều không có chân chính ổn định, nhưng hiện tại, mấy ngày lại tiến đến Chiến Đế đỉnh phong.
- Đúng vậy, đáng tiếc Hồn Lực nơi này vẫn quá ít, bằng không ta tuyệt đối có thể đột phá Chiến Thánh!
Sở Phiền gật đầu, hắn tựa như đối với dạng đột phá này tập mãi thành thói quen.
Lòng tự tin Tiêu Phàm nhận đả kích nghiêm trọng, vốn cho là trong vòng hai năm có thể đột phá đến cảnh giới bây giờ, Tiêu Phàm cũng coi là thiên tài.
Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, cùng người Hồn Tộc so sánh, nhất định chính là phế vật, tầm thường.
- Chẳng lẽ Hồn Tộc các ngươi không cần lĩnh ngộ Ý Chí sao?
Hồi lâu, Tiêu Phàm mới hỏi một câu, hắn thực sự nghĩ không ra tại sao người Hồn Tộc tu vi lại thẳng tắp lên cao.
- Đương nhiên cần, bất quá Hồn Tộc chúng ta chỉ cần Hồn Lực đạt tới cảnh giới tương ứng, trong nháy mắt sẽ lĩnh ngộ ý chí lực lượng tương ứng, uy, uy, Tiêu đại ca, ngươi đừng đi, nghe ta nói hết cho ngươi.
Sở Phiền một mặt tự ngạo nói, khi hắn quay đầu lại phát hiện Tiêu Phàm đã đi xa.
Tiêu Phàm thật sự là không chịu được loại đả kích này, mẹ kiếp, người so với người làm ta tức chết, Hồn Tộc thiên phú quá biến thái, quả nhiên không hổ là Thiên Sinh Thần Tộc.
Thậm chí Tiêu Phàm đang nghĩ, nếu có đầy đủ Hồn Lực để bọn hắn thôn phệ luyện hóa, người Hồn Tộc phải chăng có thể nhất cử đột phá Chiến Thần cảnh?
- Tiêu đại ca, Hồn Tộc chúng ta am hiểu nhất chính là Hồn Lực công kích!
- Tiêu đại ca, Hồn Lực tu sĩ Hồn Tộc tuyệt đối là mạnh nhất cùng giai!
...
Sở Phiền hoàn toàn biến thành một kẻ nói nhiều, như có lời không nói hết, Tiêu Phàm nghe đến lỗ tai đều có vết chai.
- Có im hay không?
Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, tức giận nói:
- Có bản sự, ngươi biến thành bản thể rồi nói.
- Chờ Nam Vực Đại Bỉ kết thúc ta liền sẽ biến thành bản thể.
Sở Phiền nghe vậy, không khỏi rút rút cổ, hắn không muốn bị những người khác phát hiện.
- Vậy liền an tĩnh chút cho ta!
Tiêu Phàm hung hăng trừng Sở Phiền một cái, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ:
- Lối đi này so với ta tưởng tượng còn phức tạp hơn, muốn qua cũng không dễ dàng gì.
- Không biết có quan hệ cùng Hồn Văn hay không?
Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên, bên trong Hồn Hải vô số Hồn Lực mô phỏng lấy từng đầu thông đạo, lấy năng lực hắn bây giờ lại là dễ như trở bàn tay.
Lúc này, một đường cong Hồn Văn hết sức phức tạp hiện lên ở bên trong, Tiêu Phàm làm rõ suy nghĩ, trên mặt hiện lên một nụ cười.
- Quả nhiên là một bộ Hồn Văn Đồ, dựa theo phương thức Hồn Văn sắp xếp xem, bên này hẳn là cửa ra.
Tiêu Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lối đi phía trước, nhanh chân đi lên.
- Tiêu đại ca, chờ ta.
Sở Phiền quát to một tiếng, cũng không chút do dự cùng đi theo.
...
Vị trí 108 ngọn núi, theo thời gian trôi qua, vô số tu sĩ bắt đầu hướng về các ngọn núi đi vào, đám người càng ngày càng khẩn trương.
Chỉ có sáu tòa sơn phong trước đó không có một ai, trên mấy ngọn núi kia chính là Diệp Trường Sinh, Diệp Thiên Tuyết, Sở Nhạn Nam, Tô Mạch Hàn, Tô Mạch Huyên cùng Lôi Hạo.
Sáu người này đều là Thánh Thành Bát Tuấn và Tứ Kiều, đại biểu cho thực lực mạnh nhất Nam Vực, những người khác tự nhiên không dám cùng bọn hắn giao thủ.
Đương nhiên, còn có mấy ngọn núi trước đó người tương đối ít, chính là đám người Diệp Lâm Trần, Úy Trì Triều Giải, muốn khiêu chiến bọn hắn đoán chừng cũng đều không thể.
Về phần sơn phong khác, phía dưới mỗi một tòa đều có khoảng 1~2 người, nhiều tới 4~5 người, cự ly thời gian nửa tháng càng ngày càng gần, tất cả mọi người tựa như đang chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng.
- Đương!
