Vô Thượng Sát Thần

Chương 810




Nghe thấy Lôi Hạo nói, Vân Tranh tự nhiên minh bạch, có mấy lời không phải hắn có thể nghe được, lấy ra một viên bạch sắc Đan Dược đưa cho Lôi Hạo, nói:

- Lôi thiếu gia, đây là Thất Phẩm Sinh Cốt Đan, sau ba canh giờ tổn thương chân ngươi liền có thể khỏi hẳn.

- Đa tạ Vân Dược Sư.

Đối với Luyện Dược Sư, Lôi Hạo vẫn là bảo trì tôn trọng tối thiểu nhất, một ngụm nuốt vào Sinh Cốt Đan.

- Đã như vậy, Vân mỗ cáo từ.

Vân Tranh rất thức thời nói ra, sau đó rời khỏi đại sảnh.

- Quản gia, tiễn Vân Dược Sư.

Lôi Cô Vân nói ra, Thất Phẩm Sinh Cốt Đan mặc dù không phải quý giá, nhưng tốt xấu cũng không thể để cho đối phương chịu thiệt thòi.

Lúc Vân Tranh rời đi, bên trong đại sảnh liền chỉ còn lại Lôi Hạo, Lôi Cô Vân cùng Lôi Cửu.

- Hạo Nhi, rốt cuộc là ai tổn thương ngươi?

Lôi Cửu biết rõ sự tình cũng không phải là đơn giản như vậy, bằng không Lôi Hạo cũng sẽ không đẩy Vân Tranh đi.

- Một kẻ gọi Tiêu Phàm từ bên ngoài đến.

Lôi Hạo nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta hoài nghi, hắn là người Cổ Tộc.

- Cổ Tộc Ẩn Thế?

Lôi Cửu cùng Lôi Cô Vân hai người đồng thời biến sắc, đừng nhìn Lôi gia cao cao tại thượng, nhưng cùng Cổ Tộc Ẩn Thế so sánh lại không tính là gì.

- Sự tình là như thế này.

Lôi Hạo trịnh trọng gật gật đầu, đem sự tình trước đó nói một lần, hai người Lôi Cửu cùng Lôi Cô Vân cau mày.

Sau nửa ngày, Lôi Hạo mới đem chân tướng sự tình giảng rõ ràng, Lôi Cô Vân lại không có sát khí trước đó, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, nhìn về phía Lôi Cửu nói:

- Đại Trưởng Lão, ngươi thấy thế nào?

- Ẩn Thế Cổ Tộc mặc dù có không ít, nhưng chưa từng nghe thấy Tiêu gia.

Lôi Cửu tay phải xoa cằm trầm ngâm nói:

- Đương nhiên, nếu như hắn dùng tên giả vậy liền nói thông được.

- Cùng là Chiến Đế cảnh có thể chiến thắng Hạo Nhi, xác thực rất có thể là người Cổ Tộc Ẩn Thế, đương nhiên, không được bài trừ Công Tôn Võ cùng Tiêu Phàm cùng một chỗ diễn một tuồng kịch.

Lôi Cô Vân cũng gật đầu.

Lập tức lời nói xoay chuyển, trầm giọng nói:

- Bất quá, người Lôi gia ta cũng không phải dễ bị khi dễ như vậy, coi như hắn là người Cổ Tộc, chúng ta cố nhiên không thể trắng trợn giết hắn, nhưng vụng trộm gạt bỏ hắn lại dễ như trở bàn tay.

- Sự tình không đơn giản như vậy.

Lôi Cửu lắc lắc đầu nói:

- Đối phương nếu dám đả thương Hạo Nhi, như thế nào lại không có thứ ỷ vào? Coi như không có ỷ vào, chúng ta nếu giết hắn, thương thế Hạo Nhi thì sao?

- Vân Tranh chỉ là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư, hắn nói chuyện cũng có thể tin?

Lôi Cô Vân khinh thường nói.

- Gia chủ, nếu không như vậy đi, chúng ta trước tìm một Bát Phẩm Luyện Dược Sư nhìn thương thế Hạo Nhi, nếu như có thể chữa cho tốt Hạo Nhi, chúng ta xuất thủ cũng không muộn.

Lôi Cửu nghĩ biện pháp điều hoà.

