Vô Thượng Sát Thần

Chương 523




Bên trong Cổ Thành, Nam Cung Thiên Dật hờ hững nhìn tất cả bốn phía, đám người Tiêu Phàm trở thành đối tượng tất sát của hắn. Mấy người Sở Khinh Cuồng, Bắc Thần Phong, Lâu Ngạo Thiên cũng trong danh sách tất sát của hắn.

Phàm là người không thần phục, không đầu hàng, chỉ có chết!

- Oanh!

Nơi xa, Y Phi Mạch bị một cỗ đại lực bắn bay, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, áo bào rách vụn, chỗ hắn đối mặt là ba con Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong, có thể kiên trì lâu như vậy đã vô cùng khó.

- Y Phi Mạch, còn không đầu hàng sao?

Nơi xa, Nam Cung Thiên Dật nhàn nhạt mở miệng.

- Đại Đế Tử cho ngươi cơ hội, Y Phi Mạch ngươi cũng đừng không biết tốt xấu!

Ninh Xuyên cũng cười trên nỗi đau của người khác, lần trước tại Quý Tộc Yến Hội bị Y Phi Mạch vũ nhục, trong lòng hắn sao không ghi hận Y Phi Mạch.

Về phần Ninh Xuyên hắn, từ lúc Hồn Điêu Thú bắt đầu công kích liền đã thần phục Nam Cung Thiên Dật.

- Khụ khụ!

Hai mắt Y Phi Mạch đỏ bừng, phát ra từng tia vết máu, sắc mặt khó coi vô cùng, cuối cùng vẫn cúi người, chắp tay nói:

- Y Phi Mạch, bái kiến Đại Đế Tử.

- Ha ha, được!

Nam Cung Thiên Dật tựa như căn bản không sợ Y Phi Mạch phản bội, bởi vì cái này đối với hắn mà nói, đã đầy đủ.

Tu sĩ cùng cấp, chỉ cần cúi đầu trước mặt người khác, về sau muốn vượt qua đối phương, liền cực kỳ gian nan, bởi vì trong lòng hắn đã có một ý thức nói cho hắn biết, bản thân không bằng đối phương.

Mà điều này chính là thứ Nam Cung Thiên Dật muốn.

Đồng thời, việc này cũng là lý do vì sao đám người Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên cùng Bắc Thần Phong bất luận như thế nào cũng không đầu hàng.

Bọn hắn ngông nghênh khắp thành, đời này chưa từng ai khom lưng với ai, Nam Cung Thiên Dật cũng không xứng, một khi khom lưng, cả đời có lẽ cũng chỉ dừng bước tại đây.

- Sở Khinh Cuồng, Bắc Thần Phong, Lâu Ngạo Thiên, các ngươi thì sao?

Con ngươi Nam Cung Thiên Dật sắc bén nhìn ba người nói, hắn từ chỗ cao nhìn xuống, giống như quan sát một vài con sâu kiến.

- Ngươi còn chưa xứng.

Bắc Thần Phong uể oải mở miệng nói, tốc độ của hắn rất nhanh, thậm chí, còn có mấy Hồn Điêu Thú chết ở trong tay hắn.

- Ngươi không xứng.

Lời nói tương tự từ trong miệng Sở Khinh Cuồng thốt ra, hắn cầm trường kiếm trong tay, bễ nghễ tứ phương, chẳng những không lui ra sau, ngược lại không ngừng đánh tới hướng Cổ Thành.

Về phần Lâu Ngạo Thiên thì trầm mặc không nói, nhưng kiếm trong tay hắn đã nói với Nam Cung Thiên Dật, không tiếc chiến một trận.

- Được, được! Bản Đế Tử sẽ cho các ngươi biết, ta đến cùng có xứng hay không!

Nam Cung Thiên Dật liên tục cười lạnh, lời của Bắc Thần Phong cùng Sở Khinh Cuồng tựa như một chuôi đao nhọn cắm ở trên ngực hắn.

