Ngươi có tin bây giờ ta lập tức giết ngươi không!
Giọng nói của Tiêu Phàm không lớn, lại giống như tiếng sấm vang vọng trong lòng Vương Mậu Giang, lời hắn nói vang lên rất lâu trong quán rượu, trong không khí tràn ngập một loại áp lực khó hình dung.
Đối với người uy hiếp mình, Tiêu Phàm chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, chỉ là Vương Mậu Giang còn chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, nên Tiêu Phàm không xuất thủ.
So với Vương Mậu Giang, Tiêu Phàm càng muốn giết chết Công Tôn Oanh hơn, nhưng thân phận của Công Tôn Oanh có chút đặc thù, trước khi đi vào Vô Song Thánh Thành, Tiêu Phàm đã biết đại khái tình hình ở Vô Song Thánh Thành.
Công Tôn gia tộc chính là đại gia tộc của Vô Nhai Cung, không phải người bình thường có thể đắc tội, cho dù là Tiêu Phàm bây giờ cũng không dám chống lại Công Tôn gia tộc.
Vương Mậu Giang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không dám kêu lên một tiếng, sát khí trên người Tiêu Phàm rất đậm, hắn tin tưởng Tiêu Phàm thực sự có can đảm ra tay giết hắn.
Nhất thời Vương Mậu Giang tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao.
- Tiêu Phàm, ngươi quả thật khiến ta nhìn bằng con mắt khác.
Công Tôn Oanh rốt cục mở miệng, vẻ mặt cao cao tại thượng, ngạo mạn nhìn Tiêu Phàm nói:
- Nhưng nơi này là Thánh Thành, không phải nơi ngươi có thể giễu võ dương oai.
- Nói xong rồi? Nói xong rồi thì cút đi!
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Công Tôn Oanh lạnh lùng nói.
Mặc dù hắn không biết quy tắc giết người ở Vô Song Thánh Thành, nhưng ở cái thế giới này, cho dù ở chỗ nào cũng đều là cường giả vi tôn, đây là đạo lý bất biến từ cổ chí kim.
Công Tôn Oanh chỉ là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm tất nhiên không đặt trong mắt, muốn giết nàng, Tiêu Phàm có rất nhiều cách, chỉ là hắn có muốn làm hay không thôi.
Công Tôn Oanh nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo, vô cùng tức giận, thiếu chút nữa không nhịn được xuất thủ, nàng biết bản thân không phải đối thủ của Tiêu Phàm, đành phải lạnh giọng nói trong lòng:
- Tiêu Phàm, chỉ cần ngươi còn ở Chiến Hồn Điện, ta sẽ có cơ hội giết chết ngươi!
- Chúng ta đi!
Công Tôn Oanh lạnh lùng nói một tiếng, phẩy tay liền mang theo đám người Vương Mậu Giang cùng thi thể trên mặt đất rời đi.
Những người khác kinh ngạc không thôi, đây chính là người Công Tôn gia tộc đó, bị thanh niên này quát vậy mà cũng thực sự cút đi?
- Chúng ta cũng nên đi mau đi, vạn nhất ở lại chỗ này bị Công Tôn gia tộc ghi hận liền thảm.
Có người mở miệng, sau đó khách trên lầu hai nhao nhao rời đi.
Lúc này, trên lầu hai chỉ còn lại một bàn của đám Tiêu Phàm.
- Tam Ca, cứ như vậy để bọn họ rời đi?
Quan Tiểu Thất giận đùng đùng nói, hắn đã sớm không vừa mắt Công Tôn Oanh cùng Vương Mậu Giang, nếu như không phải Bàn Tử dùng ánh mắt ngăn lại, hắn vừa rồi đã xông lên đánh.
- Chẳng lẽ thực sự phải giết bọn hắn?
Tiêu Phàm nhún nhún vai, trước đó người kia dẫn đầu xuất thủ, Tiêu Phàm giết hắn, đối phương cũng cũng không dám nói gì.
Nhưng nếu hắn chủ động xuất thủ, như vậy sẽ hoàn toàn khác biệt, vừa mới đến đây, một điều nhịn chín điều lành, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
- Lão Tam, sau đây ngươi định làm gì?
Bàn Tử hỏi, liếc mắt nhìn xung quanh, hắn luôn cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra.
- Ăn no rồi nói.
Tiêu Phàm cười nói, hắn tất nhiên biết rõ Bàn Tử đang lo lắng cái gì, bất quá hắn chẳng quan tâm đến việc Vương Mậu Giang cùng Công Tôn Oanh trả thù.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có việc của bản thân, hắn vừa mới đột phá Chiến Đế cảnh, cần củng cố lại cảnh giới, ngoài ra Phòng Ngự Chiến Kỹ Bất Diệt Kim Thân cùng Thân Pháp Chiến Kỹ Thiên Lý Đằng Quang thuật cũng cần tiếp tục tu luyện.
Cách Nam Vực Đại Bỉ chỉ còn thời gian một tháng, thời gian còn lại cho hắn không nhiều.
Đương nhiên, trước đó Tiêu Phàm còn có hai việc cần hoàn thành, việc thứ nhất là luyện chế Bát Phẩm Thối Hồn Đan cùng Thối Thể Đan để tu vi ổn định lại.
Việc thứ hai, tất nhiên là gặp Tiểu Ma Nữ cùng Lăng Phong, chỉ là hắn không biết gì cả về Vô Song Thánh Thành, muốn gặp được hai người đó sẽ vô cùng khó khăn.
