- Đại Ca, ngươi cảm thấy Huyền Hoàng này nói có phải là thật hay không?
Đưa tiễn Tiêu Phàm, Hoa Thiên Minh lần nữa trở lại trong sân, sắc mặt hơi trầm xuống nói.
- Người họ Huyền, ta còn chưa từng nghe nói qua, bất quá thủ pháp hắn quả thật có chút quỷ dị, coi như hắn sớm biết rõ vấn đề Thiếu Phi, nhưng tình huống nha hoàn hắn không thể biết trước được.
Hoa Thiên Bảo cau mày một cái.
Hắn cũng không tuyệt đối tin tưởng Tiêu Phàm, về phần Ninh Thần Hoa, hắn cũng chỉ là liều một phen mà thôi.
- Việc này xác thực rất quái lạ, ta còn chưa từng nghe nói qua có người có thể dùng Huyền Ti Chẩn Mạch, tiểu tử này quá mơ hồ.
Hoa Thiên Minh gật đầu, trong lòng vẫn có chút không được bình tĩnh.
- Đúng vậy, bất quá nếu hắn nói ra vấn đề Thiếu Phi, hơn nữa còn nói ra phương pháp cứu chữa, chúng ta cũng có thể đi xác minh một hai.
Hoa Thiên Bảo thản nhiên nói, lại khôi phục bộ dáng cao thâm mạt trắc.
- Ta biết, ta sẽ mang toa thuốc này đi tìm Tông Sư, cũng đem sự tình hôm nay nói với hắn.
Hoa Thiên Minh một bộ minh bạch.
Hoa Thiên Bảo gật đầu, hiển nhiên hắn cũng có ý tứ này, bất quá lại bổ sung một câu nói:
- Mặt khác, ngươi phái người theo dõi Huyền Hoàng, đừng để hắn chạy, cũng đừng khiến hắn phát hiện. Ninh Thần Hoa Hoa gia không phải dễ lấy như thế, nếu như trị không tốt cho Thiếu Phi, hắn cũng phải chết.
- Đại Ca yên tâm, ta biết phải làm sao.
Hoa Thiên Minh để lại một câu nói liền biến mất ở trong sân.
...
Lại nói Tiêu Phàm, sau khi rời khỏi Hoa Phủ, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh:
- Xem ra vẫn là không yên lòng ta à.
Linh Giác Tiêu Phàm cường đại biết bao, muốn tránh thoát hắn dò xét cũng không dễ dàng, hắn nhìn một chút liền phát hiện phía sau có mấy người đi theo, chỉ là cũng thập phần bí ẩn, rất khó phát hiện mà thôi.
Tiêu Phàm mỉm cười, dứt khoát đi dạo ngay trên đường, dù sao Hồn Biến Liễm Tức Thuật còn thời gian thi triển hơn một ngày.
Lúc buổi chiều, Tiêu Phàm tìm một gian quán rượu ăn chút đồ vật, chạng vạng tối, Tiêu Phàm đến Luyện Dược Sư Công Hội cùng Tam Đại Thương Hội mua sắm một chút Dược Tài.
Tất cả nhìn qua giống như là vì Hoa Thiếu Phi mà bận rộn, đồng thời thuận tiện quan sát phong cảnh Long Hoàng Đế Đô.
Lúc đến nửa đêm, Tiêu Phàm mới tìm một gian khách sạn, tuyển một gian biệt viện, giao nửa tháng tiền phòng.
- Ngươi trở về bẩm báo Gia Chủ, chúng ta để mắt ở nơi này.
Ngoài khách sạn, có mấy đạo thân ảnh âm thầm thoáng hiện.
Tiếng nói vừa dứt, mấy bóng đen đột nhiên biến mất, hướng về bốn phía khách sạn bay đi, hoàn toàn đem Tiêu Phàm giám thị tại ở trong biệt viện.
- Thôi vậy, nếu không cho ta rời đi, vậy thì thay ta hộ pháp đi, ta cũng vừa vặn thử hiệu quả Ninh Thần Hoa như thế nào.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh.
Bất quá vì đề phòng vạn nhất, Tiêu Phàm cũng không có lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, mà cầm một chuôi đao khắc vào bên trong phòng ốc.
Khoảng một canh giờ sau, trên vách tường trong phòng có vô số đường vân lạc ấn, Tiêu Phàm trong nháy mắt đánh một đạo Hồn Lực hướng về hư không.
Ông!
Chỉ một thoáng, trong phòng tản ra từng đạo quang mang, bất quá chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt quang mang liền biến mất không thấy gì nữa, đồng thời vô số đường vân cũng biến mất còn có.
- Cách Không Hồn Giới cỡ nhỏ có thể phòng ngừa dò xét của bất kỳ kẻ nào dưới Chiến Đế cảnh.
Tiêu Phàm hết sức hài lòng tác phẩm bản thân.
Ngay sau đó, bên cạnh Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một bóng người, dung mạo kia cùng hắn giống nhau như đúc, dĩ nhiên chính là U Linh Nhất Hào mà Bắc Lão đưa cho hắn.
Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Phàm mới thả tâm thần, sau đó thân thể vặn vẹo một trận, vẻn vẹn thời gian mười mấy hô hấp liền biến thành hình dạng như cũ.
Trong bàn tay xuất hiện một cái hộp ngọc, mở hộp ngọc ra, bên trong lập tức lộ ra một đóa hoa bạch sắc trong suốt, nụ hoa tươi non giống như tiên tử.
Phía trên cánh hoa quanh quẩn từng tia khí tức huyền diệu, hít vào cũng làm người ta toàn thân thư thái.
Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí gỡ lấy một mảnh cánh hoa Ninh Thần Hoa ngậm trong miệng. Vừa vào trong miệng, Tiêu Phàm cảm giác cả người đều muốn phi thăng.
- Không hổ là Bát Phẩm Ninh Thần Hoa!
Tiêu Phàm vội vàng nhắm mắt lại, rất nhanh liền nhập định. Người Hoa gia âm thầm chú ý đến động tĩnh Tiêu Phàm bên trong biệt viện.
...
Cũng đúng lúc này, bầu trời đêm Long Hoàng Đế Đô có ba bóng đen đang nhanh chóng xuyên toa, tốc độ nhanh vô cùng.
Phía trước là một thân ảnh áo đen cực kỳ chật vật, tóc lộn xộn tản ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt, rất hiển nhiên người chạy trốn là một nữ tử.
- Đừng chạy, ngươi chạy không thoát.
Phía sau có hai bóng đen theo đuổi không bỏ, tốc độ không chậm, lại cùng bóng đen phía trước kia một mực duy trì khoảng cách.
- Diêm La Phủ, các ngươi thật đúng là âm hiểm, Huyết Lâu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Đạo hắc ảnh phía trước kia tựa như hết sức yếu ớt, phẫn nộ nhìn hai người phía sau nói.
- Âm hiểm? Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, cái gì gọi là Sát Vương Thí Luyện ngươi không biết sao? Không từ thủ đoạn sống một tháng biết không? Chúng ta tự nhiên chọn thủ đoạn này.
- Huyết Lâu ngươi thích độc lai độc vãng, nhưng Diêm La Phủ lại là hai người một tổ hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta hiện tại liên thủ cũng rất bình thường, lại không có vi phạm quy tắc Sát Vương Thí Luyện.
- Bên trong Sát Vương Thí Luyện rất ít gặp nữ sát thủ, trở thành sát thủ lâu như vậy đến nay, ta còn thực sự không hưởng qua tư vị nữ sát thủ, hôm nay có may mắn nhìn thấy, ta nhất định phải nếm thử, nữ sát thủ Huyết Lâu rốt cuộc là tư vị gì.
- Ta cũng muốn thử xem, ta không ngại ai tới trước, ha ha.
Hai hắc y nhân phía sau ngươi một lời ta một câu, tựa như đang chơi trò mèo bắt chuột, mặc dù đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ dâm tà trên mặt hai người.
- Hai người các ngươi sẽ chết không yên!
Thanh âm phẫn nộ từ trong miệng nữ tử truyền ra, nếu như Tiêu Phàm nghe được, nhất định sẽ nhận ra, nữ tử chính là Huyết Yêu Nhiêu.
Bất quá giờ phút này Huyết Yêu Nhiêu lại không giống Yêu Nhiêu vũ mị lúc trước, sắc mặt nàng trắng bệch vô cùng, bản thân bị trọng thương.
Một cỗ Băng Hàn Chi Khí từ trên người nàng tản ra cực kỳ đáng sợ, cỗ Hàn Băng Chi Khí kia đang không ngừng đông kết kinh mạch và Hồn Hải nàng, tràn ngập toàn thân.
- Trúng Ngũ Độc Chưởng của ta, ngươi còn muốn chạy? Không cần bao lâu, cả người ngươi sẽ triệt để hóa thành nước đặc.
Trong đó một hắc y nhân mở miệng nói.
- Hóa thành nước đặc cũng không có gì chơi vui, ta xem nàng cũng đã không có lực phản kháng, trực tiếp đến bắt đi.
Một người khác tạ ơn cười nói.
- Cũng tốt.
Tiếng nói rơi xuống, tốc độ hai người bỗng tăng tốc, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, từ hai phương hướng thẳng hướng Huyết Yêu Nhiêu.
Huyết Yêu Nhiêu giờ phút này bị trọng thương, thân thể đều nhanh cứng ngắc, đâu là đối thủ của bọn hắn, nàng trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
- Muốn giết ta, các ngươi cũng đồng dạng phải chết!
Huyết Yêu Nhiêu gầm lên một tiếng, chẳng biết tại sao, trong óc nàng đột nhiên hiện ra một đạo thân ảnh, người kia cũng không tính tuấn tú, nhưng khuôn mặt lại thập phần kiên nghị.
- Điện Chủ đại nhân, vĩnh biệt.
Huyết Yêu Nhiêu buồn bã cười một tiếng, không sai, trong óc nàng xuất hiện khuôn mặt chính là Tiêu Phàm.
Ngay cả Huyết Yêu Nhiêu cũng không biết vì sao tại thời khắc sắp chết, lại đột nhiên hiện lên thân ảnh Tiêu Phàm.
Ong ong ~~
Đột nhiên, từng đạo huyết sắc quang mang từ đỉnh đầu Huyết Yêu Nhiêu hiện ra một đóa một đóa, giống như từng đoá huyết hoa nở rộ, chói lọi yêu diễm.
Dường như Yêu Nhiêu cao ngạo đang phóng thích ra sinh mệnh xán lạn cuối cùng cùng nàng.
- Bát Phẩm Đế Huyết Hoa, chạy mau!
Hai hắc y nhân nguyên bản còn muốn châm chọc một cái, nhưng khi nhìn thấy huyết hồng đầy trời, trong lòng hai người đã run lên.
Phốc phốc phốc! Hai hắc y nhân vừa mới quay người, toàn thân liền đột nhiên nổ tung, giống như từng đoá huyết hoa yêu diễm tại hư không nở rộ.
MinhLâm - Lục Đạo -