Lật tay một cái, lại có tầm mười Hồn Điêu Thú phóng thẳng hướng ba người, sau đó vừa nhìn về phía Ninh Xuyên cùng Y Phi Mạch nói:

- Nếu thần phục Bản Đế Tử, thì phải lấy ra chút thành ý, hai người các ngươi, điều khiển mười Hồn Điêu Thú kia đi giết bọn hắn.

- Tuân mệnh.

Ninh Xuyên không chút do dự gật đầu, khó chịu liếc liếc mắt nhìn Y Phi Mạch. Hắn mặc dù rất muốn Y Phi Mạch chết, nhưng mà không dám chống lại mệnh lệnh Nam Cung Thiên Dật, cười như điên nói:

- Bắc Thần Phong, lần trước ngươi làm nhục ta, hôm nay là ngày chết của ngươi.

- Rõ.

Y Phi Mạch hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đạp không mà lên.

- Ninh Xuyên, ngươi còn là người xếp thứ ba Thiên Bảng sao?

Bắc Thần Phong vẻ mặt coi thường nhìn Ninh Xuyên, hắn không lùi mà tiến tới, xông thẳng đến vài Hồn Điêu Thú kia.

Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên cũng chiến đấu cùng một chỗ với mấy Hồn Điêu Thú kia, cách Lâu Ngạo Thiên không xa, ba người Bạch Vũ, Bách Lý Cuồng Phong cùng Trần Phong trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Tiểu Minh, Tiểu Ngũ, nhanh đi cứu Tiểu Lang!

Cũng đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến thanh âm Tiêu Phàm hét lớn.

Ngay lúc đó, Phong Lang bị bốn Hồn Điêu Thú vây công, công kích khủng bố xông thẳng đến Phong Lang.

Tiểu Minh mang theo Quan Tiểu Thất cực tốc bay tới, Quan Tiểu Thất trên không trung bắn ra mấy tiễn, muốn ngăn lại công kích của bốn Hồn Điêu Thú kia.

Đáng tiếc, mũi tên của hắn căn bản không làm gì được Hồn Điêu Thú, Độ linh hoạt của Hồn Điêu Thú mặc dù không bằng Hồn Thú nhưng mà lực phòng ngự lại cường đại hơn nhiều.

- Nhị Đệ!

Thiên Tàn gầm thét khàn cả giọng, thân thể liều mạng phóng tới vị trí Phong Lang.

- Thiên Tàn Địa Khuyết!

Thiên Tàn nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ một thoáng, một vài ánh sáng thanh sắc từ mũi kiếm hắn nở rộ, ngay sau đó ánh sánh thanh sắc ngày càng hừng hực, ngưng tụ thành một vòng xoáy kiếm khí rộng lớn, trong nháy mắt bao phủ quanh bốn Hồn Điêu Thú cùng Phong Lang.

Vòng xoáy càng ngày càng nhiều, sau đó không ngừng khuếch tán, bao phủ trên trăm trượng xung quanh, ngàn vạn kiếm khí màu xanh xuất tại hư không, từng đoá Thanh Sắc Kiếm Liên nở rộ.

- Thiên Tàn Địa Khuyết? Đây không phải chiêu thức của Thiên Tàn thắng 99 trận tại Sinh Tử Đấu Trường sao? Hắn là Thiên Tàn!

- Làm sao có thể, Thiên Tàn không phải chết rồi sao? Làm sao lại trở thành thủ hạ Tiêu Phàm?

- Tuyệt đối là Thiên Tàn, lúc ấy Thiên Tàn đối chiến U Linh, thi triển ra chính là một kiếm này!

Nơi xa không ít người nhìn thấy một kiếm này, đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc, thật sự là lúc ấy Thiên Tàn cùng U Linh chiến một trận quá mức kinh người, rất nhiều người đều nhớ kỹ chiến kỹ của bọn hắn.

Chỉ là tin tức này quá mức dọa người, Thiên Tàn tại Sinh Tử Đấu Trường thắng liên tiếp 99 trận, vậy mà không chết, còn xuất hiện ở nơi này!

- Quả nhiên là hắn.

Lâu Ngạo Thiên híp hai mắt, liếc nhìn Tiêu Phàm, hắn đã hoàn toàn khẳng định thân phận Tiêu Phàm.

Ầm ầm ầm!

