Oanh!
Trên không trung, kiếm hà bạch sắc cùng kiếm cương huyết sắc xoắn ốc nổ tung lên, hai người Tiêu Phàm cùng Nhất Tử bị một cỗ đại lực chấn bay, miệng hai người thổ huyết không ngừng.
- Làm sao có thể, ngươi vậy mà đỡ được một kiếm của ta.
Sắc mặt Nhất Tử cứng ngắc. Tam Kiếp Kiếm uy lực vô tận, với một kiếm này, trước kia mọi việc đều thuận lợi, dù là Long Tiêu cũng không dám cùng hắn chính diện giao phong.
Nhưng mà Tiêu Phàm chỉ là một Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ vậy mà ngăn được một kiếm này, vẻn vẹn chỉ hơi chịu một chút phản phệ mà thôi.
Chủ yếu nhất là Tiêu Phàm có vẻ như đến Chiến Hồn còn chưa thi triển ra, vẻn vẹn dựa vào một kiếm, một kiếm vô cùng đáng sợ, tựa như muốn trấn áp Tam Kiếp Kiếm của hắn.
Không chỉ trong lòng Nhất Tử không được bình tĩnh, trong lòng Tiêu Phàm cũng vậy, xuất Tu La Tam Kiếm Đệ Nhị Kiếm Đồ Lục, hắn cũng là mọi việc đều thuận lợi, ở Chiến Vương cảnh đã từng giết được Chiến Hoàng cảnh trung kỳ Tần Đao.
Nhưng mà hôm nay, vậy mà suýt chút không ngăn trở được một kích của Nhất Tử.
- Chiến Hồn Tam Kiếp Kiếm quả nhiên đáng sợ.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi. Nhất Tử đã cường đại như thế, Đại Long Đại Đế Tử Long Tiêu kia sẽ còn thế nào? Còn có Tiêu U cùng Long Thần kia, đoán chừng cũng không yếu.
Tương tự, thực lực Nam Cung Thiên Dật khẳng định cũng chắc chắn mạnh hơn, dù sao Nam Cung Thiên Dật là nhân vật đến Long Tiêu còn phải kiêng kị.
Khó trách Bàn Tử nói nhất định phải cẩn thận Nam Cung Thiên Dật, trước đó Tiêu Phàm còn không tin, nhưng mà hiện tại, hắn tin.
- Đây mới là kiếm đầu tiên mà thôi, uy lực kiếm thứ hai lại tăng gấp mười lần, ta xem ngươi đón như thế nào!
Thấy Tiêu Phàm không để ý tới bản thân, Nhất Tử giận tím mặt.
Tam Kiếp Kiếm lần nữa rung động, kiếm thứ hai hắc hiện lên từng đạo quang mang hắc sắc, sau đó dập dờn về tứ phương trời đất, chậm rãi ngưng tụ thành một kiếm võng lớn cực đại.
Kiếm võng màu đen to lớn lơ lửng, có vô số tiểu kiếm hắc sắc xuyên toa, sắc bén đến cực điểm, dường như có thể chém giết tất cả.
- Nhị Kiếp Sát!
Chẳng ai ngờ rằng, Nhị Kiếp Sát không phải một thanh kiếm, mà là một kiếm võng to lớn, một võng kiếm khí phủ trời che đất, một khi túm lại, đoán chừng Chiến Hoàng hậu kỳ cũng cửu tử nhất sinh.
Hơn nữa, đây là thực lực Nhất Tử bị áp chế mà thôi, bằng không mà nói, sẽ càng đáng sợ hơn.
- Cút!
Mắt thấy kiếm võng đen kịt giống như màn trời to lớn từ trên trời giáng xuống, Tiêu Phàm bước chân vừa nhảy, Hồn Lực toàn thân tràn đầy không thôi, giống như sông lớn cuồn cuộn.
Kiếm khí đáng sợ rung động chung quanh Tu La Kiếm, hư không cũng bắt đầu rung rung mãnh liệt.
- Đây là?
Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, những tu sĩ coi là Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ, tất cả đều mắt trợn tròn, bởi vì Tiêu Phàm chỉ tản ra khí thế, kiếm võng màu đen to lớn kia vậy mà rung động một cái.
- Làm sao có thể!
Con ngươi Nhị Tử hơi hơi co rụt lại, vừa rồi Tiêu Phàm may mắn sống sót dưới Nhất Kiếp Sát, hắn đã vô cùng ngoài dự liệu, bây giờ lại có thực lực đối kháng Nhị Kiếp Sát.
Trốn!
Nhị Tử không chút do dự, chân như bôi dầu lao nhanh về vị trí tu sĩ Đại Ly nơi xa.
- Muốn trốn? Tàn Diễm!
Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung nổi lên trên đỉnh đầu Quan Tiểu Thất, điều động Hồn Lực toàn thân, kéo căng Liệt Nhật Cung, ba mũi tên bám vào hướng về phía Nhị Tử bỏ chạy.
Sưu một tiếng, ba mũi tên bắn ra, mũi tên bốc cháy như hỏa diễm, xích hồng vô tận, trong nháy mắt ba mũi tên đã đi tới trước người Nhị Tử.
Phốc phốc!
Dưới chân hắn Phi Thiên Loan vốn đã tàn phế trực tiếp rớt xuống hư không, lại bị hù chết một phen.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đây chính là Thất Phẩm Hồn Thú Phi Thiên Loan, lại bị dọa sợ mất mật.
Đệ Nhị Tử cũng chẳng tốt đẹp gì, một tiễn bắn trúng đùi hắn, một tiễn bắn trúng cánh tay phải hắn, một tiễn trí mạng nhất, bắn trúng sau tim hắn.
Cũng đúng lúc này, Tiểu Kim phản ứng cực nhanh, xé đầu Phi Thiên Loan ra, lấy ra một Hồn Tinh bạch sắc, trực tiếp nuốt vào.
Đám người khóe miệng giật một cái, không ít người hận không thể lập tức làm thịt Tiểu Kim, gia hỏa này lần này nuốt được ba viên Hồn Tinh Thất Phẩm, lại không gặp chướng ngại nào.
Tất cả những thứ này cơ hồ phát sinh trong nháy mắt, ánh mắt đám người sau đó lần nữa chuyển hướng sang Tiêu Phàm.
Chỉ thấy Tiêu Phàm trở tay dẫn theo trường kiếm, đạp không mà lên, đối mặt kiếm võng to lớn kia, hắn chẳng những không e ngại, ngược lại vượt khó tiến lên. Nếu là người bình thường, mọi người có lẽ tưởng là tự tìm cái chết, nhưng Tiêu Phàm, tu sĩ Đại Ly Đế Triều sớm quen thói ngang ngược càn rỡ của hắn.
- Vừa hay thử một lần uy lực Ngũ Thức.
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng quắc, mắt thấy sắp đụng vào kiếm võng to lớn kia, trong lòng hắn càng thêm lạnh lẽo.
- Xem ngươi có chết không!
Nhất Tử nhe răng cười một tiếng, con ngươi mang theo hàn ý diệt sát, giống như một hung thú dữ tợn.
- Tàn Dương Huyết!
Tiêu Phàm nhẹ nhàng phun ra ba chữ, Tu La Kiếm trong tay nhấc lên, vẽ một vòng tròn trước người, một đạo phù quang huyết sắc xuất hiện, chậm rãi khuếch tán thành một vòng tà dương đỏ tươi như máu, yêu diễm đến cực điểm.
Một cỗ Sát Ý, Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý đáng sợ dung nhập trong đó, bên trong tà dương có đường vân du động mà mắt thường bắt không được, đó là khí tức Hồn Văn đặc thù.
- Chỉ bằng một kiếm này của ngươi, cũng..?
Trong mắt Nhất Tử đều là vẻ khinh thường, chỉ là nói còn chưa dứt lời, con ngươi hắn lập tức teo lại mãnh liệt.
Phốc phốc phốc!
