Chạy?
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại là phát hiện, Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại biến mất ở cuối chân trời, Ngô Thánh Tri cũng không chút do dự đuổi theo.
Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê ba người sắc mặt cứng lại, bọn hắn sao có thể không biết ý nghĩ của Tiêu Phàm, hắn muốn dụ Ngô Thánh Tri đi, cho bọn họ cơ hội chạy trốn mà thôi.
Dù sao, thực lực của Ngô Thánh Tri bọn họ đều biết rất rõ ràng, dù bốn người hợp lực, cũng khó có thể địch nổi.
Sức mạnh thiên địa quá đáng sợ, bọn họ căn bản không thể chiến thắng.
Ba người nhìn nhau, Bàn Tử trầm giọng nói:
- Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi nhìn xem.
Để lại một câu nói, Bàn Tử lách mình bay về phía Tiêu Phàm cùng Ngô Thánh Tri rời đi, hắn đi cùng Tiêu Phàm, luôn là Tiêu Phàm xông lên phía trước.
Mà Nam Cung Tiêu Tiêu hắn, không biết bao nhiêu lần được Tiêu Phàm cứu, từ khi thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch đến nay, Bàn Tử liền âm thầm thề, về sau nhất định sẽ không để cho Tiêu Phàm xông vào nguy hiểm.
Nam Cung Tiêu Tiêu hắn mới là Nhị Ca, có trách nhiệm bảo vệ Tam Đệ Tiêu Phàm này, mà không phải mỗi lần đều được Tiêu Phàm bảo vệ.
- Ta cũng đi!
Quan Tiểu Thất cũng không chút do dự, tốc độ vốn là ưu thế của hắn, trong nháy mắt liền đuổi kịp bước chân của Bàn Tử.
- Công tử không thể chết!
Vân Khê khẽ cắn môi, mặc dù hắn còn chưa tới mức độ liều mạng để cứu Tiêu Phàm, nhưng mà tính mệnh của muội muội Vân Phán Nhi của hắn vẫn còn ký thác trên người Tiêu Phàm.
Nếu như Tiêu Phàm chết, Vân Phán Nhi có lẽ cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Chỉ dựa vào điểm này, Vân Khê cũng sẽ không để cho Tiêu Phàm chết, hơn nữa những ngày qua, trong lòng Vân Khê cũng rất thưởng thức cách làm người của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm coi hắn như huynh đệ, hắn tất nhiên cũng coi Tiêu Phàm như huynh đệ.
Bây giờ huynh đệ gặp nạn, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
Nghĩ vậy, Vân Khê cũng đuổi theo, nơi xa, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng hai người nhìn nhau, cũng vội vàng đuổi theo, bọn họ không thể bỏ mặc sinh tử của Tiêu Phàm.
Thậm chí, hai người Long Vũ cùng Vân Phán Nhi trong đám người cũng do dự một lúc, chỉ bằng thực lực của hai người, muốn đuổi theo tốc độ của bọn họ cũng có chút khó khăn.
Long Vũ mặc dù đã đột phá Chiến Hoàng đỉnh phong, nhưng lại có một sự chênh lệch không nhỏ với Chiến Đế cảnh, cho dù thức tỉnh Băng Tộc Huyết Mạch, cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Chiến Đế cảnh đỉnh phong.
- Long tỷ tỷ, nhanh đuổi theo bọn họ, trong lòng ta có loại dự cảm không tốt.
Vân Phán Nhi đột nhiên nói ra, sắc mặt không phải rất dễ nhìn.
- Dự cảm không tốt?
Long Vũ kinh ngạc nhìn Vân Phán Nhi, vẻ mặt không hiểu nổi.
Ở chung mấy ngày với Vân Phán Nhi, nàng cũng không nhìn ra Vân Phán Nhi có bất kỳ điểm gì đặc biệt, hơn nữa thân thể suy yếu, không có bất kỳ tu vi gì, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Nếu như Vân Phán Nhi là một tu sĩ Chiến Đế cảnh, gặp nguy hiểm gì có lẽ sẽ có cảm giác, nhưng lại là một người bình thường, sao đột nhiên lại có cảm giác chứ?
- Ta cảm giác ca ca đang gặp nguy hiểm.
Vân Phán Nhi lo lắng nói, thần sắc vô cùng nóng nảy.
- Thế nhưng là ta không đuổi kịp bọn họ.
Long Vũ cười khổ nói, nếu như cùng là Chiến Đế cảnh tu vi, Long Vũ tất nhiên có thể đuổi kịp, nhưng mà hiện tại, nàng căn bản không biết bọn Tiêu Phàm đi nơi nào.
- Ta biết.
Vân Phán Nhi đột nhiên trịnh trọng nói, ánh mắt kiên nghị lộ ra u lãnh quang mang.
Long Vũ quái dị nhìn Vân Phán Nhi, đến ta cũng không biết, ngươi sao có thể biết rõ bọn họ đi đâu?
Nhưng mà Long Vũ cuối cùng vẫn gật đầu, mang theo Vân Phán Nhi bay lên, bay về hướng bọn Tiêu Phàm biến mất.
Tiêu Phàm dẫn Ngô Thánh Tri bay về hướng xa, hắn sợ Ngô Thánh Tri không đuổi theo, vẫn luôn vừa mắng vừa trốn, đem tổ tông mười tám đời của Ngô Thánh Tri toàn bộ ân cần hỏi thăm một trăm lần.
Ngô Thánh Tri sớm đã vô cùng phẫn nộ, đã tức điên lên rồi, nếu như chính diện giao phong, đoán chừng Tiêu Phàm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà, tốc độ của Tiêu Phàm lại là không kém gì Chiến Đế đỉnh phong, Thiên Lý Đằng Quang Thuật bị hắn thi triển đến cực hạn của Nhất Trọng, giống như một vệt sáng xuyên qua trong không khí, đến Ngô Thánh Tri cũng không làm gì được hắn.
