Vô Thượng Sát Thần

Chương 868




- A, đây là ai, ta làm sao chưa thấy qua bao giờ.

Lăng Thi Thi đắc ý thu hồi Thất Thải Vân Thạch, sau đó ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Tiêu Phàm.

Ngay tại lúc đó, ánh mắt Lăng Băng Điệp cũng đảo qua Tiêu Phàm cùng Vân Khê, đôi mắt đẹp lập lòe, trong đầu quanh quẩn một cái tên.

- Ngươi chính là Tiêu Phàm?

Lăng Băng Điệp một mặt ngạo nghễ nhìn Tiêu Phàm, như là một con tiểu Khổng Tước kiêu ngạo, trong mắt lại tràn ngập hờ hững.

Tên Tiêu Phàm, Lăng Băng Điệp tự nhiên cũng nghe nói qua, vô luận là chiến thắng Lôi Hạo cùng Tô Mạch Hàn, hay là chém giết gia chủ Ngô gia Ngô Thánh Tri, hoặc là sự tình Vân Khê quy thuận một kẻ ngoại lai, những thứ này đều sớm đã chấn động Vô Song Thánh Thành.

Nàng sở dĩ có thể nhận ra Tiêu Phàm, cũng chính là bởi vì Vân Khê cung kính đứng ở bên cạnh Tiêu Phàm.

Bất quá, Lăng Băng Điệp vẫn không đem Tiêu Phàm để ở trong mắt, nàng đối với thực lực bản thân vô cùng tự tin.

Chỉ là nàng hiếu kỳ, Tiêu Phàm lúc đầu trước mặt mọi người vũ nhục Tô Mạch Hàn, làm sao hiện tại hắn lại ở cùng với Tiêu Phàm đây?

Tiêu Phàm một mặt bình tĩnh, danh tự Lăng Băng Điệp hắn tự nhiên đã nghe nói qua, bất quá lại không đặt ở trong lòng.

- Tiêu Phàm? Ngươi là Tiêu Phàm chiến thắng Lôi Hạo cùng Tô tiểu tử?

Nghe thấy hai chữ Tiêu Phàm, hai mắt Lăng Thi Thi tỏa sáng, một mặt sùng bái nhìn Tiêu Phàm, liền tựa như nàng là Fan hâm mộ trung thành của Tiêu Phàm.

Tô Mạch Hàn bên cạnh nghe vậy, cúi đầu trầm mặc không nói, trong lòng thầm mắng Lăng Thi Thi không tim không phổi, ta còn đang đứng ở đây mà ngươi nói toẹt ra như thế, không phải đánh vào mặt ta sao?

Tiêu Phàm gật đầu, từ khi Lăng Thi Thi vừa vào cửa, ánh mắt Tiêu Phàm liền rơi vào trên người Lăng Thi Thi, nếu như không phải Lăng Thi Thi là một nữ tử, Tiêu Phàm đoán chừng trực tiếp bỏ qua.

Bởi vì dung mạo Lăng Thi Thi cùng Lăng Phong rất giống, không chỉ là dung mạo, ngay cả khí chất đều giống nhau đến mấy phần.

Nhìn thấy Tiêu Phàm không để ý tới mình, ngược lại phản ứng với Lăng Thi Thi, trong lòng Lăng Băng Điệp thập phần khó chịu, nàng vô luận dáng người, hay là dung mạo, đều đều muốn hơn một chút so với Lăng Thi Thi.

Bình thường vô luận đi tới chỗ nào, nàng mới là tiêu điểm, Lăng Thi Thi chỉ là vật làm nền mà thôi, nhưng mà hôm nay lại bị Tiêu Phàm xem nhẹ, đây chính là lần thứ nhất.

- Ngươi hỏi hắn liền biết.

Tiêu Phàm cười nhìn Tô Mạch Hàn nói.

- Các ngươi trò chuyện đi, ta đi hóng gió một chút.