Đột nhiên, trong hư không vang lên một trận tiếng chuông vang, thanh âm hùng hậu mà to rõ, quanh quẩn trong hư không, xa xăm kéo dài.
Đám người nghe được thanh âm này, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, vẻn vẹn trong nháy mắt, một cỗ khí thế đáng sợ đột nhiên nở rộ ra, Hồn Lực ba động giống như là thuỷ triều tuôn bốn phương tám hướng.
- Xông lên!
Có người gầm thét, ra sức hướng về đỉnh núi phóng đi, đồng thời, người ở mỗi tòa đỉnh núi đều chuẩn bị liều mạng, hiển nhiên, cuối cùng đã đến giờ tranh đoạt 108 cái danh ngạch.
- Một canh giờ cuối cùng, chỉ cần kiên trì một canh giờ cuối cùng còn có thể đứng sừng sững trên đỉnh núi liền coi như được một cái danh ngạch vòng thứ ba, ta không có ngọc bài, nơi này không thích hợp xuất thủ.
Ánh mắt Ám Dực sáng quắc nhìn chằm chằm một đạo thân ảnh trên đỉnh núi nói.
- Yên tâm, một chỗ mà thôi.
Thần sắc Quan Tiểu Thất đạm mạc, đối với danh ngạch này nhất định phải được.
Đừng nói hắn hiện tại đã có đột phá, cho dù vẫn là Chiến Đế sơ kỳ tham gia Nam Vực Đại Bỉ, hắn cũng tự tin có thể có được một chỗ.
Hắn hiện tại quan tâm nhất chính là an nguy Tiêu Phàm và Bàn Tử, chờ lâu như vậy, hai người đều không có xuất hiện, khả năng phát sinh một chút ngoài ý muốn.
Nhất là Tiêu Phàm rơi vào U Minh Thâm Giản, chính là nơi cho tới bây giờ không ai có thể sống sót đi ra.
Hồi lâu, Quan Tiểu Thất lấy lại tinh thần, bất quá không có lập tức xuất thủ mà lẳng lặng chờ đợi, cách đó không xa cũng có người không động thủ, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Quan Tiểu Thất.
Phía trên một ngọn núi nơi xa đứng đấy một đạo thân ảnh áo bào trắng, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy khẳng định có thể nhận ra, hắn chính là Trì Thu Tuyết.
Trì Thu Tuyết một kiếm một kiếm vung ra, mỗi một kiếm đều có một người tử vong, những người khác lập tức bị dọa đến vội vàng lui lại, rốt cuộc không ai dám cùng hắn tranh đoạt danh ngạch này.
- Tiêu Phàm chắc không phải không ra khỏi U Minh Quỷ Quật được đi.
Trì Thu Tuyết liếc nhìn bốn phía, lại không phát hiện bóng dáng Tiêu Phàm, không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
Thời gian một canh giờ cũng không dài, thời gian đang từ từ trôi qua, Quan Tiểu Thất cũng rốt cục xuất thủ.
Giương cung cài tên, Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung rộng lớn bộc phát ra quang mang sáng chói, khi ngón tay vươn ra, sưu một tiếng, hóa thành một vệt sáng xông thẳng đỉnh núi.
Ngay lúc đó, hắn đạp không mà lên, đi theo Hồn Lực Chi Tiễn bay về phía đỉnh núi.
Phía trên đỉnh núi vừa vặn có mấy người giao chiến, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm đập vào mặt, mấy người bị dọa đến vội vàng lui lại.
Thời khắc lui lại, một đạo mũi tên tại hư không nổ tung, hóa thành vô số mảnh tiễn phóng tới bốn phương tám hướng.
Mấy người kia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thời khắc chưa tỉnh hồn lại nhìn thấy Quan Tiểu Thất một bộ áo bào xanh đã đạp vào đỉnh núi, thần sắc đạm mạc nhìn chằm chằm bọn hắn.
Trục Nhật Cung hiện lên ở đỉnh đầu hắn, ánh lửa sáng rực, chấn nhiếp nhân tâm, mấy người khẽ cắn môi, dứt khoát hướng về sơn phong khác đi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, danh ngạch này Quan Tiểu Thất đã bỏ vào trong túi, nhưng hắn lại cao hứng không nổi, con ngươi u sâm nhìn chằm chằm một chỗ vách đá nơi xa.
Phía trên vách đá có vô số thông đạo hướng U Minh Quỷ Quật, ngẫu nhiên có người từ trong đi ra nhưng lại không có Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm tại sao còn không xuất hiện?
Tô Mạch Hàn cầm Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương trong tay đứng lơ lửng trên không, cau mày.
- Không cần chờ hắn, thời gian còn thừa lại nửa chén trà nhỏ, hắn đoán chừng là không có khả năng xuất hiện, nguyên bản còn muốn xem hắn có phải lấy được một gốc U Minh Thần Hoa hay không.
Một tòa đỉnh núi, Sở Nhạn Nam thở dài một hơi nói.
- Sở Nhạn Nam, Tiêu Phàm hình như không đắc tội ngươi đi.
Tô Mạch Hàn khó chịu nhìn Sở Nhạn Nam một cái, âm dương quái khí nói.
Lục Đạo