Vô Thượng Sát Thần

Chương 880




- Tô Mạch Hàn, dạng mặt hàng này ngươi lại có thể thấy vừa mắt, ta thực sự thấy không đáng thay ngươi.

Lời nói Tiêu Phàm vang vọng thật lâu ở trong đầu Tô Mạch Hàn.

Bất quá Tô Mạch Hàn lại tựa như không nghe thấy, con ngươi hắn vẫn có chút vô thần, tựa như mất đi thứ gì đó quý giá.

Cho tới nay, hắn đều hâm mộ Lăng Băng Điệp, nhưng hôm nay Lăng Băng Điệp vậy mà ngay trước mặt nhiều người như vậy phủ định hắn.

Trong đầu hắn chỉ nhớ kỹ câu nói kia của Lăng Băng Điệp: Cái thứ rùa đen rút đầu như ngươi căn bản không xứng làm nam nhân Lăng Băng Điệp ta!

Lăng Băng Điệp ở trong lòng hắn chính là một trong những thứ mà hắn quý trọng nhất, nhưng mà hôm nay lại triệt để mất đi, điều này bảo hắn làm sao mà tiếp nhận cho được.

- Tô Mạch Hàn, ngươi tỉnh lại cho ta, chẳng phải chỉ là một nữ nhân sao? Cái loại nữ nhân như vậy căn bản không xứng với ngươi.

Tô Mạch Huyên vận chuyển Hồn Lực lớn tiếng kêu lên, lung lay thân thể Tô Mạch Hàn.

Độc Cô Trường Phong nhìn thấy bộ dáng Tô Mạch Hàn, khóe miệng hiện lên một vòng tiếu dung, trong lòng cười lạnh nói:

- Tô Mạch Hàn, cùng ta đấu nhiều năm như vậy, hôm nay ngươi bại, chỉ là ta không nghĩ tới ngươi bị bại triệt để như vậy, ha ha!

Độc Cô Trường Phong trong lòng cười to lấy, sau đó chậm rãi quay người, nhìn về phía Tiêu Phàm, một mặt ngạo nghễ nói:

- Là ngươi tự mình động thủ, hay là muốn ta giúp ngươi?

Tiêu Phàm tựa như không nghe thấy lời nói của Độc Cô Trường Phong, ánh mắt hắn rơi vào trên người Tô Mạch Hàn.

Nhưng mà Độc Cô Trường Phong nhìn đến, Tiêu Phàm lại không hề để hắn vào mắt, tựa như trong mắt Tiêu Phàm, Độc Cô Trường Phong hắn chỉ là một thằng hề, nghĩ vậy, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi.

- Băng Điệp nói, muốn để ngươi sống không bằng chết, Băng Điệp băng thanh ngọc khiết, khinh thường giết ngươi, vậy để cho ta thay nàng động thủ đi.

Độc Cô Trường Phong lúc này còn muốn nịnh nọt Lăng Băng Điệp.

Để lại một câu nói, Độc Cô Trường Phong liền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã cách Tiêu Phàm hai trượng, trường kiếm trong tay hắn lộ ra kiếm mang lăng lệ.

- Chỉ bằng Độc Cô Trường Phong ngươi còn chưa xứng để công tử động thủ.

Gần như đồng thời, một đạo thanh âm bên cạnh Tiêu Phàm vang lên, sau đó hiện ra một vòng bạch mang, đó là một đạo kiếm cầu vồng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt cùng Độc Cô Trường Phong đâm vào cùng một chỗ.

- Vân Khê, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?!

Độc Cô Trường Phong không nghĩ tới Vân Khê vậy mà sẽ ra tay ngăn hắn lại, bất quá, hắn vẫn không đem Vân Khê đặt ở trong lòng.