Lôi Cô Vân trầm ngâm một trận, nhìn về phía Lôi Hạo, Lôi Hạo gật đầu nói:

- Cha, Đại Trưởng Lão nói không sai, Công Tôn Võ không giống như là đang làm giả, hơn nữa Tiêu Phàm một phương giết tầm mười người Công Tôn gia tộc, Lôi gia cùng Công Tôn gia tộc vốn là liên minh, bọn hắn không cần thiết lừa gạt chúng ta.

- Vậy liền dựa theo Đại Trưởng Lão nói.

Lôi Cô Vân bất đắc dĩ, đành phải tán đồng quyết định hai người.

- Đúng rồi, cha.

Lôi Hạo đột nhiên lại nói:

- Chúng ta có thể đi hỏi thăm Công Tôn Võ, hắn nếu e ngại Tiêu Phàm như thế, hẳn là biết rõ thân phận Tiêu Phàm.

- Cái chủ ý này không sai.

Ánh mắt Lôi Cô Vân sáng lên, đây là biện pháp trực tiếp biết thân phận Tiêu Phàm.

- Gia chủ, ta tự mình đi một chuyến, Công Tôn Võ hẳn là sẽ cho ta một chút mặt mũi.

Lôi Cửu đột nhiên mở miệng nói.

- Vậy liền phiền phức Đại Trưởng Lão.

Lôi Cô Vân gật đầu, có Lôi Cửu ra mặt, Công Tôn Võ chí ít cũng sẽ lộ ra một chút, dù sao Lôi gia cùng Công Tôn gia tộc cũng có thông gia.

Lôi Cửu quay người rời đi, Lôi Cô Vân cùng Lôi Hạo hai người ngay tại trong đại sảnh chờ đợi, đến giữa trưa, Lôi Cửu lần nữa trở về, thần sắc có chút ngưng trọng.

- Đại Trưởng Lão, thế nào?

Lôi Cô Vân vội vàng hỏi, hắn còn muốn báo thù cho Lôi Hạo, chỉ cần thế lực sau lưng Tiêu Phàm Lôi gia không sợ, Lôi Cô Vân tuyệt đối sẽ tự mình đi giết Tiêu Phàm.

Nhưng Lôi Cửu lại lắc đầu, hết sức trịnh trọng nói:

- Người này, chúng ta không thể động!

- Vì cái gì?

Lôi Cô Vân cùng Lôi Hạo hai cha con trăm miệng một lời nói ra, chẳng lẽ Tiêu Phàm thực sự là người Cổ Tộc.

- Công Tôn Võ nói với ta một câu, Lão Tổ Công Tôn gia tộc lên tiếng, phàm là người đắc tội Tiêu Phàm, trục xuất khỏi Công Tôn gia tộc.

Sắc mặt Lôi Cửu thập phần trầm trọng.

Nghe nói như thế, Lôi Cô Vân cùng Lôi Hạo hít một hơi lạnh, Lão Tổ Công Tôn gia tộc là ai, bọn hắn rất rõ ràng, cả kia vị cũng không nguyện ý đắc tội Tiêu Phàm, huống chi bọn họ đây.

Công Tôn gia tộc mặc dù không phải Bát Đại Thế Gia, nhưng cho dù Lôi gia mạnh hơn Công Tôn gia tộc cũng mạnh có hạn, dù sao Lôi gia đứng hàng Bát Đại Thế Gia thời gian mười mấy năm mà thôi.

Lôi Cửu không biết là, Công Tôn gia tộc Lão Tổ nói là Túy Ông, chỉ là Công Tôn Võ lý giải thành Tiêu Phàm mà thôi, có mấy lời đi qua mấy người liền biến thành một ý tứ khác.

- Cha, vậy thương thế ta làm sao bây giờ?

Lôi Hạo lập tức bối rối, hắn đường đường là Thánh Thành Bát Tuấn, không thể biến thành một đồ bỏ đi đi, cái này có thể so sánh với giết hắn còn khó chịu hơn.

- Gia chủ, ta xem ngươi nên tự mình đi một chuyến đi, hóa giải hiểu lầm giữa Hạo Nhi và Tiêu Phàm, có lẽ còn có chuyển cơ.

