- Hồng hộc!
Một đạo tia chớp màu trắng tản mát ra quang mang hừng hực xẹt qua chân trời, trong trời đêm cực kỳ dễ thấy, không biết còn tưởng rằng đó là thiểm điện.
- Tam Trọng Lôi Chi Kiếm Ý!
Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống một cái, Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong lĩnh ngộ Tam Trọng Ý cảnh là Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Uy thế này không thể yếu hơn Hỏa Hoàng lúc Chiến Hoàng cảnh là bao nhiêu.
Cũng may Tiêu Phàm đã sớm chuẩn bị, hắn tựa như đã sớm biết Hoa Thiên Minh muốn xuất thủ, chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ cấp tốc lui lại, căn bản không cùng Hoa Thiên Minh chính diện giao thủ.
Lúc trước ứng phó Ninh Vô Thánh, hắn tốn hao không ít công phu mới chém giết được, bây giờ hắn mặc dù so sánh với lần trước cường đại hơn rất nhiều nhưng cũng không có khả năng một kích chém giết một Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Hơn nữa tình huống lần này cùng lần trước không giống nhau, lần trước có thể thỏa thích chiến đấu, mà lần này lại không thể hấp dẫn những người khác chú ý.
Khoái Mạn Chi Ý của Tiêu Phàm đã đạt tới Nhị Trọng đỉnh phong, chạm tới ngưỡng cửa Tam Trọng, mặc dù còn chưa chân chính bước vào Tam Trọng nhưng tốc độ Tiêu Phàm sớm đã không kém gì Chiến Hoàng đỉnh phong.
Bởi vì Chiến Hoàng đỉnh phong lĩnh ngộ Phong Ý rất ít, lại càng không cần phải nói Khoái Mạn Chi Ý thuần túy.
- Có gan chớ né!
Một kiếm chưa trúng, Hoa Thiên Minh lập tức phẫn nộ quát, nhanh chóng hướng về Tiêu Phàm xông lên.
Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, một kiếm kia cũng đã khiến bốn phía không ít người chú ý, một khi giao thủ sẽ có rất nhiều người chạy đến nơi này, nếu như thế sẽ rất phiền phức.
Đương nhiên, ở trong mắt Hoa Thiên Minh, Tiêu Phàm cũng không đáng để huy động nhân lực, bởi vì Tiêu Phàm chỉ chạy trốn mà thôi.
Hắn không biết, Tiêu Phàm sớm đã lĩnh ngộ Tam Trọng Sát Phạt Chi Ý có năng lực cùng Hoàng Phủ Chiến Hoàng chiến một trận, thậm chí có thể như giết Ninh Vô Thánh, trực tiếp chém giết hắn.
Chiến Hoàng cảnh so với tu sĩ khác cũng là lĩnh ngộ Ý, cùng Hồn Lực có độ tinh thuần, kinh mạch có độ bền bỉ.
Tiêu Phàm đối với Ý cảnh lĩnh ngộ tự nhiên không cần nhiều lời, so sánh với Hoàng Phủ Chiến Hoàng cũng không yếu hơn bao nhiêu, mà Hồn Lực tinh thuần, trải qua U Linh Chiến Hồn, Phệ Hồn Huyết Tàm còn có Vô Tận Chiến Quyết rèn luyện, độ tinh thuần Hồn Lực Tiêu Phàm tuyệt đối chỉ dưới Chiến Đế.
Về phần độ bền bỉ kinh mạch, Tiêu Phàm cụ thể không biết, nhưng cũng tự nhận là không thể so với Chiến Hoàng đỉnh phong kém hơn là bao.
Bất quá giờ phút này hắn lại không thể không chạy, trong lòng cực kỳ biệt khuất.
- Mẹ nó, quá bị động.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, dưới chân lại không chần chờ chút nào, rất nhanh liền đem Hoa Thiên Minh bỏ lại đằng sau.