Tại Vô Song Thánh Thành, mạnh nhất là Thánh Thành Bát Tuấn cùng Tứ Kiều bọn hắn, cùng tuổi một đời cơ hồ không người có thể địch, Tiêu Phàm chỉ là một trường hợp đặc biệt, có thể cùng Thánh Thành Bát Tuấn giao phong, nhưng Vân Khê lớn lên tại Vô Song Thánh Thành, bọn hắn đối với thực lực Vân Khê dù sao cũng có hiểu biết.

- Ai giết ai còn chưa nhất định đâu.

Thần sắc Vân Khê đạm mạc, hắn không còn là Vân Khê trước kia, mặc dù không sợ cường quyền nhưng lại không dám chân chính cùng thiên tài đại gia tộc va chạm sinh tử, dù sao vô luận thắng thua đều đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt gì.

Nhưng hiện tại khác biệt, hắn bây giờ cũng là thiên tài nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn.

Dứt lời, Vân Khê đem Độc Cô Trường Phong hướng về không trung bức tới, từ đầu đến cuối, Tiêu Phàm đều không nhìn Độc Cô Trường Phong một cái.

- Tô Mạch Hàn, ngươi thật đúng là khiến ta thất vọng, sớm biết rõ hôm đó ta liền nên giết ngươi.

Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra một câu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Một ngày này ở chung, Tiêu Phàm cũng đại khái biết cách làm người của Tô Mạch Hàn, mặc dù có chút hoàn khố không ai bì nổi, nhưng bản tính lại không bị hỏng.

Dù sao,Tiêu Phàm vũ nhục hắn như thế, nếu là đổi lại một người khác đoán chừng đã sớm kêu người gia tộc đến báo thù, nhưng Tô Mạch Hàn lại không có, hắn tình nguyện bản thân gánh chịu sự sỉ nhục này.

Đơn giản một điểm này cũng có thể thấy được, Tô Mạch Hàn là một người rất hiếu thắng, mà Tiêu Phàm cũng coi Tô Mạch Hàn thành bằng hữu.

Bất quá nhìn thấy bộ dáng Tô Mạch Hàn hiện tại, trong lòng Tiêu Phàm có loại cảm giác nhìn lầm người, nếu như Lăng Băng Điệp đáng giá để hắn thích, hắn lại bị đả kích không đứng dậy được, Tiêu Phàm còn có thể lý giải.

Nhưng Lăng Băng Điệp dạng này căn bản không đáng hắn bỏ ra tình cảm của mình, mà Tô Mạch Hàn hắn lại không đứng dậy được, ở trong mắt Tiêu Phàm, Tô Mạch Hàn chính là một tên hèn nhát!

- Cái này trả lại cho ngươi, về sau đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi.

Tiêu Phàm vung tay ở giữa, một đạo kim sắc lưu quang bắn ra, rơi thẳng vào trước người Tô Mạch Hàn.

Đó là một cây chiến thương, đường vân vàng bạc giao nhau, nhàn nhạt tỏa ra ngân sắc hỏa diễm, thập phần thu hút ánh mắt người khác, rất hiển nhiên, đây là Cửu Phẩm Hồn Binh Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương của Tô Mạch Hàn.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm liền quay người nhìn về phía Lăng Băng Điệp, con ngươi đen kịt lộ ra một loại tử vong quang mang.

- Ha ha ~

đột nhiên, một tiếng cười to vang lên, tiếng cười cực kỳ buồn bã, chỉ thấy con ngươi Tô Mạch Hàn chậm rãi đỏ bừng, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Lăng Băng Điệp.

- Lăng Băng Điệp, sau ngày hôm nay, ngươi và ta không còn bất luận liên quan gì!

Tô Mạch Hàn hất áo bào lên, đưa tay nắm Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương, trên người bộc phát ra khí thế đáng sợ.

Đồng thời, thể nội hắn cũng truyền ra một trận tiếng ken két, thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn, điên cuồng hướng về thể nội hắn.

Ở đây người đều biết rõ, đây là dấu hiệu đột phá, Tô Mạch Hàn nếu như đột phá, vậy há không phải Chiến Đế cảnh trung kỳ?

