Vô Thượng Sát Thần

Chương 705




Trong rừng vô cùng tĩnh mịch, Lưu Ly, Ngọc Diện Vô Tình cùng Ưng Trảo Lão Nhân nghe được lời nói của Tiêu Phàm, không biết nên mở miệng thế nào.

- Đây chính là điều kiện của ta, cho ta một câu trả lời, các ngươi có đồng ý không?

Tiêu Phàm thản nhiên nói, không hề nóng nảy chút nào.

- Thực sự chỉ cần thời gian ba năm?

Ngọc Diện Vô Tình hít sâu một cái nói.

- Không sai, chỉ cần 3 năm, trong vòng ba năm, lời ta nói, chỉ cần không tổn hại lợi ích của các ngươi,các ngươi phải chấp hành vô điều kiện, 3 năm sau sẽ trả lại tự do cho các ngươi.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

- Được, ta đồng ý.

Ngọc Diện Vô Tình cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, thời gian ba năm đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là rất dài.

Một khi đạt tới Chiến Đế cảnh, có lúc bế quan một lần phải mất một năm nửa năm, cũng chỉ là thời gian mấy lần bế quan mà thôi.

- Các ngươi thì sao?

Tiêu Phàm lại nhìn về phía Lưu Ly cùng Ưng Trảo Lão Nhân nói.

- Được.

Ánh mắt Lưu Ly phức tạp nhìn Tiêu Phàm.

- Tiểu ca nói cái gì chính là cái đó.

Ưng Trảo Lão Nhân sống hơn mấy chục năm, là người khéo đưa đẩy nhất:

- Nhưng mà tiểu ca, độc dược này của ngươi lúc nào phát tác, nếu như vạn nhất...

Nghe được lời nói của Ưng Trảo Lão Nhân, Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình cũng vội vàng nhìn về phía Tiêu Phàm, bọn họ cũng rất quan tâm vấn đề này.

- Ta muốn nó phát tác thì liền phát tác, nếu như ngươi muốn thử xem, ta bây giờ có thể để ngươi thử nghiệm một chút.

Tiêu Phàm nhìn về phía Ưng Trảo Lão Nhân nói.

- Đừng, đừng!

Ưng Trảo Lão Nhân bị dọa đến lui về sau mấy bước, đây chính là Bát Phẩm Độc đan, nếu phát tác sẽ mất mạng, muốn ta thử nghiệm sao?

Đánh chết ta cũng sẽ không thử nghiệm, sống mấy chục năm, Ưng Trảo Lão Nhân gặp qua việc lạ quá nhiều.

- Ta nghĩ vẫn nên thử thì tốt hơn, bằng không các ngươi cũng không tin.

Tiêu Phàm mỉm cười.

Cũng không thấy hắn có hành động gì, đột nhiên ba người đồng thời ôm bụng ngã nhoài trên mặt đất, bắt đầu lăn lộn.

- Bây giờ các ngươi đã tin tưởng chưa?

Tiêu Phàm lại nói.

Ba người gật đầu như bổ củi, bây giờ bọn họ sao có thể còn không tin, thực sự chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi, xem ra Tiêu Phàm muốn mạng của bọn họ há không phải dễ như trở bàn tay.

Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình không khỏi căm tức nhìn Ưng Trảo Lão Nhân, đều do ngươi lắm chuyện, bằng không chúng ta cũng sẽ không chịu tội cùng.

Ưng Trảo Lão Nhân mặt khổ não, bản thân không phải cũng chỉ là quan tâm loại độc dược này thôi sao, ai biết được Tiêu Phàm lại ác như vậy.

- Nhưng mà các ngươi yên tâm, độc dược này chỉ cần không phát tác, cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì với các ngươi, vẫn có thể tiếp tục tu luyện, có thể đột phá, đương nhiên nếu các ngươi không tin, đi tìm Luyện Dược Sư xem xem, nếu như bọn họ tra ra được độc dược là gì, các ngươi vừa hay cũng có thể tìm được giải dược.

Tiêu Phàm mặt không quan tâm nói.

- Không dám không dám.

Ưng Trảo Lão Nhân người đổ mồ hôi lạnh, nếu khiến cho Tiêu Phàm không vui, tuyệt đối không chỉ tra tấn đơn giản như vậy.

- Đi đi, từ nay về sau, coi như không biết ta.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói.

Ba người nhìn nhau, trong nháy mắt bắn về ba phía.

Tiêu Phàm khóe miệng hơi hơi giương lên, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý như âm mưu đã đạt được, trong lòng nói thầm:

- Năng lực của Phệ Hồn Huyết Tằm này không tệ, đột phá Bát Phẩm, Phệ Hồn chi lực đã có thể thoát ly Bản Thể trong một thời gian ngắn.

Nếu như ba người Lưu Ly biết ba viên Bát Phẩm Độc đan bọn họ nuốt vào thực ra chỉ là ba viên đường đậu, căn bản không phải là độc đan gì cả, không biết bọn họ sẽ có cảm giác thế nào, hơn nữa ba viên đường đậu này chỉ ẩn chứa một sợi Phệ Hồn chi lực mà thôi.

- Diêm La Phủ, La Sinh Môn, dám lên kế hoạch giết huynh đệ của ta, từ hôm nay, Tiêu Phàm ta liều mạng với các ngươi.

Ánh mắt Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh.

Hắn biết rất nhiều tin tức từ trong miệng Ưng Trảo Lão Nhân, lần này đối phó với Huyết Lâu, cũng không phải là chủ ý của bọn Mạch Quy cùng Nguyên Thiên Nhất, mà là do bên trên Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn quyết định.

Cho nên, Tiêu Phàm cũng không giết chết Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy, bằng không một kiếm lúc đầu của Tiêu Phàm cũng đủ để đẩy hắn vào chỗ chết.

