Vô Thượng Sát Thần

Chương 827




Vai hề nhảy nhót!

Lời nói lạnh lùng của Tiêu vang vọng rất lâu trong không trung, một đám tu sĩ Ngô gia run lên một cái, sát khí lan tràn.

Ngô gia mặc dù không phải thế gia, nhưng cũng là danh gia vọng tộc, sao có thể để một kẻ ngoại lai châm chọc và vũ nhục được?

Tiêu Phàm giết người Ngô gia ngay trước mặt nhiều người như vậy, nếu như thù này không báo, Ngô gia còn mặt mũi nào mà tiếp tục tồn tại?

- Tất cả tiến lên cho ta, sinh tử bất luận!

Không đợi Ngô gia gia chủ Ngô Thánh Tri lên tiếng, Ngô gia Thiếu Chủ Ngô Minh gầm lên một tiếng, sát khí lan tràn, chỉ một lúc sau, mười mấy người phía sau hắn bỗng nhiên nhào về phía Tiêu Phàm.

Những người này đều là Chiến Đế cảnh, mười mấy người hợp lực, tất nhiên không sợ một mình Tiêu Phàm.

- Vút, vút!

Đột nhiên, một đạo kim sắc hỏa diễm xé rách không khí, giống như sao chổi, những nơi nó bay qua đều bị hỏa diễm thiêu đốt, cùng lúc đó, ở đằng xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Lại một tu sĩ Chiến Đế cảnh của Ngô gia ngực bị xuyên thủng một lỗ, máu tươi bắn ra, hắn kinh khủng cúi đầu, không thể tin được nhìn một màn này.

Bản thân lại bị một tiễn bắn chết? Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Quan Tiểu Thất mặc một bộ áo bào xanh, thân thể rơi xuống.

Quan Tiểu Thất cầm Liệt Nhật Cung trong tay, lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt vô cùng băng lãnh.

Những người khác tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một tiễn giết chết Chiến Đế cảnh, thực lực như vậy khắp Vô Song Thánh Thành có được mấy người?

Phải biết, cung tiễn là vật công kích từ xa, mặc dù tốc độ độc nhất vô nhị, nhưng lực công kích không thể nào bằng lực công kích của đao kiếm được, muốn giết chết một Chiến Đế cảnh, vô cùng khó khăn.

Nhưng mà Quan Tiểu Thất lại làm được, một tiễn bắn giết Chiến Đế cảnh, nhất định sẽ danh chấn Vô Song Thánh Thành.

Không đợi đám người lấy lại tinh thần, một đạo kim sắc thiểm điện từ sau lưng Tiêu Phàm bắn ra, nhanh như tia chớp, một vài người có thể nhìn thấy mờ mờ, đó là một cái Hoàng Kim Chiến Kích, toàn thân bao phủ kim sắc xích diễm, như là một tia sét thực chất.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang, một nam tử hắc bào trong số đó nổ tung, hóa thành mưa máu dải khắp không trung, đến kêu thảm một tiếng cũng không kịp, cứ như vậy chết đi.

Đám người Ngô gia bị dọa đến mức vội vàng lui ra sau mấy trượng, uy lực như vậy dù là Chiến Đế hậu kỳ, đoán chừng cũng phải mất mạng.

Trong lòng bọn họ còn cảm thấy may mắn, may mắn người chết không phải bọn họ.

Lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Bàn Tử mặc một chiếc áo bào trắng, một tay cầm Hoàng Kim Chiến Kích, uy phong lẫm lẫm, áo bào trắng tung bay, vô cùng bá đạo.

Biến cố xảy ra bất thình lình khiến tất cả mọi người ở đây kinh hãi không thôi, đây chính là Chiến Đế cảnh Ngô gia đó, bọn hắn cứ như vậy trực tiếp giết!

Một Tiêu Phàm đã đủ khiến bọn họ chấn kinh, bây giờ lại xuất hiện thêm hai người?

Không chỉ bọn họ, ngay cả Tiêu Phàm cũng không kịp phản ứng, hắn không ngờ tới Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất sẽ ra tay, một khi tham dự, Ngô gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cho dù bây giờ muốn đổi ý, cũng đã không kịp nữa rồi.

- Lão Nhị, Tiểu Ngũ.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, nhìn Quan Tiểu Thất ở bên cạnh cùng Bàn Tử ở phía trước cách đó không xa gọi.

- Lão Tam, là huynh đệ, liền cùng nhau gánh.

Bàn Tử cũng không quay đầu lại thốt ra một câu, giọng nói trầm thấp hùng hồn, không cho phép bác bỏ.

- Không sai, chúng ta là huynh đệ, phải kề vai chiến đấu! Tam Ca, cho tới nay, đều là huynh bảo vệ chúng ta, bây giờ chúng ta cũng đã có đủ năng lực để giúp đỡ huynh, những người này, ta và Nhị Ca có thể giết được.

Quan Tiểu Thất cũng vô cùng khí phách nói.

Hai người giọng nói không lớn, lại vang vọng rất lâu trong không trung, ba người Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng cùng Vân Khê ở phía sau cau mày một cái, trong lòng xúc động.

Nhưng Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng vẫn bất vi sở động, ngược lại Vân Khê, lại từng bước một đi về phía trước, mở bàn tay ra, lòng bàn tay bỗng xuất hiện một chuôi hắc sắc bảo kiếm.

