Vô Thượng Sát Thần

Chương 860




Ngươi động một chút thử xem?!

Lời nói bá đạo quanh quẩn trong hư không. Công Tôn Lôi cùng Công Tôn Oanh nghe được thanh âm này, không khỏi lạnh run, trong đầu trong nháy mắt lóe qua một khuôn mặt.

Đám người nhìn lại, lại thấy một thanh niên hắc bào chậm rãi đi tới, thần sắc bình tĩnh vô cùng, có điều trong cặp con ngươi đen kịt kia, ngoài vô tình cùng lạnh lùng ra không cón thứ gì khác.

- Là Tiêu Phàm!

Có người nhận ra, người vừa mới chính là Tiêu Phàm.

Lúc thấy có người chống đối Vân Khê cùng Tiểu Kim, Tiêu Phàm liền nhanh chóng chạy đến bên này, chỉ là nghe được lời bọn hắn đối thoại, Tiêu Phàm liền ngừng chân lại.

Chuyện giữa Vân Khê cùng Công Tôn Dạ, Tiêu Phàm cũng biết rõ một chút, nếu như không phải hắn muốn nhìn rõ bộ mặt của Công Tôn Dạ, vừa rồi hắn đã trực tiếp xuất thủ.

- Ngươi là ai? Nơi này có tư cách để ngươi nói chuyện sao?

Công Tôn Dạ hoàn toàn không nghe thấy đám người nói gì, con ngươi lạnh lẽo nhìn Tiêu Phàm. Công Tôn Lôi một bên không ngừng nháy mắt với Công Tôn Dạ, nhưng mà Công Tôn Dạ bất vi sở động.

- Đáng chết!

Công Tôn Lôi thấy Công Tôn Dạ căn bản không thèm nhìn vào hắn, trong lòng không khỏi giận mắng một tiếng.

Gia tộc Công Tôn Lão Tổ ra lệnh, nếu ai dám đối địch với Tiêu Phàm, thì sẽ bị trục xuất khỏi Gia tộc Công Tôn.

Công Tôn Lôi nào nghĩ đến Sát Tinh Tiêu Phàm này vậy mà sẽ đến đây. Lúc này hắn mới phục hồi lại tinh thần, con sư tử kim sắc kia hình như là vật cưỡi của Tiêu Phàm.

Hơn nữa, nghe đồn từ bên ngoài, Vân Khê đã thần phục Tiêu Phàm, trước đó hắn không tin, nhưng mà hiện tại lại tin.

Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, Vân Khê đã rất đáng sợ, huống chi hiện tại lại thêm một Tiêu Phàm nữa.

- Thử ngâm!

Công Tôn Dạ vừa dứt lời, một đạo kiếm mang đột nhiên từ trên người Vân Khê bạo phát xông thẳng tới Công Tôn Dạ. Một màn này khiến ai cũng không ngờ tới.

Dù là Công Tôn Dạ cũng kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không nghĩ tới Vân Khê vậy mà đột nhiên xuất thủ với hắn.

Có điều, hắn phản ứng cũng rất nhanh, chân đạp bộ pháp cấp tốc thối lui ra sau. Công Tôn Dạ cũng không hổ là một trong Thánh Thành Bát Tuấn, tốc độ nhanh như sét, tránh thoát một kích của Vân Khê.

Nhưng mà Công Tôn Lôi không có may mắn như vậy, trước đó hắn vừa hay đứng song song cùng Công Tôn Dạ, nhưng lúc thấy Tiêu Phàm đến, bản năng sợ hãi khiến hắn lui ra sau hai bước.

Chính là hai bước này, khiến hắn vừa vặn rơi vào phương hướng kiếm khí bắn tới. Nhìn thấy đạo kiếm khí kia đánh tới, con ngươi Công Tôn Lôi bỗng nhiên co rụt lại, bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất.