Lôi Cửu nói ra.

Sắc mặt Lôi Cô Vân âm trầm đáng sợ, bản thân đường đường là gia chủ thế gia, tự mình đi tìm một kẻ bên ngoài, việc này khiến hắn còn mặt mũi nào mà sống tiếp?

Tối hôm qua sự tình nháo rất lớn, nếu như Lôi Cô Vân tự mình ra mặt, há không phải đại biểu Lôi gia chịu thua?

Hướng một kẻ ngoại lai xin lỗi, cái này đối với thanh danh Lôi gia là tổn thất cực kỳ lớn, Lôi Cô Vân thế nào tiếp nhận được?

Thế nhưng không xin lỗi mà nói, con trai Lôi Hạo của hắn có khả năng thực sự bị phế.

- Chờ thương thế chân Hạo Nhi tốt lên, Sở Văn Hiên cũng đã xuất quan, nếu như ngay cả hắn đều trị không tốt cho Hạo Nhi, đi tìm tiểu tử kia cũng không muộn.

Lôi Cô Vân cuối cùng quyết định.

Nếu như ngay cả Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều trị không khỏi cho Lôi Hạo, vậy hắn cũng chỉ có thể tự mình đi tìm Tiêu Phàm.

Đương nhiên, Lôi Cô Vân tự nhiên hi vọng không cần đi đến một bước kia, nếu như quả thật đến một bước kia, chờ thương thế Lôi Hạo sau khi khỏi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu Phàm.

Dù thực sự Tiêu Phàm là thiên tài Cổ Tộc Ẩn Thế, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Đừng nhìn Lôi Cô Vân tính tình thập phần táo bạo, nhưng có thể làm đến vị trí gia chủ, nội tâm hắn như thế nào đơn giản như vậy, dù là Lôi Cửu cũng không dám tùy tiện phản bác quyết định Lôi Cô Vân.

Bất đắc dĩ, việc này chỉ có thể như thế.

Thời gian trôi qua, màn đêm rất nhanh buông xuống, Tiêu Phàm cũng rốt cục đình chỉ điêu khắc, ngón tay hắn nắm lấy một khối ngọc bài, nếu như Vân Khê ở đây, nhất định sẽ kinh dị không thôi, bởi vì ngọc bài này cùng thân phận bài Thượng Trọng Thiên hoàn toàn giống nhau như đúc.

- Ngọc bài này cơ hồ hoàn mỹ, nếu như cái này cũng không thể, cũng chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, đem thân phận ngọc bài thu hồi, chậm chạp nói:

- Không biết Vân Khê bên kia thế nào.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, khiến hắn rất ngạc nhiên là, Vân Khê sớm đã ngồi ở trên bàn đá trong sân, tựa như chờ đợi hắn lâu ngày.

- Công tử, may mắn không làm nhục mệnh.

Vân Khê nhếch miệng cười một tiếng, mở bàn tay, lòng bàn tay là một bức hoạ quyển, rất hiển nhiên là địa đồ Thượng Trọng Thiên.

- Vất vả rồi.

Tiêu Phàm tiếp nhận địa đồ, mở ra, Thượng Trọng Thiên bố trí trong nháy mắt in vào trong đầu hắn, hắn đã gặp qua là không quên được, bất kỳ chi tiết nào đều đào thoát không được.

- Ta tại Chiến Hồn Điện Thượng Trọng Thiên ngây ngốc thời gian không lâu, cho nên rất nhiều địa phương rất mơ hồ, chỉ có phụ cận Chiến Hồn Điện coi như rõ ràng, hy vọng có thể đến giúp Công Tử.

Vân Khê khoát tay một cái nói.

- Chiến Hồn Điện?

Tiêu Phàm nhìn đánh dấu trên bản đồ, đột nhiên cười ha ha lên:

- Ha ha, Vân Khê, ngươi thực sự là quý nhân!

Vân Khê không biết vì sao, hắn không biết là, Hồ Điệp Thú truyền về vị trí Tiểu Ma Nữ, cùng một bản vẽ Chiến Hồn Điện thập phần phù hợp.

Lúc Vân Khê lấy lại tinh, Tiêu Phàm đã không thấy tăm hơi.

MinhLâm - Lục Đạo