Kiếm võng to lớn lại bị cái kiếm khí tà dương đỏ tươi kia xé rách. Kiếm võng to lớn tất nhiên đáng sợ, nhưng tà dương kiếm khí càng sắc bén vô cùng.
Đáng tiếc, đây vẫn chưa phải điểm dừng mà vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, một vòng tà dương kia tiếp tục khuếch tán, trực tiếp bao phủ Nhất Tử ở bên trong.
- A ~
Một tiếng kêu to truyền ra, mang theo lệ khí ngập trời, nghe được thanh âm này, đám người toàn thân run lên. Đường đường Chiến Hoàng cảnh, vậy mà kêu thảm như thế, đủ biết đau đớn đáng sợ đến cỡ nào.
Chỉ có bản thân Nhất Tử biết rõ đau đớn thế nào, một cỗ lực lượng quỷ dị trực tiếp xuyên qua da tiến vào bên trong, xoắn nát lục phủ ngũ tạng hắn.
- Tiêu Phàm quá đáng sợ, thậm chí ngay cả Nhất Tử cũng không phải đối thủ!
Người Đại Long Đế Triều trong lòng phát lạnh.
- Ta đầu hàng!
Nhất Tử rốt cục nhịn không được, dùng hết khí lực toàn thân nổi giận gầm lên một tiếng:
- Tiêu Phàm, ta không bằng ngươi, ta hôm nay tới đây chỉ để ngăn cản ngươi, cũng không có lấy tính mạng ngươi, thả ta ra.
Đầu hàng? Tiêu Phàm mặt coi thường, thời điểm này đầu hàng, ngươi vừa rồi muốn giết ta chẳng lẽ chỉ là chơi đùa sao?
- Ngăn cản ta, không muốn giết ta? Ngươi không cảm thấy lời này buồn cười sao? Không phải ngươi không lấy tính mạng ta, mà là ngươi không có thực lực này! Không thể nói là ngươi nhân từ đối với ta.
Tiêu Phàm kém chút bị lời Nhất Tử chọc cho cười. Nhất Tử này da mặt đúng là dày.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Sắc mặt Nhất Tử cứng ngắc tại chỗ, hắn quả thực không đủ thực lực giết chết Tiêu Phàm, nếu như có thể, cũng không tất yếu phải đợi đến hiện tại.
- Ngươi thấy, ta muốn như thế nào?
Tiêu Phàm cũng không có thu kiếm, tựa như cũng không muốn lập tức giết Nhất Tử.
- Ngươi đừng bức ta, ta còn có Tam Kiếp Sát.
Nhất Tử gầm thét một tiếng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như muốn liều mạng cùng Tiêu Phàm.
- Buộc ngươi thì thế nào? Ta ở đây chờ ngươi thi triển Tam Kiếp Sát!
Tiêu Phàm mặt coi thường, thời điểm này uy hiếp ta, còn có tác dụng sao?
Con ngươi Nhất Tử cứng ngắc, nếu như có thể, hắn làm sao có thể đợi đến bây giờ mới thi triển chứ?
Ngừng lại, Tiêu Phàm lại nói:
- Thi triển Nhị Kiếp Sát đã là toàn bộ át chủ bài của ngươi, còn uy hiếp ta, thật coi Tiêu Phàm ta là kẻ ngu hay sao? Nếu như ngươi có thể thi triển, vừa rồi ta đã chết.
- Ngươi không phải nói ta muốn như thế nào à? Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta muốn mạng ngươi!
Tiêu Phàm cuối cùng thốt ra một đạo thanh âm lạnh lùng, thân ảnh như gió, Tu La Kiếm rung động một cái, Tàn Dương Huyết lập tức bắt đầu cuồng bạo, kiếm khí đáng sợ phá tan Nhất Tử thành từng mảnh.
- Dừng tay!
Cũng đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ đằng xa vang lên, chỉ thấy một đạo chưởng cương bá đạo xông thẳng đến Tiêu Phàm.
MinhLâm - Lục Đạo -