Tiếng kịch liệt nổ vang từ trong vòng xoáy kiếm khí màu xanh kia truyền ra, vô số huyết dịch bay vụt, nhuộm đỏ chân trời, chỉ là lúc những huyết dịch kia rơi trên mặt đất, lại tràn ngập khí tức mục nát.

Đây chính là sự khác biệt giữa Hồn Thú cùng Hồn Điêu Thú. Hồn Điêu Thú căn bản không có sinh mệnh chân chính, chỉ là đầy đủ một chút đặc thù của Hồn Thú, một khi không còn Hồn Văn chèo chống, liền sẽ lộ ra diện mạo thật sự.

Lúc này, kiếm khí vòng xoáy chậm rãi biến mất, bộc lộ ra tất cả bên trong, rất nhiều người hít vào ngụm khí lạnh, chỉ thấy hai Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong, cơ hồ chỉ còn lại một bộ xương.

Thiên Tàn một tay cầm Thanh Liên Kiếm, một tay khác trống rỗng, phiêu đãng tại hư không, một cỗ khí thế ác liệt từ trên người hắn nở rộ ra.

Sắc mặt Thiên Tàn hơi trắng bệch, hiển nhiên, một kiếm vừa rồi kia đối với thể lực và Hồn Lực hắn tiêu hao cực lớn.

- Thiên Tàn?

Ánh mắt Nam Cung Thiên Dật hơi hơi lóe lên, hắn cũng bị thực lực Thiên Tàn chấn kinh, nếu như Thiên Tàn thần phục mình, há không phải lại thêm một sự giúp đỡ lớn?

- Thiên Tàn, cho ngươi một...

Nam Cung Thiên Dật ngạo nghễ mở miệng nói.

- Cút!

Chỉ là lời Thiên Dật còn chưa dứt, liền bị Thiên Tàn cắt ngang, hắn chỉ phun ra một chữ, lại là sự khinh thường cùng châm chọc lớn nhất đối với Nam Cung Thiên Dật.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiên Dật cứng đờ, sát tâm nổi lên, trong bàn tay, tầm mười Hồn Thú gào thét tới, lách mình liền xuất hiện gần Thiên Tàn cùng Phong Lang.

Bốn Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong đã khiến bọn hắn cơ hồ không còn bất kỳ sức hoàn thủ nào, nói chi mười hai con?

- Đại ca, đi mau!

Phong Lang kêu lên sợ hãi, nếu như chỉ là mười hai Hồn Điêu Thú Thất Giai Trung Kỳ, bọn hắn sẽ không sợ hãi chút nào, nhưng mà đây chính là Hồn Điêu Thú Thất Giai Hậu Kỳ, thậm chí là Thất Giai đỉnh phong.

- Ầm!

Đáp lại Phong Lang, chỉ có một chưởng của Thiên Tàn, một chưởng của hắn vỗ vào phía sau lưng Phong Lang, một cỗ đại lực quét ngang Phong Lang.

Tóc Thiên Tàn tung bay, che khuất khuôn mặt lạnh lùng kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó quay đầu nhìn về phía những Hồn Điêu Thú, cũng không quay đầu lại nói:

- Tiểu Lang, phải sống sót!

Phốc phốc!

Từng đạo công kích lăng lệ xuyên thủng thân thể Thiên Tàn, máu tươi nóng hổi bắn ra, Thiên Tàn không nhúc nhích, lẳng lặng đứng ở đó, một màn này dường như trở thành vĩnh hằng!

- Đại ca!

- Thiên Tàn!

Phong Lang, Tiêu Phàm cùng kêu to, hai người cấp tốc phóng về hướng Thiên Tàn kích xạ. Mấy người Bàn Tử ngây người, bọn hắn cũng bị sự quyết đoán của Thiên Tàn chấn kinh.

Vì cứu tính mệnh Phong Lang, hi sinh tính mạng mình!

Đột nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, Thiên Tàn chậm rãi nâng Thanh Liên Kiếm trong tay lên, một cỗ sương mù băng hàn từ trên Thanh Liên Kiếm lan tràn ra.

MinhLâm - Lục Đạo -