Tiêu Phàm trầm mặc một lúc, khóe miệng rốt cục nhếch lên, nắm lấy Tu La Kiếm chậm rãi bay lên, cười nói:

- Vậy huynh đệ chúng ta liền giết cho vui vẻ đi.

- Ngu ngốc, các ngươi còn lo lắng cái gì! Các ngươi đều là Chiến Đế cảnh, các ngươi mà cũng phải sợ đám người ngoại lai này sao? Nếu huynh đệ bọn họ tình thâm, vậy giết tất cho ta!

Ở đằng xa, Ngô Minh nhìn thấy người Ngô gia bất vi sở động, tức giận mắng.

Hắn biết, ba người bọn Tiêu Phàm đều Chiến Đế cảnh, nhưng cho dù có cường đại thế nào, cũng không thể tùy tiện thích là giết được Chiến Đế hậu kỳ.

Vừa rồi hai người mà Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử giết chết chỉ là Chiến Đế cảnh sơ kỳ mà thôi, rất nhiều Chiến Đế trung kỳ đều có thể tuỳ tiện giết chết bọn chúng, điều này không đủ chứng minh sự cường đại của Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất.

Về phần Tiêu

Phàm, hắn mặc dù có thể thắng Lôi Hạo, nhưng cũng không phải là đối thủ của Chiến Đế hậu kỳ, mười Chiến Đế chỉ cần đồng lòng phối hợp, cho dù mài từ từ cũng có thể mài chết chúng.

- Giết!

Một Chiến Đế hậu kỳ của Ngô gia rốt cục lấy lại dũng khí, thét lên một tiếng, một cỗ phong bạo hủy diệt đáng sợ xông thẳng về phía bọn Tiêu Phàm, ba người Tiêu Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng lực xoắn đáng sợ kia.

- Tam Trọng Phong Thuộc Tính Túc Sát Ý Chí?

Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn, người này đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Chí, so với người hắn vừa giết cường đại hơn rất nhiều.

Riêng lực khống chế người kia còn xa mới bằng, không hổ là cường giả Chiến Đế cảnh hậu kỳ đã lĩnh ngộ Tam Trọng Ý Chí.

Mặc dù Tiêu Phàm đã đột phá Chiến Đế cảnh không tiếp tục lĩnh ngộ Phong Chi Ý Chí, nhưng hắn cũng không dám xem thường Phong Chi Ý Chí.

Một luồng gió nhè nhẹ có lẽ sẽ không có bất kỳ uy lực gì, vô ảnh vô hình, thậm chí đập vào trên mặt còn cảm thấy sảng khoái, nhưng mà gió hơi lớn một chút liền có thể thổi đứt nhánh cây, mà cuồng phong thì có thể nhổ tận gốc đại thụ.

Cho dù là tu sĩ nào cũng không dám khinh thường người đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Chí, không chỉ có thể tăng tốc độ, hơn nữa còn có thể giết người, cái Ý Chí này cũng đủ khiến bọn Tiêu Phàm chịu đủ.

Nếu như không phải bên trong Tu La Ý Chí có chứa Khoái Mạn Ý Chí, Tiêu Phàm cũng sẽ không dễ dàng bỏ lỡ Khoái Mạn Ý Chí.

- Lão Tam, ngươi đứng một bên nhìn, để ta mần thịt hắn.

Bàn Tử vô cùng bá đạo nói, cánh tay phải chấn động, Chiến Thiên Kích đan xen Lôi Điện Chi Lực.

Hắn đã lĩnh ngộ Thiên Lôi Ý Chí, vô luận là tốc độ hay là lực sát phạt đều không kém người cùng giai đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Chí, Bàn Tử lúc còn là Chiến Hoàng cảnh từng giết qua Chiến Đế trung kỳ, hiện tại hắn đột phá Chiến Đế cảnh, há còn sẽ e ngại Chiến Đế cảnh hậu kỳ?

Huống chi, cho dù biết rõ không địch lại, Bàn Tử cũng sẽ không lùi lại.

- Trảm Hồn Kiếm.

Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ vang lên, Bàn Tử còn chưa kịp xuất thủ, phía sau đột nhiên xẹt qua một dải lụa màu trắng.

Nhìn kỹ, đó là một đạo kiếm khí, kiếm khí nhìn qua rất bình thường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác kinh tâm động phách, cho dù là Bàn Tử cùng Tiêu Phàm đều cảm giác phía sau lưng phát lạnh.

Một kiếm quá nhanh, may mà một kiếm không phải đối phó với bọn họ, bằng không bọn họ không chết cũng tàn phế.

Phập phập! Một tiếng vang giòn, trong không khí giống như tạo thành vật hữu hình, bị kiếm khí màu trắng kia xé toạc, mưa to gió lớn giống như đứng khựng lại.

- Một kiếm liền xé rách gió?

Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói, thứ hắn lĩnh ngộ chính là Phong Chi Ý Chí cùng Khoái Mạn Ý Chí, nhưng cũng bị tốc độ của một kiếm này làm cho chấn kinh, bởi vì cho dù là hắn, cũng chỉ miễn cưỡng làm được.

Cũng không phải là Quan Tiểu Thất không mạnh, mà là hắn vốn chỉ am hiểu cung tiễn, tốc độ là ưu thế tuyệt đối của hắn, nhưng mà một kiếm vừa rồi, Quan Tiểu Thất cho rằng bản thân cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào.

Đám người một lúc lâu sau mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, nhìn về hướng kiếm khí phát ra, ánh mắt tập trung vào một thanh niên gầy gò áo bào trắng.

MinhLâm - Lục Đạo