- Có phải là nơi này hay không, đi vào nhìn xem, bây giờ đúng là mê vụ không phải càng tốt sao?
- Không sai, nếu quả thật có một đầu Giao, vừa vặn đem nó hàng phục, ha ha, cho dù Đại Long ta mặc dù Hồn Thú vô số, nhưng không mấy người gặp qua Giao.
- Cưỡi Giao Long thay đi bộ, ngẫm lại liền thoải mái, lấy thực lực chúng ta, nếu không có thuế biến thành Giao Long, hàng phục nó tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Từng đạo âm thanh không kiêng nể gì cả, cực kỳ tùy tiện vang lên.
Là người Đại Long Đế Triều! Thần sắc bọn Tiêu Phàm cứng lại, nhất là Tiêu Phàm, trong lòng càng lạnh lùng không thôi, những người này thật đúng là cuồng vọng tự đại, muốn đến nơi này bắt Giao Long sao.
- Tam Ca, làm sao bây giờ?
Quan Tiểu Thất nhìn Tiêu Phàm nói.
Hồn Lực Tiêu Phàm tản ra khiến thần sắc hắn ngưng lại, bởi vì Mê Huyễn Lâm bị băng phong, đối với tu sĩ đã không còn bất cứ trở ngại nào nữa.
Hơn nữa, những tu sĩ Đại Long bên ngoài đến đó còn mang theo không ít Hồn Thú loài chim, đập cánh vài đã đã tới gần bọn hắn, cho dù bọn hắn muốn đi cũng đã không kịp.
- Nếu không trước rời nơi này đi?
Gặp Tiêu Phàm không nói, Quan Tiểu Thất lại hỏi.
- Vậy thì đi thôi.
Tiêu Phàm gật đầu, ung dung hướng về bên ngoài, lưu ở chỗ này đã không có quá nhiều giá trị.
- Chậm như vậy, không sợ bị bọn hắn phát hiện sao?
Quan Tiểu Thất cau mày một cái.
- Không sợ! Bởi vì bọn hắn đã phát hiện.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, nói.
- Ách?
Quan Tiểu Thất nhất thời im lặng, không biết làm sao.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, chỗ sâu đáy mắt lấp lóe ý định giết sạch, những tu sĩ Đại Long này nếu như mở to mắt thì thôi, nếu như không có mắt vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.
- Tiêu Phàm?
Tiêu Phàm nỗi lòng vừa mới kéo trở về, không trung đột nhiên vang lên một đạo thanh âm, bây giờ tên Tiêu Phàm sớm đã vang vọng Ly Hỏa Đế Đô, tu sĩ Đại Long đến Cổ Địa Bí Cảnh cơ hồ tất cả mọi người liếc mắt đều nhận ra hắn.
Hô hô!
Theo tiếng này kêu to, không ít tu sĩ từ bốn phía chạy đến vây quanh Tiêu Phàm, mặt đất thêm ra ba tu sĩ, mỗi người đều ngồi ở trên lưng một đầu Hồn Thú to lớn, uy phong lẫm lẫm, từ trên cao quan sát Tiêu Phàm.
Mà không trung phía trên cũng thêm ra ba đạo thân ảnh, tăng thêm hai người. Bọn hắn đều cưỡi Hồn Thú Thất Giai loài chim, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, nghe nói nơi này có một đầu Giao, Giao đâu?
Phía trên không trung, một tử bào thanh niên đứng ở trên lưng Tử Vân Ưng ngữ khí lạnh như băng nói.
Tiêu Phàm tựa như căn bản không nghe được, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn hắn, hắn rất khó chịu ngữ khí bọn tu sĩ Đại Long cao cao tại thượng. Lão tử cũng không phải người Đại Long ngươi, tất yếu phải phản ứng ngươi sao?
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng biết bọn hắn vì sao phách lối như thế, bởi vì ở bên trong Cổ Địa Bí Cảnh, tu sĩ đều hạn chế phi hành, chỉ có Hồn Thú loài chim mới có thể ngự không mà đi.
Liền tựa như Chiến Tông cảnh cùng Chiến Vương cảnh chênh lệch, trước mặt Chiến Tông cảnh Chiến Vương cảnh đã rõ ràng ở thế bất bại.
- Cùng ngươi nói chuyện đấy!
Tử bào thanh niên thập phần khó chịu nói, phất tay, một đạo kiếm khí bắn xuống, ngăn đường đi Tiêu Phàm bọn hắn.
Tiêu Phàm ba người dưới chân lóe lên, trong nháy mắt tránh thoát đạo công kích kiếm khí kia, mặt băng cũng là bị kiếm khí mở ra một vết nứt to lớn.
- Ngươi muốn chết sao?
Quan Tiểu Thất giận tím mặt, đưa tay liền chuẩn bị một tiễn hướng về không trung vọt tới, bất quá lại bị Tiêu Phàm ngăn lại.
- Ngươi xác là đang nói chuyện cùng ta?
Khóe miệng Tiêu Phàm lộ ra ý cân nhắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về tử bào thanh niên phía không trung.
- Vậy ngươi còn tưởng rằng là ai?
Tử bào thanh niên nhếch miệng cười nói, trong mắt đều là vẻ khinh thường. Tiêu Phàm ngươi rất mạnh, nhưng không thể phi hành, căn bản không làm gì được ta.
Tiêu Phàm liếc tử bào thanh niên, híp mắt nói:
- Nếu là cùng ta nói chuyện, vậy liền xuống dưới rồi nói, đừng coi bản thân tài trí hơn người.