- Muốn lộng chết hắn cũng khá dễ dàng, coi như không cần Phệ Hồn Huyết Tàm cũng còn có Hủ Cốt Thực Hồn Tán tinh luyện trước đó. Chỉ là Hủ Cốt Phệ Hồn Tán quá mức bá đạo, nếu phát tán đoán chừng sẽ khiến tòa Long Hoàng Đế Đô chết một nửa.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
Chỉ là hắn căn bản không xuống tay được, nếu vì giết một người Hoa gia mà mất đến hàng vạn tu sĩ, loại thủ đoạn tàn nhẫn này Tiêu Phàm không thi triển ra được.
Hắn chỉ có thể mượn nhờ ưu thế tốc độ, hất Hoa Thiên Minh, bất quá Tiêu Phàm rất nhanh lại phát hiện một vấn đề.
- Mặc dù thời gian ngắn có thể tránh hắn, nhưng hắn vẫn đuổi theo, trên người kẻ này hẳn là có năng lực truy tìm khí tức của ta.
Tiêu Phàm một bên phi nhanh, một bên suy nghĩ sâu xa.
Hắn may mắn bây giờ là ban đêm, bằng không sự tình liền phiền phức.
Nhìn chân trời đã có chút tia nắng, Tiêu Phàm biết đoán chừng không bao lâu trời sẽ sáng, nếu như đến thời điểm đó còn không đào thoát kịp, bản thân cũng chỉ có thể chạy ra khỏi Long Hoàng Đế Đô.
Một khi rời Long Hoàng Đế Đô, vậy là nhiệm vụ thất bại, Tiêu Phàm mặc dù không biết Huyết Lâu có thể biết rõ vị trí bản thân hay không, nhưng hắn cũng không dám đánh cược.
- Mặt nạ chỉ có thể cải biến khí tức, hơn nữa nhất định phải đeo trên mặt, sớm biết rõ trước đó không nên mang theo. Nếu như có thể trực tiếp cải biến khí tức, thậm chí cải biến khuôn mặt, công pháp liền tốt.
Tiêu Phàm thầm nghĩ đến:
- Chờ đã, Tu La Truyền Thừa tốt xấu cũng truyền thừa mấy ngàn năm, có lẽ có dạng công pháp này?
Nói làm liền làm, Tiêu Phàm thi triển nhất tâm nhị dụng, vừa chạy vừa bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm công pháp cải biến khí tức cùng dung mạo.
- Mẹ kiếp, tốc độ tiểu tử này thật đúng là nhanh, nếu như không phải Chiến Hồn ta có thể truy tung khí tức Hồn Lực riêng biệt trên người hắn, có lẽ thật đúng là truy không được.
Phía sau Hoa Thiên Minh theo đuổi không bỏ.
Chính như Tiêu Phàm suy nghĩ, Hoa Thiên Minh quả thật có thể truy tung khí tức Tiêu Phàm bởi vì Chiến Hồn của hắn tương đối đặc thù.
- Trời cũng nhanh sáng, ngươi chạy không thoát, dám giết người Hoa gia, ta phải chuẩn bị thật tốt để giết ngươi.
Con ngươi Hoa Thiên Minh băng lãnh, cấp tốc hướng về chân trời lao đi, hướng kia chính là phương hướng Tiêu Phàm đào vong.
Tiêu Phàm một mực mang theo Hoa Thiên Minh vòng quanh trên không Long Hoàng Đế Đô, may mà Long Hoàng Đế Đô so với Ly Hỏa Đế Đô cũng không nhỏ, dù là cường giả Chiến Hoàng cũng không phải thời gian ngắn có thể đi dạo hết.
- Có rồi.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, vô số tin tức xông vào đầu óc hắn, sau đó trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, hồi lâu mới biệt xuất mấy chữ:
- Lục Phẩm Chiến Kỹ Phân Cân Thác Cốt Thủ?
Cũng khó trách Tiêu Phàm ngoài ý muốn như thế, làm người hai đời, kiếp trước cái tên này hắn cũng đã được nghe không ít lần.
- Chiến kỹ phẩm giai mặc dù thấp nhưng cải biến dung mạo còn được.
Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm nói:
- Bất quá Phân Cân Thác Cốt Thủ chỉ có thể cải biến hình dạng, cải biến khí tức Hồn Lực còn phải học một loại công pháp Hồn Biến Liễm Tức Thuật.
So với Phân Cân Thác Cốt Thủ, phẩm giai Hồn Biến Liễm Tức Thuật liền cao hơn rất nhiều, chính là Bát Phẩm công pháp, chỉ là lấy ký ức Tu La Truyền Thừa của hắn bây giờ cũng không hoàn toàn làm được.
Cùng là công pháp, kỳ thật cũng là một loại chiến kỹ, một loại có thể biến hóa Hồn Lực khí tức cùng chiến kỹ thu liễm khí tức Hồn Lực.
Loại công pháp này vốn là một loại chiến kỹ sát thủ lĩnh ngộ ra, bởi vì thời điểm ẩn núp nhất định phải hoàn toàn thu liễm khí tức, không cho mục tiêu phát hiện.
Tu La Điện vốn am hiểu Ám Sát Chi Đạo, tự nhiên cũng thu thập những công pháp riêng biệt này.
Hơn nữa, Hồn Biến Liễm Tức Thuật tu luyện cấp độ càng cao, thời gian thu liễm khí tức cũng càng dài, chủng loại biến hóa khí tức Hồn Lực cũng càng nhiều, đối với Hồn Lực tiêu hao lại càng nhỏ.
Loại thu liễm khí tức Hồn Lực không phải tu sĩ thấp giai trước mặt tu sĩ cao giai thu liễm, mà là hoàn toàn thu liễm, nếu như không phải dùng mắt nhìn, dù là tu sĩ cao giai cũng không cảm ứng được hắn tồn tại.
- Thời gian không nhiều, hay là trước tu luyện Hồn Biến Liễm Tức Thuật đi, tu luyện Nhất Trọng không khó lắm, chỉ cần tu luyện tới Nhất Trọng liền có thể giữ sáu canh giờ, thoát khỏi người Hoa gia dễ như trở bàn tay.
Nhìn trời càng ngày càng sáng, Tiêu Phàm quyết định trước học Hồn Biến Liễm Tức Thuật.
Sau đó lần nữa thi triển nhất tâm nhị dụng, một bên đi vòng vèo, một bên lĩnh ngộ Hồn Biến Liễm Tức Thuật.
Nếu đổi lại một người khác, coi như cho hắn một bộ công pháp như thế này, dù là Lục Phẩm, Thất Phẩm Công Pháp trong thời gian ngắn đều căn bản không có khả năng học được, huống chi là Bát Phẩm.
Nhưng Tiêu Phàm lại khác biệt, bất kỳ công pháp cùng chiến kỹ gì trong mắt hắn đều không quá khó, dù là Bát Phẩm cũng chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Hơn nữa Tiêu Phàm hiện tại cũng không muốn đem Hồn Biến Liễm Tức Thuật tu luyện tới đỉnh phong, chỉ cần tu luyện tới Nhất Trọng là đủ.
Sau khi thể xác cùng tinh thần nhập trong đầu, thời gian vẻn vẹn hơn nửa chén trà nhỏ, trên người Tiêu Phàm đột nhiên tản ra một cỗ Hồn Lực yếu ớt ba động. Ngay sau đó, khí tức trên người Tiêu Phàm trong nháy mắt nội liễm, nếu như không thể chân thực nhìn thấy Tiêu Phàm, căn bản là phát hiện không được hắn tồn tại.
Ngay lúc đó, Tiêu Phàm mở hai mắt, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Không nói năng lực cải biến khí tức Hồn Lực, cho dù chỉ có thể thu liễm khí tức Hồn Lực cũng đủ vứt bỏ hắn, sau này tìm nơi tu luyện Phân Cân Thác Cốt Thủ.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm nhìn phía sau, khóe miệng giương lên, sau đó hóa thành một vệt sáng bắn vào bên trong đường đi Long Hoàng Đế Đô.
MinhLâm - Lục Đạo