Có điều cũng chính nhờ ngồi xuống mà tránh thoát không bị đạo kiếm khí kia chém giết, chỉ là bị kiếm khí chém rụng mất tóc, mái tóc vốn dài màu đen, lại biến thành tóc ngắn.

- Vân Khê, ngươi dám xuất thủ với ta, tự tìm cái chết hay sao?

Công Tôn Dạ nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của Công Tôn Lôi, quay người căm tức nhìn Vân Khê nói.

Trong lòng hắn càng nghi hoặc không hiểu, Vân Khê bình thường mặc dù tự phụ tự ngạo, nhưng mà cũng không dám công nhiên xuất thủ với mình, hôm nay tại sao đột nhiên như biến thành một người khác.

Hắn không biết là, Vân Khê đi theo Tiêu Phàm đã lâu, cách đối nhân xử thế cũng quyết đoán hơn rất nhiều.

- Tự tìm cái chết? Chỉ bằng Công Tôn Dạ ngươi cũng muốn giết ta?

Vân Khê cười nhạt một tiếng. Hắn nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, nên càng thêm tự tin lên, sau đó lại bổ sung một câu:

- Ta là đang cứu ngươi đó.

Nghe được lời Vân Khê nói, Công Tôn Dạ sát khí trùng thiên, câu nói này rơi vào tai hắn, hoàn toàn là đang châm chọc hắn.

Ngươi ngay trước mặt nhiều người như vậy giết ta, mà coi là đang cứu ta? Thật coi Công Tôn Dạ ta chỉ để đùa nghịch thôi sao?

- Nhị Ca, hắn thực sự là đang cứu ngươi!

Đúng lúc này, thanh âm Công Tôn Lôi vang lên, hắn còn đang sợ hãi đứng dậy, dư quang nhìn Tiêu Phàm một cái, có chút né tránh.

- Đồ phế vật.

Công Tôn Dạ trừng mắt nhìn Công Tôn Lôi một cái, nổi giận mắng.

Ngươi dù sao cũng là người gia tộc Công Tôn, vậy mà kẻ xướng người hoạ với một người ngoài? Như vậy mặt mũi lão tử để nơi nào?

Công Tôn Lôi lập tức không nói chuyện nữa, nếu lòng tốt mà không được đền đáp, vậy ta cũng không cần thiết nhắc nhở, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Nghĩ vậy, Công Tôn Lôi lui sang một bên. Về phần Công Tôn Oanh, lúc Vân Khê xuất kiếm, sớm đã trốn vào trong đám người. Giữa sân, chỉ còn lại bốn người Công Tôn Dạ, Tiêu Phàm, Vân Khê, Tiểu Kim.

Lúc đầu trong đám người còn có người muốn nhắc nhở Công Tôn Lôi, nói cho hắn biết người trước mặt là Tiêu Phàm, nhưng bọn hắn thấy Công Tôn Lôi nhắc nhở Công Tôn Dạ còn bị mắng.

Nếu bọn hắn như vậy, há không phải muốn bị Công Tôn Dạ giết?

Tu sĩ chung quanh dứt khoát ngậm miệng không nói, ngươi thích như thế nào thì như thế đó, dù sao Công Tôn Dạ ngươi chết hay sống không liên quan gì đến ta.

- Vân Khê, ngươi đã không niệm tình ân nghĩa ngày xưa, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.

Công Tôn Lôi trợn mắt nhìn, dư quang đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm, lập tức bỗng nhiên quay người, ánh mắt như là đao nhọn cắm ở trên người Tiêu Phàm.

Trong tay hắn đột ngột xuất hiện một chuôi trường kiếm, trường kiếm chậm rãi nâng lên, chỉ vào Tiêu Phàm cười gằn nói:

- Vân Khê tốt xấu gì cũng coi là có chút thực lực. Hắn trước mặt ta có tư cách phách lối, ngươi thì tính là cái thá gì chứ, dám ở trước mặt ta nói linh tinh?