Trên mặt Tô Mạch Hàn co lại, để lại một câu nói liền chuẩn bị rời đi, hắn thực sự không có cách nào ở chỗ này nữa.

Ai cũng khinh bỉ hắn, hắn dù sao cũng là Thánh Thành Bát Tuấn mà, thế nhưng tại trước mặt những người này, hắn hết lần này tới lần khác đều không nổi giận được, cho dù là ai cũng vô cùng khó chịu.

- Tô tiểu tử, đừng hẹp hòi như thế nha, không chừng ta nói Nhị Tỷ bồi ngươi nói một chút?

Lăng Thi Thi le lưỡi một cái nói.

Tô Mạch Hàn nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cao hứng, tất cả kiềm chế cùng khó chịu trước đó, toàn bộ như bị ném đến lên chín tầng mây.

Nhưng mà khuôn mặt Lăng Băng Điệp lại băng lãnh, chậm chạp nói:

- Thi Thi, chúng ta đi thôi.

- Chàng hữu tình, thiếp vô ý.

Tiêu Phàm lắc đầu thở dài, trong lòng Tô Mạch Hàn đem Lăng Băng Điệp tôn thờ biết bao, nhưng Lăng Băng Điệp lại mảy may không đem Tô Mạch Hàn đặt ở trong lòng.

Đối với sự tình tình cảm người khác, Tiêu Phàm không biết nói cái gì, hắn ở phương diện này đều chưa có giải quyết tốt nữa là.

- Tiêu Phàm, Nam Vực Đại Bỉ nhất định phải cố lên, tốt nhất đem Thánh Thành Bát Tuấn đều đánh bẹp.

Lăng Thi Thi xán lạn cười một tiếng, thanh thuần vô cùng, quay người đi theo Lăng Băng Điệp rời khỏi.

- Ách?

Tiêu Phàm sững sờ, cười khổ một tiếng, bất quá trong lòng bổ sung một câu:

- Muốn chiếm lấy ba hạng đầu, đoán chừng thật đúng là phải đem bọn hắn toàn bộ đánh bại.

- Tô cô nương, thiếu nữ tên Lăng Thi Thi kia? Nàng cùng Lăng Phong có quan hệ như thế nào?

Nhìn thấy Lăng Thi Thi cùng Lăng Băng Điệp rời đi, Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng hỏi.

- Lăng Thi Thi à, nàng là thân muội muội của Lăng Phong, ngươi có phải cảm thấy dung mạo nàng cùng Lăng Phong rất giống hay không.

Tô Mạch Huyên cười cười, trong đôi mắt lóe qua vẻ kinh dị, chẳng lẽ Tiêu Phàm coi trọng Lăng Thi Thi.

Nghĩ vậy, trong lòng Tô Mạch Huyên không khỏi có chút cảm giác thất lạc, thân làm nữ nhân, cho dù là Chiến Đế cảnh, cho dù là Thiên Chi Kiêu Nữ đi nữa thì trong lòng nàng vẫn có mong chờ về chuyện tình cảm.

Tiêu Phàm vừa lúc thấy được một màn này, trong lòng không còn gì để nói, hắn đối với Lăng Thi Thi không có ý nghĩ gì, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.

- Tôn kính khách nhân, đây là đồ vật ngài vừa mới đấu giá.

Đột nhiên, một đạo thanh âm ngọt ngào vang lên, chỉ thấy một nữ thị giả ôm một cái hộp sắt đi đến.

- Cầm tới.

Tô Mạch Hàn Tô đại công tử giờ phút này thập phần khó chịu, bị Tiêu Phàm chơi lỗ máu, bị Lăng Băng Điệp coi thường, tâm tình của hắn làm sao có thể tốt được?

Hiện tại hắn chỉ muốn từ trên người Tiêu Phàm tìm về chút mặt mũi, chính là muốn hảo hảo đả kích Tiêu Phàm một cái, nhìn xem phế liệu có giá trị gì để đấu giá.