Còn không để đám người lấy lại tinh thần, một cỗ khí tức cuồng bạo khắc nghiệt từ trên người hắn dập dờn tỏa ra, Tô Mạch Huyên cách gần nhất vội vàng rút lui mấy bước.

Cổ hàn khí kia quá đáng sợ, liền Chiến Đế trung kỳ cũng không dám ngạnh bính.

Xa xa nhìn lại, đó là hàn khí ngưng tụ không tan, liền tựa như bạch sắc hỏa diễm trong suốt, quả thực là thập phần quỷ dị.

- Đây là Hàn Băng Âm Hỏa Chi Lực?

Tiêu Phàm quay đầu, cảm nhận được khí tức trên người Tô Mạch Hàn phát ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.

Hắn cũng không nghĩ đến, Tô Mạch Hàn vậy mà dưới tình huống này lĩnh ngộ một loại lực lượng khác của Chiến Hồn Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương, trước đó hắn còn chuẩn bị nhắc nhở Tô Mạch Hàn một phen.

- Xem ra thế gian vạn vật đều có nhân quả, nếu như Lăng Băng Điệp cùng Tô Mạch Hàn thực ở cùng một chỗ, có lẽ cả một đời hắn đều không lĩnh ngộ Âm Hỏa Chi Lực, chỉ có thể lĩnh ngộ Dương Hỏa Chi Lực.

Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm cảm thán.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cỗ khí thế đáng sợ kia trên người Tô Mạch Hàn, liền Tiêu Phàm hắn đều muốn kiêng kị mấy phần.

Bây giờ Tô Mạch Hàn mới có thể chân chính phát huy ra uy lực Cửu Phẩm Chiến Hồn Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương, dù là chỉ là Chiến Đế sơ kỳ, thực lực hắn ít nhất cũng phải gia tăng lên gấp bội.

Huống chi hiện tại hắn lại đột phá đến Chiến Đế trung kỳ, thực lực tự nhiên không thể so sánh nổi, Tiêu Phàm có thể chiến thắng Tô Mạch Hàn hay không đều là một ẩn số.

- Tiêu Phàm, đa tạ.

Tô Mạch Hàn cầm Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương trong tay, chắp tay đối Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, cả người nhìn qua tựa như thiếu một loại táo bạo, nhiều thêm một tia ổn trọng.

- Ha ha, may mắn ngươi thanh tỉnh nhanh, ta còn chuẩn bị lại giẫm ngươi mấy cước đây.

Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, nhìn thấy Tô Mạch Hàn có thể tỉnh lại, hắn cũng vui mừng.

- Còn phải cảm tạ mấy cước kia của Tiêu huynh, bằng không ta sẽ không thanh tỉnh nhanh như vậy.

Tô Mạch Hàn mỉm cười, sỉ nhục Tiêu Phàm giẫm hắn đã sớm bị hắn ném đến lên chín tầng mây.

- Qua một lúc lại cùng ngươi uống rượu chúc mừng, về phần hiện tại, ta xử lý một chút sự tình trước.

Tiêu Phàm mỉm cười, lần nữa nhìn về phía Lăng Băng Điệp nói:

- Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta đứng ở chỗ này.

Con ngươi Lăng Băng Điệp lạnh lùng, nàng trong lúc nhất thời cũng không nắm chắc được thực lực Tiêu Phàm, thầm nghĩ trong lòng:

- Sủng vật hắn đều như vậy mạnh, huống chi bản thân hắn đây? Bằng vào thực lực của ta chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng nếu tất cả mọi người ở đây thì sao?

Nghĩ vậy, Lăng Băng Điệp đột nhiên cười lạnh nói:

- Tiêu Phàm, ngươi dám khinh thường Vô Song Thánh Thành ta không người, một mình ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi có thể mạnh hơn tất cả mọi người ở đây sa