Đám người trầm mặc không nói, nhưng trong lòng đang cầu nguyện cho Công Tôn Dạ. Bọn hắn rất muốn nói cho Công Tôn Dạ biết, người trước mặt ngươi chính là Tiêu Phàm từng đánh bại Lôi Hạo cùng Tô Mạch Hàn đó.

Bất luận là Tô Mạch Hàn, hay là Lôi Hạo, xếp hạng thực lực đều ở phía trên ngươi. Bọn hắn đều không phải đối thủ Tiêu Phàm, ngươi làm sao có thể đánh thắng được Tiêu Phàm chứ?

Mọi người tựa như nhìn thấy cảnh Công Tôn Dạ bị hung hăng chà đạp. Với tính cách của Tiêu Phàm những ngày qua, hắn thực sự cái gì cũng có thể làm được.

Dù sao, đến Tô Mạch Hàn hắn còn dám nhục nhã, bị hắn dùng chân lưu lại hai dấu giày trên mặt. Công Tôn Dạ ngươi có vẻ như bất luận phương diện nào cũng không bằng Tô Mạch Hàn thì phải.

- Tam Ca, Nhị Ca vừa mới xuất quan, không biết Tiêu Phàm là ai, chẳng lẽ chúng ta không nhắc nhở hắn?

Công Tôn Oanh truyền âm nói với Công Tôn Lôi.

- Vừa rồi không phải ta nhắc nhở hắn sao? Ngươi không sợ mắng thì tự đi nhắc đi.

Công Tôn Lôi vô cùng khó chịu nói.

Công Tôn Oanh rụt rụt cổ, trực tiếp lui sang một bên, coi như cái gì cũng không biết. Giờ phút này Công Tôn Dạ đang giận ngập đầu, bọn hắn nói cái gì cũng sẽ không nghe.

Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, hắn gặp qua người tự đại, nhưng còn chưa từng gặp qua ai tự đại như thế.

- Tiểu tử, bản công tử nhường ngươi ba chiêu, đừng trách bản công tử khi dễ ngươi.

Công Tôn Dạ mặt ngạo nghễ nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt tựa như đang nhìn một con kiến hôi.

Tu sĩ bốn phía nghe vậy, muốn cười mà không dám cười. Chỉ bằng Công Tôn Dạ ngươi mà muốn khi dễ Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không khi dễ ngươi thì ngươi nên thắp nhang cầu nguyện rồi.

- Vậy ta xuất thủ trước? Ngươi phải đứng cho vững đó.

Tiêu Phàm lạnh nhạt nói. Hắn mặc dù không nhìn ra tu vi của Công Tôn Dạ, nhưng Hồn Lực khí tức trên người Công Tôn Dạ có lẽ chỉ là Chiến Đế sơ kỳ, cũng tương đương với Tô Mạch Hàn, còn kém hơn so với Lôi Hạo một chút.

- Đứng cho vững?

Công Tôn Dạ phẫn nộ không thôi, tựa như nghe được trò cười lớn nhất trên đời, liền ngửa mặt lên trời cười như điên.

Ầm!

Đột nhiên, một tiếng vang giòn, tiếng cười của Công Tôn Dạ chỉ còn tiếng két két, miệng hắn phun ra mấy ngụm máu, máu tươi chảy ra, đầu bị một cỗ đại lực rút sang một bên.

Sau đó cả người Công Tôn Dạ bay ngược ra như đạn pháo, hung hăng đập trên mặt đất, không ngừng trượt dọc theo đường đi, trượt thẳng đến trên trăm trượng mới dừng lại.

Trên đường hắn trượt, bụi bặm đầy trời, mặt đất lưu lại một vết cắt lớn.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều ngậm miệng không nói gì, tất cả đều nhìn Tiêu Phàm như nhìn quái vật.

- Ta thực sự là đang cứu ngươi.

Vân Khê nhún nhún vai chậm chạp nói, trong mắt tràn ngập thương cảm với Công Tôn Dạ.

- Lục Đạo -