- Hi vọng Hồn Điêu Thú kia có thể tìm được Tiểu Ma Nữ giúp mình.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, lần trước hắn để một con Hồn Điêu Thú lặng lẽ đi theo Diệp Lâm Trần, đã đi mấy giờ còn chưa có trở về, trong lòng Tiêu Phàm cũng bắt đầu bồn chồn.
Ăn uống xong đã là nửa canh giờ sau, bọn Tiêu Phàm đã thanh toán xong, đang chuẩn bị rời khỏi quán rượu, đúng lúc này, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, trong đó còn có một giọng nói quen thuộc.
- Ngươi chắc chắn bọn chúng không chạy trốn? Bao vây quán rượu, chỉ cho vào, không cho phép ra.
Nghe được lời nói đó, Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, vừa rồi Hồn Lực của hắn đã phóng ra, tất cả những việc bên ngoài đều không qua được mắt hắn.
Người nói tất nhiên chính là Vương Mậu Giang, những người khác mặc y phục giống nhau, liếc mắt liền có thể nhận ra, bọn họ đến từ cùng một nơi.
Tiêu Phàm bất vi sở động, chậm rãi đi xuống lầu, Vương Mậu Giang mang theo mấy người canh giữ ở cửa chính quán rượu, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiểu tử, ngươi rất dũng cảm, vẫn còn chưa đi.
- Vậy ý ngươi là ta nên bị ngươi dọa chạy đúng không?
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, bình tĩnh quét mắt nhìn mấy người bên cạnh Vương Mậu Giang, trong lòng chẳng thèm quan tâm nói:
- Hai Chiến Đế sơ kỳ, đây chính người ngươi dựa vào để trả thù ta?
Đều là Chiến Đế sơ kỳ, Tiêu Phàm quả thật không đặt trong lòng, cùng một cảnh giới, Tiêu Phàm không sợ bất kỳ kẻ nào, với người có được Song Sinh Chiến Hồn như hắn, nếu như liều mạng dù là siêu cấp cường giả Chiến Đế trung hậu kỳ, hắn cũng dám đánh cược một lần.
Tiêu Phàm vừa nói vừa đi ra bên ngoài quán rượu, không sợ hãi, trận hình đối phương bày ra căn bản không thể ngăn cản bước chân của Tiêu Phàm.
- Tiểu tử, nếu ngươi quỳ trước mặt ta dập đầu một trăm cái, ta có thể suy nghĩ một chút để cho ngươi toàn thây.
Vương Mậu Giang thấy Tiêu Phàm đi tới, trong lòng hơi trầm xuống, nhưng vừa nghĩ tới bên cạnh mình còn có hai cường giả Chiến Đế cảnh, lá gan lại lớn hơn rất nhiều.
- Dập đầu trăm cái?
Sắc mặt Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh lùng, Vương Mậu Giang này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Đột nhiên, Tiêu Phàm lại cười:
- Ta cũng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi dập đầu trăm cái, ta sẽ cho ngươi toàn thây.
- Tiểu tử, chỉ bằng ngươi?!
Vương Mậu Giang còn chưa mở miệng, một cường giả Chiến Đế sơ kỳ ở phía sau hắn lập tức tiến lên một bước, sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm.
- Điểm Thương!
Một tiếng phát ra từ trong miệng Tiêu Phàm, tu sĩ Chiến Đế sơ kỳ chỉ thấy một điểm sáng màu trắng phát ra từ trong lòng bàn tay Tiêu Phàm, lúc hắn lấy lại tinh thần, điểm sáng màu trắng kia đã bay vào trong thân thể hắn.
Phập Phập! Từng đạo từng đạo huyết kiếm từ trong người tu sĩ Chiến Đế cảnh sơ kỳ bắn ra, máu tươi bắn tung tóe, Vương Mậu Giang đứng ở gần đó toàn thân bị máu nhuộm đỏ ửng.
Chỉ sau một cái hít thở, Chiến Đế cảnh sơ kỳ kia liền hóa thành mưa máu, hoàn toàn dung nhập vào trong không khí.
Một màn này khiến đám người hít một hơi lạnh, Vương Mậu Giang toàn thân không ngừng run rẩy, hắn căn bản không kịp nhìn rõ ai đã xuất thủ, tu sĩ Chiến Đế cảnh kia đã chết.
- Thiếu gia, đi mau!
Một cường giả Chiến Đế cảnh khác bị dọa sắc mặt trắng bệch, nắm tay Vương Mậu Giang chuẩn bị chạy trốn.
- Sát Phạt Chi Kiếm!
Lại một tiếng quát nhẹ, một đạo bạch sắc chớp lóe từ chỗ Tiêu Phàm bắn tới, chỉ trong chớp mắt, liền xuyên thủng trái tim của một tu sĩ Chiến Đế cảnh khác từ đằng sau, Vương Mậu Giang cũng bị sát khí áp bách, thân thể ngã xuống đất, vẻ mặt kinh khủng nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh Vương Mậu Giang, coi thường nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi? Lúc trước cho ngươi cơ hội, ngươi lại không trân trọng, còn bây giờ...
- Van cầu ngươi tha cho ta, ta thề...
Vương Mậu Giang nào dám hoài nghi lời nói của Tiêu Phàm, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
- Không cần.
Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu, điểm một nhát, một đạo kiếm chỉ bắn vào trong đầu Vương Mậu Giang, Vương Mậu Giang chớp mắt liền không còn tiếng kêu gì nữa.
MinhLâm - Lục Đạo -