Vô Thượng Sát Thần

Chương 437




- A ~

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong vòng xoáy kiếm khí trên cao truyền đến, thanh âm truyền từng đợt, đám người căn bản không nghe được bên trong phát sinh việc gì.

Bọn hắn chỉ thấy Tiêu Phàm xông vào bên trong vòng xoáy kiếm khí, về sau mọi thứ đều không nhìn thấy.

Vòng xoáy kiếm khí vẫn tiếp tục, Tiêu Phàm đột nhiên thi triển Thiên Địa Tiêu Sát, Sát Ý quét sạch toàn bộ kiếm khí vòng xoáy. Lam Lạc đối diện đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Ý? Ngươi vậy mà đã lĩnh ngộ Ý!

Lam Lạc không thể tin được nhìn Tiêu Phàm.

- Hiện tại biết rồi?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay một chưởng chấn vỡ Chiến Hồn Lam Hỏa Phong Ly của, trong miệng Lam Lạc không ngừng ho ra máu.

- Đại Đế Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi, nửa tháng sau là ngày ngươi chết!

Lam Lạc phẫn nộ gào thét.

- Nửa tháng sau? Ngươi biết cái gì!

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, trong lòng lặng yên dâng lên một loại cảm giác đại nguy cơ.

Đại Đế Tử trong miệng Lam Lạc, Tiêu Phàm tự nhiên biết là ai, trừ Nam Cung Thiên Dật thì là ai, chẳng lẽ Nam Cung Thiên Dật sẽ gây bất lợi cho hắn?

Nửa tháng sau sẽ có cái gì?

- Ha ha, dù sao cũng là một lần chết, ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi liền đợi chết đi.

Lam Lạc buồn bã cười một tiếng, nhe răng trợn mắt, bộ dáng thập phần bi thảm.

Ngay sau đó, vô số kiếm khí vòng xoáy đem thân thể hắn nghiền ép vỡ nát, huyết vụ phiêu tán rơi rụng, sau mấy tức, Lam Lạc hóa thành mưa máu.

Trong mắt Tiêu Phàm lộ ra một cỗ sắc bén, U Linh Chiến Hồn triệt để thôn phệ Hồn Lực Lam Hỏa Phong Ly vào bên trong Hồn Hải Tiêu Phàm.

- Nửa tháng sau? Nam Cung Thiên Dật, ta thực sự là chờ mong, ngươi đến cùng chuẩn bị cái gì ứng phó ta đây?

Tiêu Phàm híp hai mắt, chỗ sâu đáy mắt lóe qua sát mang nồng đậm.

- Lão Nhị, mấy tháng không gặp, không biết ngươi gần đây sống tốt không.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn chân trời, ngắn ngủi thất thần.

Bốn phía sát khí vòng xoáy chậm rãi biến mất, thân ảnh hắn trong nháy mắt hiển lộ ra. Sau một khắc, đám người tất cả đều trợn mắt hốc mồm nhìn hư không, ánh mắt tụ tập trên người Tiêu Phàm.

Một bộ áo bào đen rách nát không gió mà bay, tóc đen nồng đậm như thác nước trên không trung bay lên, bóng lưng thẳng tắp như tùng bách thẳng vào vân tiêu.

- Thắng? Tiêu Phàm vậy mà thắng!

Không biết ai đột nhiên sợ hãi kêu lên, đám người lập tức sôi trào.

- Không hổ là Tuyệt Thế Chiến Vương, vậy mà giết chết Lam Lạc, đây chính là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ đấy.

- Lam Lạc dù sao cũng là Lễ Bộ Thượng Thư Đại Ly Đế Triều, giết chết hắn, Tiêu Phàm đoán chừng cũng không sống được bao lâu, cho dù Lam gia không tìm hắn gây phiền toái, Đế Tộc đoán chừng cũng sẽ không bỏ qua.

- Hắn vẫn quá xúc động rồi, không nên giết chết Lam Lạc.

Rất nhiều người lắc đầu, mặc dù Tiêu Phàm giết Lam Lạc, nhưng sẽ phải trả cái giá nặng nề. Dù sao Lam Lạc cũng là mệnh quan triều đình.

Người nhà họ Lam mặt xám như tro, Lam Lạc vừa chết, địa vị Lam gia tất nhiên sẽ rơi xuống ngàn trượng, từ Nội Thành Nhị Lưu gia tộc biến thành Tam Lưu, thậm chí mất vị trí vốn có của gia tộc.

Hậu quả chính là Lam gia bị đuổi ra Nội Thành, đây cơ hồ sẽ không gượng dậy nổi.

Hô!

Cũng đúng lúc này, một đạo kim sắc lưu quang phóng lên tận trời, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, kiếm khí đáng sợ tại hư không nở rộ, xông thẳng đến Tiêu Phàm.

- Ngươi dám!

Hề Lão gầm lên một tiếng, đột nhiên đạp không, nhưng mà hắn đã chậm một bước. Cách nhau xa như vậy, cho dù Chiến Đế cũng chưa chắc có thể cứu được Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm trong nháy mắt bừng tỉnh, phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, thật giống như bị một đầu độc xà tiếp cận, không chút do dự hướng phía sau chém ra một kiếm.

Nhưng kiếm hắn còn không có nâng lên liền đã ngốc trệ tại chỗ, bởi vì trước người hắn đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, đó là một lão giả dơ bẩn.

