Trong tiểu viện, bộ dáng Tiêu Phàm như không thèm để ý, nhưng mà trong lòng hắn thì vô cùng khẩn trương.
Với lực lượng một mình hắn muốn tận diệt sáu mươi sáu sát thủ Diêm La Phủ, thật sự là không có khả năng, cũng không phải là Tiêu Phàm không phải đối thủ của những người này.
Nếu như toàn lực ứng phó, Tiêu Phàm vẫn có thể nắm chắc giết được hai phần ba số người. Thời gian ba tháng qua đi, hắn so với hồi diệt sát trên trăm Chiến Hoàng cảnh Ninh gia còn mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, những sát thủ này cũng không phải dễ ăn, đều là tu sĩ tinh anh trong Chiến Hoàng cảnh cùng giai, có điều bọn hắn vẫn không lọt vào mắt Tiêu Phàm.
Nếu như giết từng người một, Tiêu Phàm tự tin có thể diệt sạch toàn bộ bọn chúng. Có điều những người này sẽ không đần độn đứng ở đó để Tiêu Phàm giết. Lúc tự biết mình không địch lại được, bọn hắn tuyệt đối sẽ chạy trốn.
Trong giới sát thủ có một chuẩn tắc mọi người đều biết, chính là kích đầu tiên chưa giết chết được kẻ địch thì đều sẽ rời đi, không được đánh giá thấp thực lực kẻ địch, đây là điều căn bản để bọn hắn có thể sống sót.
Dù sao, nếu Tiêu Phàm động thủ, sát thủ khác nhất định sẽ lập tức vây quanh. Giết chết Tiêu Phàm thì thôi, nếu giết không chết, bọn hắn sẽ lập tức tan ra bốn phía.
- Tiểu tử, còn chờ cái gì nữa? Không phải bị dọa sợ rồi à?
Đột nhiên, một thanh âm vang lên bên tai Tiêu Phàm, chỉ thấy một hắc y nhân cao gầy khiêu khích nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
- Thật đúng là đồ bỏ đi, hai người liên thủ mà còn chết mất một người, cho ngươi vị trí đó cũng vô dụng. Chỉ tiêu lần này, ngươi cũng đừng mong có được.
Một nam tử áo đen khác tương đối mập mạp nói.
Bởi vì Tiêu Phàm che mặt, tất cả bọn hắn căn bản không nhận ra Tiêu Phàm, cũng không phát hiện điểm khác thường của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn hai người, không nói gì thêm, nhưng mà trong lòng hắn thì cười thầm.
- U a, còn dám mắt trừng mắt nhìn ta, nói ngươi còn không phục sao?
Hắc y nhân mập mạp bỗng nhiên đứng dậy, tư thế chuẩn bị xuất thủ.
- Tất cả mọi người yên tĩnh chút!
Đột nhiên, một tiếng buồn bực vang lên trong sân.
- Ngươi là cái thá gì...
Có người vô cùng khinh thường phẫn nộ quát, chỉ là lúc thấy ai đang nói, hắn vội ngậm miệng lại.
Ngay lúc đó, một bầu không khí khẩn trương tràn ngập trong sân, tất cả mọi người ngậm miệng không nói, trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tiêu Phàm nhìn về thân ảnh kia, liền thấy một khuôn mặt kiên nghị lại hơi có vẻ tuấn tú, đó là một thanh niên hai mươi tuổi, con ngươi lạnh lẽo không mảy may có chút sắc thái tình cảm nào.
Mặc dù thanh niên này chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực nhàn nhạt, đương nhiên cũng vẻn vẹn chỉ là áp lực mà thôi.
Từ ánh mắt những người khác nhìn về phía hắn đó có thể thấy được, bọn hắn vô cùng kiêng kỵ người thanh niên này, dù là sát thủ Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong cũng không ngoại lệ, có thể thấy thanh niên này là một cao thủ.
- Yên tĩnh như vậy, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Thanh niên kia mở miệng nói, cau mày.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút ngoài dự liệu. Thanh niên này thật đúng là không giống bình thường, lại có thể sớm phát hiện ra nguy hiểm, thầm nghĩ trong lòng: - Đáng tiếc, các ngươi muốn chạy trốn cũng đã không kịp!
- Huyết Thủ, ngươi phát hiện ra cái gì?
Có tu sĩ mở miệng hỏi.
- Đi!
Thanh niên kia đột nhiên lắc mình một cái, hóa thành một đạo hắc ảnh kích xạ về nơi xa. Biến cố bất thình lình, khiến tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng.
- Muốn đi? Không cảm thấy muộn sao?
Một thanh âm bá đạo tùy tiện vang lên, chỉ một thoáng, từng đạo lưu quang từ bốn phương tám hướng bắn ra, nhiều vô cùng.
Khí tức đáng sợ dọa người bên trong tiểu viện phát sợ, có điều bọn hắn rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Bọn hắn vốn là tham gia Sát Vương Thí Luyện, sớm đã không để ý đến sinh tử.
Mặc dù vòng thứ nhất đối với bọn hắn mà nói không có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng mà vòng thứ hai, vòng thứ ba vẫn có khả năng tử vong.
Thanh niên tên Huyết Thủ kia bị một kiếm mang bá đạo chém giết quay về, thân hình ngã xuống mặt đất, lui ra phía sau vài chục bước mới đứng vững.
- Giết!
Cũng đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, ngay sau đó, đám người chỉ thấy một đạo hắc ảnh từ trong sân xông ra, một kiếm đánh về hướng người vừa rồi đánh bay Huyết Thủ.
