Vô Thượng Sát Thần

Chương 886




Công tử?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ai cũng không ngờ tới hai người này vậy mà sẽ cung kính quỳ gối trước mặt Tiêu Phàm, xưng hắn là công tử.

Có thể làm cho hai người này cam tâm tình nguyện thần phục, không phải người bình thường có thể làm được.

Hai người niên kỷ nhìn qua không lớn, lại có thể dễ như trở bàn tay chém giết Chiến Đế hậu kỳ, thực lực này dù là thiên tài Vô Song Thánh Thành cũng không gì hơn thế.

- Xem ra thân phận Tiêu Phàm thực không đơn giản, khó trách hắn tùy tiện như thế, các đại gia tộc không làm gì được hắn.

- Không phải không làm gì được hắn, mà là không dám động đến hắn, Lăng gia lần này đoán chừng phải xui xẻo.

- Đúng vậy, bất quá việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta xem kịch vui là được.

Có người âm thầm khẽ nói, không ít người lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù bọn hắn rất nhiều người còn đang kiên trì tự ngạo bản thân làm tu sĩ Vô Song Thánh Thành, nhưng cũng không ít người không thích bị các đại gia tộc ức hiếp.

- Ha ha, Ảnh Phong, Phong Lang, hai người các ngươi đến đúng lúc lắm.

Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, vừa rồi hắn đã chuẩn bị liều mạng, dù là bại lộ thân phận Tu La Điện Chủ cũng sẽ không tiếc.

Không nghĩ đến lúc này hai người Ảnh Phong cùng Phong Lang vậy mà xuất hiện, đây hoàn toàn vượt qua dự tính của Tiêu Phàm.

Bọn hắn không phải tại Huyết Lâu được Túy Ông chỉ điểm à, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Hơn nữa trước khi Tiêu Phàm rời đi, bọn hắn vẫn chỉ là Chiến Hoàng đỉnh phong mà thôi, so với mình cũng không bằng, nhưng bây giờ lại đột phá đến cảnh giới Chiến Đế trung kỳ, tu vi sánh ngang với mình.

- Lão sư có thể trong thời gian ngắn làm Phong Lang và Ảnh Phong đột phá Chiến Đế trung kỳ, vậy thực lực lão sư như thế nào đây? Thực chỉ là Chiến Đế sao?

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm nói.

Sau đó lại lắc đầu, hiện tại không phải lúc quan tâm những thứ này, mà là làm sao để vượt qua cửa ải hiện tại.

Nghe được lời nói Tiêu Phàm, trên mặt hai người Ảnh Phong cùng Phong Lang cũng hiện lên một tia tiếu dung, tựa như rất lâu chưa gặp qua Tiêu Phàm.

- Công tử, muốn chúng ta làm thế nào?

Thần sắc Ảnh Phong đột nhiên trở nên băng lạnh, quay đầu bỗng nhiên nhìn về phía ba tên cường giả Chiến Đế đỉnh phong.

- Thay ta ngăn bọn hắn lại, ta trước tiên giải quyết những tên này.

Tiêu Phàm lúc này mới đem tâm thần đặt ở trên người lão giả Chiến Đế đỉnh phong trước mặt, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Bỗng nhiên U Linh Chiến Hồn hiển hiện, đem hắn cùng lão giả kia bao phủ vào.

Sắc mặt lão giả hoàn toàn thay đổi, không chút do dự triệu hồi ra Chiến Hồn, đó là một đầu Hắc Hùng to lớn, trên người tản ra một cỗ khí tức bá đạo.

Chớp mắt, lão giả cùng cự hùng màu đen dung hợp vào cùng một chỗ, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, nắm đấm hắn rốt cục rút trở về, trên mặt cũng hiện lên một tia tiếu dung.

- Bát Phẩm Chiến Hồn Đại Địa Chi Hùng? Rất mạnh sao?

Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên dẫn ra lấy Tỏa Hồn Châu, U Linh Chiến Hồn bao vây lấy Chiến Hồn Đại Địa Chi Hùng, bắt đầu điên cuồng rút ra Hồn Lực của Đại Địa Chi Hùng.

Không phải hắn khốn không được lão giả, mà là không cần thiết, huyền diệu ba động trên người hắn đã dừng lại, hiện tại hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ Nhị Trọng Bất Hủ Ý Chí, tùy thời đều có thể đột phá Chiến Đế trung kỳ.

- Trước đó nuốt Hồn Lực Chiến Hồn trên vạn người, phẩm giai U Linh Chiến Hồn rốt cục sắp đạt tới điểm cực hạn, hi vọng bốn người các ngươi có thể làm cho U Linh Chiến Hồn đến gần vô hạn Cửu Phẩm, thậm chí bước qua đạo khảm này.

Tiêu Phàm híp hai mắt, trong mắt lóe lên khát vọng nồng đậm.

Sau đó trong lòng vừa trầm ngâm nói:

- Nếu như không phải bởi vì Bạch Thạch thôn phệ số lớn Hồn Lực, U Linh Chiến Hồn đoán chừng đã sớm đột phá Cửu Phẩm. Bất quá cũng tốt, bây giờ năng lượng Bạch Thạch chí ít có thể làm Chiến Hồn năm người đột phá Cửu Phẩm, chỉ là không biết những Hồn Lực này có thể làm Huyết Mạch Hồn Tộc Tiểu Ma Nữ thức tỉnh hay không.

- Tiêu Phàm, ngươi vậy mà tu luyện Ma Công!

Lão giả phẫn nộ gào thét, nhưng mà thanh âm hắn đã không còn ai nghe được.

- Ma Công sao?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, công pháp không phân cái gì chính đạo hay là ma đạo, chỉ là người tu luyện công pháp có phân chia chính ma mà thôi.

Vừa nghĩ tới Tỏa Hồn Châu thôi động thời gian không thể quá dài, Tiêu Phàm cũng dứt khoát không lãng phí thời gian nữa, vẻn vẹn trong nháy mắt khóa Chiến Hồn lão giả, liền một kiếm giết hắn.

Về phần Hồn Lực Đại Địa Chi Hùng liền giao cho U Linh Chiến Hồn, người sau khi chết thì Chiến Hồn dễ cắn nuốt hơn rất nhiều.

Chiến Hồn Đại Địa Chi Hùng bị Tiêu Phàm triệt để thôn phệ, nhưng làm hắn thất vọng là U Linh Chiến Hồn vẫn không thể đột phá Cửu Phẩm.

- Thôi, trước khi đột phá Chiến Thánh còn đủ thời gian, bây giờ U Linh Chiến Hồn cũng không thua kém Cửu Phẩm Chiến Hồn phổ thông.

Tiêu Phàm âm thầm an ủi bản thân.

Sau một khắc, Tiêu Phàm chậm rãi thu hồi U Linh Chiến Hồn, con ngươi băng lãnh nhìn về phía cách đó không xa, hai người Ảnh Phong cùng Phong Lang ra sức cuốn lấy ba tên Chiến Đế đỉnh phong.

Mặc dù bọn hắn có thể đánh lén giết chết tu sĩ Chiến Đế hậu kỳ, có lẽ có thể cùng Chiến Đế đỉnh phong chiến một trận, nhưng bọn hắn hiện tại là đối mặt ba tên Chiến Đế đỉnh phong, hai người cũng khá là cố hết sức.

Ngẩng đầu nhìn mắt chân trời, màn đêm đã chậm rãi giáng lâm, con ngươi đen kịt của Tiêu Phàm hiện ra u quang:

- Mây đen gió lớn, chính là thời điểm để giết người!

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước người một tên Chiến Đế đỉnh phong, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đỉnh đầu, tựa như tia chớp nhào về phía người kia.

- Cút ngay!