Lão giả tay trái cầm một cái hồ lô, nhàn nhạt nâng tay phải lên, duỗi ra hai ngón tay, tốc độ này nhìn như rất chậm nhưng lại nhanh đến cực hạn.

Quỷ dị là hai ngón tay lão giả gắt gao kẹp lấy trường kiếm đối diện, kiếm khí kia đột nhiên bạo tán ra, sau đó chôn vùi tại hư không.

Tiêu Phàm rốt cục cũng thấy rõ ràng đạo thân ảnh kia là ai, bờ môi run nhè nhẹ một cái:

- Túy Ông!

Không sai, giờ phút này người xuất thủ cứu hắn chính là Túy Ông.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, thời điểm mấu chốt là Túy Ông cứu hắn một mạng, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía đối diện Túy Ông, con ngươi băng lãnh tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Úy Nguyệt Sinh!

Ba chữ này cơ hồ là Tiêu Phàm từng chữ gầm rú ra. Hắn không nghĩ tới, Úy Nguyệt Sinh chó cùng rứt giậu, đường đường Chiến Hoàng đỉnh phong vậy mà đánh lén một tu sĩ Chiến Vương cảnh.

Úy Nguyệt Sinh mặt xám như tro, cái này rõ ràng là một kích tất sát lại bị người khác ngăn lại, hơn nữa còn là phong khinh vân đạm như thế, thực lực người trước mặt này là như thế nào?

Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng đều biết rõ, lão khất này là Chiến Đế cảnh giới.

Chỉ có cường giả Chiến Đế cảnh mới có thể dễ dàng cứu Tiêu Phàm.

Nghĩ vậy, toàn thân Úy Nguyệt Sinh run rẩy, rất nhiều người trước đó nghĩ tới phía sau Tiêu Phàm khẳng định có một siêu cấp cường giả, chỉ là không nghĩ tới lại là Chiến Đế.

Chiến Đế, phóng nhãn toàn bộ Đại Ly Đế Triều cũng là tồn tại cực kì thưa thớt, trước mắt vậy mà xuất hiện một người?

- Thật mạnh!

Đám người phía dưới lấy lại tinh thần, con ngươi co rụt lại, trong lòng có chút phát run.

Thực lực Úy Nguyệt Sinh tại Đại Ly Đế Triều tuyệt đối là cường đại, nhưng trước mặt lão đầu dơ dáy lại tựa như một con gà con.

Hai ngón tay đối phương tuỳ tiện hóa giải thế công cường đại của hắn!

Mọi người muốn nhìn rõ bộ dáng Túy Ông, nhưng mà tóc dài kết thành cục che khuất khuôn mặt, căn bản thấy không rõ.

Dù là Úy Nguyệt Sinh đứng gần như vậy cũng thấy không rõ khuôn mặt chân thực của Túy Ông.

Tiêu Phàm cũng là từ khí tức trên người bóng lưng Túy Ông đoán được, hơn nữa, trong trí nhớ hắn cũng chỉ có một lão đầu dơ dáy Túy Ông.

Thân ảnh Hề Lão đứng ở không trung nhìn Túy Ông, ánh mắt lấp lóe một cái, sau đó lại rơi vào trên người Tiêu Phàm, thầm nghĩ trong lòng:

- Chẳng lẽ Tiêu Phàm lại là đệ tử của hắn?

- Ngươi là ai?

Trên bầu trời, Úy Nguyệt Sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Túy Ông, trong mắt có một tia sợ hãi.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn giết đồ nhi ta!

Túy Ông thản nhiên nói, thanh âm có chút khàn khàn, lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.

- Đồ nhi?

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Túy Ông, mình lúc nào trở thành đồ nhi của hắn? Bản thân tại sao lại thêm một sư tôn?

Bất quá, Tiêu Phàm không có phản đối, có dạng sư tôn như này cho dù tại Ly Hỏa Đế Đô đi ngang đều được, dù là giết người phóng hỏa cũng không cần lo lắng điều gì.

- Chẳng lẽ đây chính là sư tôn hắn sao?

Tần Mặc một mặt kích động nhìn Túy Ông trên không trung, thiếu chút nữa thì muốn xông lên.

Hiển nhiên hắn hiểu lầm, coi Túy Ông chính là sư tôn dạy Tiêu Phàm y thuật. Nhưng Túy Ông không biết cứu người, chỉ biết giết người, đồng thời hắn dạy Tiêu Phàm cũng không phải thuật cứu người, mà là thuật sát nhân.

- Chiến Đế, Chiến Đế là sư tôn Tiêu lão đệ, khó trách hắn thiên phú cường đại như thế, xác thực cũng chỉ có Chiến Đế cường giả mới xứng làm sư tôn hắn.

Trong mắt Y Vân cũng lóe qua một tia kích động không hiểu.

Đám người sắc mặt cũng âm tình bất định, có người thầm nói:

- Khó trách Tiêu Phàm cuồng vọng như thế, nguyên lai hắn có một Chiến Đế cảnh là sư tôn, nếu là ta có dạng sư tôn này, còn sợ cái rắm gì.

Người so với người làm người ta tức chết, đám người trong lòng âm thầm thề, về sau nhất định đừng đắc tội Tiêu Phàm, bằng không không có quả ngon để ăn.

Nếu như nói giờ phút này ai là buồn bực nhất người, vậy trừ Úy Nguyệt Sinh ra không còn có thể là ai khác, hắn đứng ở hư không, mặt xám như tro, không biết làm sao.