- Ha ha, tiểu gia chính là tài trí hơn người thì như thế nào? Tiêu Phàm, ngươi không phải rất ngông cuồng sao? Hiện tại ngươi có thể làm gì được ta?
Tử bào thanh niên ngửa mặt lên trời cười to, giống như nhìn thấy Tiêu Phàm ăn quả đắng, hắn trong lòng cực kỳ sảng khoái.
- Ta không làm gì được ngươi, bọn họ thì sao?
Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn về ba người phía mặt đất nói.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm quét tới, ba tu sĩ Đại Long trên mặt đất biến sắc, trong lòng đem tổ tông mười tám đời tử bào thanh niên đều ân cần thăm hỏi một trăm lần.
Ngươi ở trên không trung, Tiêu Phàm không làm gì được ngươi, chúng ta đang trên mặt đất mà, đến Nhất Tử đều không phải đối thủ của sát thần này, giết chúng ta há không phải dễ nhu trở bàn tay sao?
- Tiêu Phàm, có bản sự ngươi nhằn vào ta này, bọn họ cùng ngươi không oán không cừu.
Tử bào thanh niên sắc mặt trầm xuống:
- Tiêu Phàm ngươi không phải ngạo mạn sao? Uy hiếp người nhỏ yếu tính là bản sự gì!
Tử bào thanh niên giận mắng Tiêu Phàm căn bản nhắm mắt làm ngơ, thản nhiên nói:
- Ta rất muốn biết, là ai nói cho các ngươi nơi này có Giao Long?
- Tự nhiên là có người nói cho, nhưng ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?
Tử bào thanh niên không buông tha bất luận cơ hội gì khiến Tiêu Phàm ăn quả đắng.
Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang hai người phẫn nộ nhìn tử bào thanh niên trên không trung, thiếu chút nữa thì xuất thủ. Tên gia hỏa này thật đúng là không phải không tự trọng bình thường, thực coi là mình có thể phi hành thì chúng ta không làm gì được ngươi sao?
- Cút xuống!
Đột nhiên, Tiêu Phàm gầm lên, bang một tiếng, một đạo bạch sắc quang mang từ trong mắt mọi người lóe qua, chẳng biết lúc nào, trong tay Tiêu Phàm xuất hiện một chuôi trường kiếm.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, vào vỏ, động tác thập phần đơn giản!
- Ha ha, Tiêu Phàm, ta đây cách mặt đất hơn hai trăm mét, kiếm khí ngươi có thể đi xa như vậy sao? Cho có thể, ta cũng tùy thời có thể tránh thoát...
Tử bào thanh niên một mặt đắc ý, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Nhưng mà lời còn chưa dứt, Tử Vân Ưng đột nhiên kêu to một tiếng, bên trong thân thể đột nhiên bắn ra từng đạo kiếm khí sắc bén.
Phốc phốc! Hư không huyết vũ huy sái, Thất Giai Sơ Kỳ Tử Vân Ưng trực tiếp bị kiếm khí kia tách rời.
Hítttt!
Một màn này, tu sĩ Đại Long khác nhìn tê cả da đầu, một kiếm kia quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn hắn căn bản phản ứng không kịp, Thất Giai Sơ Kỳ Tử Vân Ưng liền trực tiếp bị chém chết.
- Cứu ta!
Tử bào thanh niên kinh khủng kêu to, thân thể trực tiếp hướng mặt đất rơi xuống, nhưng mà ba tu sĩ khác trên không trung chẳng những không cứu hắn, ngược lại còn hướng về phía khác lao đi.
Nói đùa gì thế, độ cao hai ba trăm mét đều bị Tiêu Phàm một kiếm chém chết, chúng ta xuống cứu ngươi, há không phải cách Tiêu Phàm càng thêm gần?
Sắc mặt tử bào thanh niên hoàn toàn thay đổi, hắn điều động Hồn Lực muốn ngự không phi hành đào tẩu, nhưng mà lúc này, một đạo thân ảnh từ mặt đất bay lên, tốc độ nhanh vô cùng, thoáng cái liền xuất hiện ở trên lưng hắn.
- Xuống dưới!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, dưới chân dùng lực, thể nội tử bào thanh niên lập tức truyền đến một trận tiếng ken két, Tiêu Phàm một cước giẫm trên người hắn, trùng điệp hướng về mặt đất rơi xuống.
Oanh! Mặt băng nổ vang, lít nha lít nhít vết nứt hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, hư không băng thạch bắn ra bốn phía, sáu người Đại Long khác nhìn thấy một màn này đều hít một hơi lạnh.
Một cước này cho dù nếu không đoạt mệnh tử bào thanh niên, đoán chừng cũng tàn tật.
Sáu người thấy thế nào còn dám lưu ở nơi đây, không chút do dự hướng về bốn phía chạy trốn.
Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất hít sâu một hơi, trong lòng trầm ngâm, những ngày này không gặp, có vẻ như Tiêu Phàm so với trước kia càng thêm cường đại.
Khụ khụ! Một trận ho khan truyền đến, chỉ thấy tử bào thanh niên máu me khắp người, trong miệng máu tươi cuồng phun, nôn trên không trung lại rơi trên mặt hắn, thập phần huyết tinh.
Tiêu Phàm một cước giẫm trên đầu tử bào thanh niên, thân thể cúi xuống, con ngươi băng lãnh nhìn tử bào thanh niên, nói:
- Ta không làm gì được ngươi sao? Thực không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra!
MinhLâm - Lục Đạo -