Sở dĩ để bọn chúng sống sót, chính là để bọn hắn cho rằng Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình không có quan hệ với mình.

Hắn tin tưởng, trong bóng tối còn có rất nhiều người nhìn thấy cảnh hắn xuất thủ, đây cũng là nguyên nhân hắn để Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly xuất thủ với đám Huyết Vô Tuyệt.

- Còn hơn sáu ngày, người Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn, có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu!

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm lặng yên biến mất trong rừng.

Trong một sơn cốc khác, Nguyên Thiên Nhất kéo bước chân trầm trọng rốt cục dừng lại, sắc mặt hắn tái nhợt, một tay che vết thương ở phần eo.

- Khốn kiếp, không biết tên tiểu tử kia là từ đâu xuất hiện, vậy mà lại lợi hại như vậy, còn mạnh hơn Chiến Vô Cực!

Nguyên Thiên Nhất nổi giận mắng, sau đó đi đến bên một dòng suối nhỏ.

Xé mở y phục, lập tức lộ ra phần bụng máu me đầm đìa, ruột thiếu chút nữa lòi ra, nhìn qua có chút giật mình.

Một kiếm của Tiêu Phàm mặc dù không lấy tính mạng hắn, nhưng lại khiến Nguyên Thiên Nhất vô cùng đau đớn.

Bỗng nhiên, Nguyên Thiên Nhất ngẩng đầu đánh một quyền về phía sau, nhưng mà khiến hắn rất ngạc nhiên là, đằng sau chẳng có gì cả, nhưng mà trong nháy mắt đó hắn lại cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

- Ai? Đi ra!

Nguyên Thiên Nhất hét lên giận dữ nói, trên mặt đều là vẻ dữ tợn, trong tay cầm một thanh huyết kiếm cảnh giới nhìn xung quanh.

Nhưng mà, chờ đợi nửa ngày vẫn không có người trả lời hắn, sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, nếu như không xử lý vết thương, đổ máu quá nhiều hắn sẽ chết.

- Chẳng lẽ thật sự không có ai, là ta suy nghĩ nhiều?

Nguyên Thiên Nhất tự hỏi bản thân, nhưng mà nội tâm lại cho hắn biết, trong bóng tối nhất định có người.

Nghĩ vậy, Nguyên Thiên Nhất chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm chỗ chữa thương.

Mới vừa bay được mấy bước, đột nhiên một đạo hắc mang từ phía cổ lâm bắn ra, nhanh như thiểm điện.

Nguyên Thiên Nhất cũng phản ứng cực nhanh, huyết kiếm khẽ nhấc, hướng mặt trước vung lên, động tác cực nhanh, phiêu dật thoải mái, đạo hắc mang kia bị Hồn Lực Chi Kiếm của huyết kiếm ngăn trở.

Nhưng mà giờ phút này Nguyên Thiên Nhất bị trọng thương, sức mạnh giảm đi nhiều, bị đạo hắc mang kia đánh bay, bay xa mấy chục trượng mới dừng lại.

- Độc Cô Trường Dật, là ngươi? Cút ra đây!

Nguyên Thiên Nhất hướng về phía rừng quát ầm lên, mặc dù hắn không thấy rõ ràng, nhưng khí tức của Hồn Lực kia, tuyệt đối là Độc Cô Trường Dật.

- Một kiếm vậy mà không giết chết ngươi?

giọng nói lạnh lùng vang lên, chỉ thấy trong cổ lâm kia, một đạo hắc ảnh chậm rãi đi tới, một chiếc áo bào đen, vành nón che khuất cả khuôn mặt, ống tay áo bên trái trống rỗng bay trong không trung.

- Thực sự là ngươi? Ngươi vậy mà không chết!

Mặc dù che khuất vành nón, nhưng Nguyên Thiên Nhất vẫn thấy rõ ràng khuôn mặt quen thuộc kia, trừ Độc Cô Trường Dật còn có thể là ai.

Nguyên Thiên Nhất kinh ngạc vô cùng, cơ thể hơi run lên, lui lại mấy bước.

Lúc trước hắn rõ ràng đã nhìn Độc Cô Trường Dật chết, sao có thể còn sống, nếu như không phải phần bụng truyền đến đau đớn, Nguyên Thiên Nhất tuyệt đối tưởng là mình đang nằm mơ.

- Xem ra ngươi chỉ mong ta chết, đáng tiếc, vị trí đan điền của ta có sự khác biệt với người bình thường, hơi lệch một chút, nếu như ta không giả chết, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?

Độc Cô Trường Dật nhấc vành nón lên, lộ ra khuôn mặt âm trầm:

- Đầu Chiến Vô Cực, cuối cùng vẫn thuộc về ta!

Để lại một câu nói, Độc Cô Trường Dật liền biến mất tại chỗ, không cần nghĩ cũng biết rõ kết quả chiến đấu, Nguyên Thiên Nhất giờ phút này Hồn Lực hao hết, thân thể suy yếu, sao có thể là đối thủ của Độc Cô Trường Dật.

Sau nửa ngày, Độc Cô Trường Dật nhìn thi thể trên mặt đất, nhếch miệng cười nói:

- Người cười cuối cùng vẫn là ta, đáng tiếc, ta sẽ không khinh địch như ngươi.

Độc Cô Trường Dật nhẹ nhàng phất một cái, một đạo kiếm chỉ bắn vào trong thi thể Nguyên Thiên Nhất, thi thể đột nhiên nổ tung, hóa thành một màn sương máu.

Nguyên Thiên Nhất trốn được khỏi tay Tiêu Phàm, lại không nghĩ rằng cuối cùng chết ở trong tay Độc Cô Trường Dật.

MinhLâm - Lục Đạo -