Ngô Thánh Tri nhiều lần muốn từ bỏ việc truy sát Tiêu Phàm, chuẩn bị trở về giết chết ba người Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê, nhưng mỗi lúc như vậy, Tiêu Phàm sẽ dừng lại mắng một trận.
Mặc dù biết rõ Tiêu Phàm muốn ngăn bản thân, nhưng Ngô Thánh Tri vẫn là không nhịn được ở lại, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
Giờ khắc này, Ngô Thánh Tri lần nữa dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm ở nơi xa.
- Ngô Tôn, sao không theo đuổi Tiêu gia gia nữa? Ngươi nếu không giết chết ta, mộ tổ Ngô gia có thể sẽ khó giữ được đó.
Tiêu Phàm bỗng nhiên dừng lại, cười tủm tỉm nhìn Ngô Thánh Tri.
Nhìn kỹ, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, không ngừng thi triển Thiên Lý Đằng Quang Thuật đối với sự tiêu hao Hồn Lực là quá lớn, nếu như không phải Hồn Lực của Tiêu Phàm rất dồi dào, đoán chừng đã sớm không chịu được.
- Chẳng phải chỉ giết một nhi tử của ngươi thôi sao, có nhất thiết phải tức giận như vậy không, nghe nói con cái của ngươi mấy chục người, tý nữa ta lại giết thêm mấy người, ngươi không có ý kiến gì chứ.
- Không nói lời nào chắc là không ý kiến gì rồi, yên tâm, ta nhất định chỉ giết chết những người ngu xuẩn nhất, không khác gì mổ heo, để lại cho ngươi người thông minh kế thừa vị trí gia chủ Ngô gia!
- Nhưng mà nghĩ lại, IQ của ngươi cũng chỉ như vậy, chắc con trai ngươi cũng chẳng thông minh gì cho cam, ta thấy giết chết toàn bộ thì tốt hơn.
...
Tiêu Phàm líu lo không ngừng, vừa mắng xong tổ tông mười tám đời của Ngô Thánh Tri xong, liền bắt đầu mắng con cái hắn.
Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Ngô Thánh Tri dựng râu trừng mắt, thiếu chút nữa thì giận sôi máu, tiểu tử này, mắng chửi người quá thiếu đạo đức.
- Ngươi muốn giữ ta lại, cho bọn chúng cơ hội chạy trốn? Yên tâm, ta thành toàn cho ngươi, không giết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không quay đầu!
Ngô Thánh Tri triệt để phát cuồng.
Gầm lên giận dữ, bỗng nhiên xông ra, vô thanh vô tức liền chỉ cách Tiêu Phàm còn khoảng bốn năm trượng, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Trái tim Tiêu Phàm sắp nhảy khỏi lồng ngực, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Ngô Thánh Tri đang đánh lạc hướng, muốn một kích tất sát bản thân.
Nếu đổi lại là một người khác, đoán chừng đã sớm bị dọa sợ, nhưng mà ý chí của Tiêu Phàm kiên định thế nào, hắn đến tử vong cũng đã trải qua, lập tức phản ứng lại.
Lần nữa thi triển Thiên Lý Đằng Quang Thuật, giống như một đạo chớp lóe rời khỏi trăm trượng, nháy mắt kéo giãn khoảng cách với Ngô Thánh Tri.
- Nguy hiểm thật!
Tiêu Phàm vỗ vỗ ngực, Ngô Thánh Tri này thật đúng là mẹ nó âm hiểm, thiếu chút nữa thì khiến mình tê liệt.
Xem ra ngay từ đầu hắn cố ý dừng lại, khiến Tiêu Phàm cho là hắn không đuổi theo mình nữa, sau đó thừa dịp Tiêu Phàm không chú ý, một kích tất sát.
May mà phản ứng của Tiêu Phàm nhạy bén hơn người bình thường, có thể tránh thoát một kiếp, điều này, hắn còn phải cảm tạ Phúc Bá, nếu như không có Phúc Bá nhắc nhở hắn, Tiêu Phàm cũng sẽ không tu luyện năng lực phản ứng.
- Hồn Lực của ngươi chắc đã tiêu hao cũng tương đối rồi nhỉ, xem ngươi còn có thể kiên trì đến lúc nào!
Ngô Thánh Tri cười gằn nói, giống như âm mưu đạt được vậy.
Tiêu Phàm đang tính toán hắn, Ngô Thánh Tri không phải cũng đang tính toán Tiêu Phàm sao?
- Ngươi có thể thử xem.
Tiêu Phàm cười lạnh nói, nếu là đổi lại những người khác, Hồn Lực quả thực đã tiêu hao gần hết, nhưng mà Tiêu Phàm, cũng chỉ hô hấp hơi dồn dập hơn một chút mà thôi.
Nhìn bốn phía, Tiêu Phàm nói thầm trong lòng:
- Nơi này cách chỗ đại chiến vừa rồi khoảng bảy, tám trăm dặm, khắp nơi hoang tàn vắng vẻ, cho dù mình thi triển Tu La Thần Dực đoán chừng cũng không có người nào nhìn thấy được?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm sắc mặt thay đổi, nếu như ngay cả thi triển Tu La Thần Dực đều không làm gì được Ngô Thánh Tri, vậy Tiêu Phàm hắn cũng chỉ có cách chạy trốn.
Một mực lôi kéo Ngô Thánh Tri đi, Tiêu Phàm có thể cũng không phải chỉ đơn giản là chạy trốn, mà là hắn muốn đơn độc liều mạng với Ngô Thánh Tri.
MinhLâm - Lục Đạo