Giao cho nữ thị giả 80 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, Tô Mạch Hàn trở lại trong phòng, mở hộp sắt ra, Bát Phẩm Thanh Liên Kiếm tàn phá liền hiện ra trước mắt.

- Tiêu Phàm, thứ rách rưới như thế cũng đáng 80 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch?

Tô Mạch Hàn khinh thường nói, tiện tay đem Tàn Kiếm ném xuống đất, vỗ vỗ bàn tay, tựa như ngại làm bẩn tay hắn.

Tô Mạch Huyên cũng cau mày một cái, nếu như không phải Tiêu Phàm chỉ là một kẻ ngoại lai, nàng tuyệt đối sẽ cho rằng Tiêu Phàm cùng đấu giá hội thông đồng đến hố bọn nàng.

- Nếu không, bán cho ta 100 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch đi?

Tiêu Phàm cười cười nói.

- Ngươi cho rằng ngươi tự mua về được?

Tô Mạch Hàn liếc xéo Tiêu Phàm, cũng khó trách trong lòng hắn khó chịu, bản thân vừa mới cho Tiêu Phàm 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, đây chính là tương đương với 3000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch.

Bây giờ 100 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch mua trở về, làm cho hắn lời 20 vạn, nhưng so với 3000 vạn thì đây hoàn toàn chỉ là một con số lẻ.

- Ta chỉ hỏi ngươi bán hay không?

Con ngươi Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh lùng, bản thân nhường ngươi mấy phần, ngươi thật tưởng mình là Thượng Thiên?

Nếu như không phải xem mặt mũi Cửu Thải Hồn Huyết Thạch, Tiêu Phàm căn bản không thèm để ý hắn.

- 200 vạn! Bằng không ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tô Mạch Hàn nhìn Thanh Liên Kiếm tàn phá một cái, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ đây thật sự là một món bảo bối?

Chỉ là vô luận hắn thấy thế nào, thanh tàn phá kiếm này đều là thứ vô cùng bình thường, lưu tại trên tay cũng chỉ lãng phí 80 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, còn không bằng bán cho hắn.

Bất quá vì đề phòng vạn nhất, Tô Mạch Hàn vẫn đem giá tăng lên gấp đôi, sợ mình ăn thiệt thòi, 200 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, đó cũng là 2 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, thịt muỗi cũng là thịt mà.

- Thành giao!

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, tựa như âm mưu đạt được, trực tiếp lấy ra 2 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch ném cho Tô Mạch Hàn.

Tô Mạch Huyên bên cạnh một mực trầm mặc không nói, mặc dù nàng cũng nhìn không ra Thanh Liên Kiếm tàn phá này có chỗ nào đặc thù, nhưng nàng luôn cảm giác đồ vật này bất phàm.

Tiêu Phàm lại lười biếng nhặt tàn kiếm lên, một màn sau đó làm mấy người đều lộ ra vẻ không hiểu, chỉ thấy tay Tiêu Phàm dùng sức uốn éo, tàn kiếm lập tức bắt đầu vặn vẹo, rỉ đồng xanh phía trên chậm rãi tróc ra, rơi đầy một chỗ.

- Rác rưởi vô luận như thế nào cũng là rác rưởi, còn có thể biến thành trân bảo hay sao?

Trên mặt Tô Mạch Hàn có vài phần đắc ý, rất hi vọng nhìn thấy Tiêu Phàm ăn thiệt thòi.

Bất quá tiếu dung trên mặt hắn rất nhanh liền trở nên cứng ngắc, chỉ thấy tàn kiếm vặn vẹo dưới tay Tiêu Phàm một lúc bỗng đứt gãy.

Quỷ dị là bên trong kiếm gãy lại tản ra một đạo lợi mang màu trắng sắc bén tuyệt thế, liếc mắt nhìn một cái, đám người không khỏi lạnh run.

- Kiếm trong kiếm?

Vân Khê là người thứ nhất kinh hô ra.

Lục Đạo