- Tiểu tử này muốn chết sao?
Sát thủ khác trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Đến Huyết Thủ còn không phải đối thủ của người kia, hắn đi lên làm sao có thể thắng.
- Tàn Dương Huyết!
Một tiếng quát nhẹ vang lên tại hư không, chỉ thấy một đạo huyết sắc tà dương xuất hiện trong hư không, mặc dù chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng mà đám người lại cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ.
- Quả nhiên là ngươi!
Rất hiển nhiên, người xuất thủ chính là Tiêu Phàm, khí tức Hồn Lực của hắn bại lộ ra một chút khiến Hoa Thiên Minh phía đối diện trong nháy mắt liền nhận ra.
- Đáng chết, những người này là hắn mang đến.
Có người kinh hô lên.
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, nếu như bị Hoa Thiên Minh phát hiện bản thân không phải cùng một nhóm với bọn hắn, đoán chừng cũng sẽ không xuất thủ với sát thủ Diêm La Phủ.
Mượn nhờ tay Hoa gia để diệt sát thủ Diêm La Phủ, đây chính là kế hoạch của Tiêu Phàm. Ban ngày hắn cố ý hiện thân, để người Hoa gia phát hiện, sau đó để Hoa gia hiểu lầm một đám sát thủ Diêm La Phủ là đồng đảng của hắn.
Hiện tại không gặp được Huyền Hoàng, Hoa gia đối với Tiêu Phàm hắn đều hận thấu xương, sẽ nghĩ mọi biện pháp giết hắn, thậm chí còn có thể giận cá chém thới với bất kỳ người nào có quan hệ cùng Tiêu Phàm.
Mà điều Tiêu Phàm muốn làm, chính là để Hoa Thiên Minh cho rằng mình cùng sát thủ Diêm La Phủ đi cùng nhau.
Sưu sưu!
Đột nhiên, từng đạo bóng đen từ trong sân bắn ra, hiển nhiên, người Diêm La Phủ xuất thủ, bọn hắn không muốn ở chỗ này ngồi chờ chết.
Xem như sát thủ, trước này đều sẽ không bị động xuất thủ. Bọn hắn lúc nào cũng đều chủ động nắm giữ sinh mệnh mình, cái này đã trở thành một thói quen.
Oanh!
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm một kiếm đẩy lui Hoa Thiên Minh. Tiêu Phàm thừa cơ từ bên người Hoa Thiên Minh tiến lên, hóa thành một vệt sáng xông thẳng phương xa.
- Bốn người các ngươi đi theo ta, những người khác, giết bọn hắn, một tên cũng không để sót!
Hoa Thiên Minh phẫn nộ tới cực điểm.
Lần trước để Tiêu Phàm chạy, lần này rốt cuộc lại để hắn trốn, Tiêu Phàm nếu không chết, Huyền Hoàng cũng sẽ không xuất hiện, đến lúc đó bệnh của Hoa Thiếu Phi sẽ không có ai trị.
Cho nên, Hoa Thiên Minh bất luận thế nào đều sẽ không bỏ qua Tiêu Phàm. Về phần những người gọi là " đồng đảng Tiêu Phàm ", đây chẳng qua là thuận tiện diệt sát mà thôi.
- Giết!
Theo tiếng gầm lên của Hoa Thiên Minh, người Hoa gia nào còn do dự cái gì. 200 cao thủ Chiến Hoàng cảnh xuất thủ không lưu tình chút nào.
- Tự tìm cái chết!
Sát thủ Diêm La Phủ cũng hoàn toàn phẫn nộ, bị một hai trăm người vây công, bọn hắn ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Dù sao, bọn hắn rất nhiều người am hiểu chỉ là đánh lén cùng ám sát, chính diện đối địch không phải thế mạnh của bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, chiến kỹ chói lọi bao phủ hư không, hơn 200 cường giả Chiến Hoàng chiến đấu, bao la hùng vĩ, động tĩnh to lớn, trong nháy mắt thu hút tu sĩ Đại Long Đế Triều vây xem.
Giờ phút này, trong một cái ngõ ngách cách đó mấy trăm trượng, Huyết Yêu Nhiêu mặc một bộ đồ đen nhìn trận chiến nơi xa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút tê dại da đầu.
- Cái kia tựa như là người Hoa gia Đại Long. Người Hoa gia làm sao lại trợ giúp Tiêu Phàm ứng phó người Diêm La Phủ? Không đúng, Hoa gia là tới giết Tiêu Phàm, bọn hắn hiểu lầm sát thủ Diêm La Phủ đều là đồng đảng của Tiêu Phàm?
Huyết Yêu Nhiêu nhịn không được cong cong khóe miệng.
Sau một khắc, Huyết Yêu Nhiêu trong nháy mắt hiểu rõ: - Khó trách ban ngày Tiêu Phàm mang ta ra ngoài đi lung tung, hóa ra là cố ý dẫn Hoa gia tới! Hoa gia đối với Tiêu Phàm rốt cuộc hận đến mức nào, vậy mà đưa tới gần 200 Chiến Hoàng, hơn nữa liền ‘đồng đảng của Tiêu Phàm cũng không buông tha!"
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Huyết Yêu Nhiêu lộ ra một nụ cười xán lạn, nàng rốt cục biết rõ Tiêu Phàm vì sao tự tin như vậy, chậm chạp nói:
- Thật đúng là một hiểu lầm hoàn mỹ!
MinhLâm - Lục Đạo -