Người kia nổi giận gầm lên một tiếng, dốc hết toàn lực chém ra một kiếm, một đạo hỏa diễm tại hư không xuất hiện, đem hư không chiếu sáng vô cùng, hắn không chút do dự triệu hồi ra Chiến Hồn, đồng dạng cũng là Bát Phẩm Chiến Hồn.

Chiến Đế đỉnh phong vừa rồi cùng Tiêu Phàm giao thủ đã chết, trong lòng hắn đối với Tiêu Phàm sinh ra một loại sợ hãi.

Tiêu Phàm cười lạnh không nói, không thi triển Chiến Hồn còn tốt, một khi thi triển Chiến Hồn đối với Tiêu Phàm mà nói, chính là đi chịu chết không chút nghi ngờ.

U Linh Chiến Hồn như là thiên mạc che khuất tứ phương, đem hắn cùng cường giả Chiến Đế tối đỉnh kia triệt để bao phủ vào, vẻn vẹn mấy tức sau, cường giả Chiến Đế liền hoàn toàn biến mất.

Không cần nghĩ cũng biết, người kia lại bị Tiêu Phàm mần thịt.

- Trừ phi đột phá Chiến Thánh cảnh, Chiến Hồn tan trong Huyết Mạch, bằng không, tại trước mặt Tỏa Hồn Châu đều là cặn bã.

Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng nghĩ thầm.

Bất quá hắn lại nghĩ tới một cái vấn đề khác, tại Chiến Đế cảnh, Tỏa Hồn Châu đối Cửu Phẩm Chiến Hồn có thể hữu dụng hay không?

Dù sao, Cửu Phẩm Chiến Hồn có thể đột phá Chiến Thánh cảnh, mà Chiến Hồn Chiến Thánh cảnh cùng Huyết Mạch tương dung, dù là Tỏa Hồn Châu cũng không thể khóa lại, trừ phi phóng xuất ra ngoài.

Nghĩ vậy, con ngươi băng lãnh Tiêu Phàm không khỏi rơi vào trên người Lăng Băng Điệp, hắn biết Lăng Băng Điệp nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, chỉ là cụ thể là Chiến Hồn gì thì hắn không biết được.

Lăng Băng Điệp được Lăng Thi Thi dìu, cảm nhận được ánh mắt Tiêu Phàm, không khỏi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Bất quá, Tiêu Phàm nếu thả nàng một lần, liền sẽ không nuốt lời, trừ phi nàng lần nữa đụng vào mấu chốt của hắn, nếu vậy cũng đừng trách Tiêu Phàm hắn hạ thủ vô tình.

- Hai tên cuối cùng!

Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo nhìn về phía hai tên tu sĩ Chiến Đế đỉnh phong cuối cùng của Lăng gia, sau đó lách mình hướng về bọn hắn đánh tới.

- Tiêu Phàm, ngươi dừng tay cho ta! Lăng gia ta là Bát Đại Thế Gia, bọn hắn nếu lại chết một người, tất nhiên cùng ngươi không chết không thôi, thiên thượng địa hạ, không còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa!

Lăng Thiên phẫn nộ gầm thét.

Nếu như hai tên Chiến Đế đỉnh phong này lại chết, Chiến Đế đỉnh phong hắn mang đến có khả năng liền toàn quân bị diệt.

Chiến Đế đỉnh phong, cho dù tại Lăng gia hắn cũng coi là cường giả, tổn thất một người là ít một người, dù sao, việc này không phải chỉ dựa vào tài nguyên liền có thể tuỳ tiện bồi dưỡng ra được.

- Bát Đại Thế Gia? Uy phong thật đúng là thật lớn! Đáng tiếc, gặp phải Tiêu Phàm ta, Lăng gia cũng giết không tha!

Tiêu Phàm lạnh như băng nói ra một câu, giống như một đầu như độc xà tiếp cận hai tên tu sĩ Chiến Đế đỉnh phong còn lại.

Lục Đạo