Vô Thượng Sát Thần

Chương 246




Theo tiếng quát chói tai vang lên, một đạo thân ảnh từ trong đám người xông ra, những người kia người mặc chiến giáp màu vàng, khí thế trùng thiên, từng người tản mát ra khí tức tràn đầy, hiển nhiên đều là tu vi Chiến Tông cảnh trở lên.

Ngự Lâm Quân chính là quân đội tinh nhuệ của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, số lượng không nhiều hơn 1000. Dùng đến bọn hắn để công thành hiển nhiên là dùng dao giết trâu để mổ gà.

Nhưng Tuyết Ngọc Long căn bản chú ý không được nhiều như vậy, nguyên một đám Chiến Vương bị ám sát càng khiến hắn lửa giận trùng thiên, không diệt Đại Yến, thề không bỏ qua.

Con ngươi Vân Thiên Trì băng lãnh, sát tâm nổi lên, hắn không có ý lùi bước chút nào. Vân Thành tuy nhỏ, nhưng có đến mấy chục vạn bách tính, mặc dù đại bộ phận đã rút lui, nhưng còn có hơn mười vạn người không đành lòng rời đi, không ít nam tử trẻ đã sung vào tướng sĩ thủ thành.

Mặc dù nói thân ở hoàng gia, đều là người vô tình, nhưng Vân Thiên Trì máu lại sôi trào vô cùng.

- Ngự Lâm Quân ở đâu?

Thời khắc tướng sĩ kim giáp kia tới gần cửa thành, Vân Thiên Trì đột nhiên quát một tiếng chói tai.

- Có!

Từng đạo từng đạo thanh âm bá khí từ phía sau truyền đến, sau đó chỉnh tề tinh tế xếp thành một hàng trên tường thành.

- Vân Thiên Trì, những người này cũng xứng xưng là Ngự Lâm Quân?

Tuyết Ngọc Long mặt coi thường, hắn liếc mắt liền nhìn ra tu vi Ngự Lâm Quân Đại Yến.

Đại bộ phận cũng chỉ là Chiến Sư cảnh, chỉ có số ít mười mấy Chiến Tông cảnh mà thôi, so sánh với Tuyết Nguyệt Ngự Lâm Quân, nhất định chính là một đám người ô hợp!

- Tuyết Nguyệt ngươi, so với Đại Ly thì thế nào?

Vân Thiên Trì thản nhiên nói:

- Tuyết Ngọc Long ngươi chỉ là một con chó, cũng xứng xưng Hoàng?

Nghe nói như thế, sắc mặt Tuyết Ngọc Long tái nhợt, lông mày vặn vẹo méo mó. Vân Thiên Trì nói không sai, Tuyết Nguyệt Ngự Lâm Quân so với Đại Ly Đế Triều lại tính thế nào đây?

Vương Triều cùng Hoàng Triều, Hoàng Triều cùng Đế Triều chênh lệch ở giữa vốn chính là khác biệt một trời một vực, có gì có thể so tính.

Chí ít, Đại Yến ta là Đại Yến, mà Tuyết Ngọc Long ngươi chỉ là một con chó của Đại Ly Đế Triều, cũng xứng ở nơi này gào to?

- Giết cho Bản Hoàng!

Tuyết Ngọc Long tự biết công kích lời nói không làm gì được Vân Thiên Trì, chỉ có liều thực lực.

- Đại Yến ta nhất định thắng.

Vân Thiên Trì thấy thế, đột nhiên cười lên ha hả, so với Tuyết Ngọc Long, Vân Thiên Trì mới là Vương giả chân chính, phảng phất đang cười nhạo một thằng hề.

- Ầm ầm!

Cũng đúng lúc này, Đại Yến Ngự Lâm Quân đột nhiên khiêng từng khối đá lớn hướng dưới tường thành đập tới. Những khối đá nặng đến vạn cân, cho dù Chiến Tông cảnh cũng không dám đối kháng.

Mười Ngự Lâm Quân Tuyết Nguyệt trực tiếp bị đá lớn ép thành thịt vụn, những người khác nhao nhao lui lại.

Dưới tường thành, hỏa diễm ngập trời, khói đặc tràn ngập, cho dù Chiến Tông cảnh ở bên trong, động tác và thị lực đều sẽ bị ngăn trở. Bây giờ lại có đá lớn công kích, bọn hắn cũng không dám mạo hiểm tiến lên.

Trong lúc nhất thời, quân đội hai phe lâm vào một cục diện bế tắc, chiến đấu đến bây giờ, Đại Yến chưa từng tử thương một người, mà Tuyết Nguyệt Hoàng Triều lại chết mấy trăm người.

Sắc mặt Tuyết Ngọc Long khó coi tới cực điểm, một bàn tay hung hăng nắm chặt trên lan can chiến xa, mí mắt nhảy lên, con ngươi càng ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt không ngừng liếc nhìn bốn phía, tựa như đang tìm gì.

Nơi xa phía trên đỉnh núi, mấy chục đạo bóng đen đang đứng, cầm đầu chính là Huyết Yêu Nhiêu, một bộ quần dài màu đỏ hết sức yêu dị, giống như Dục Hỏa Phượng Hoàng.

Đứng bên cạnh là ông lão mặc áo đen Tề lão. Tề lão nhìn công thủ đại chiến phía xa, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, nói: - Đại Yến mặc dù không bằng Tuyết Nguyệt, nhưng chuẩn bị đầy đủ, trận chiến này chúng ta chưa hẳn phải xuất thủ.

- Lực cả một triều, nếu như còn ngăn không được một góc của Tuyết Nguyệt, Đại Yến Vương Triều kia đã sớm không tồn tại.

Huyết Yêu Nhiêu thản nhiên nói, không chuyển mắt nhìn chằm chằm nơi xa.

- Thiếu Chủ nói đúng.

Tề lão cung kính gật gật đầu.

Huyết Yêu Nhiêu lại vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, đằng sau Tuyết Nguyệt còn cất giấu một cỗ đại lực lượng. Tuyết Ngọc Long đây là đang muốn thăm dò chúng ta, chỉ cần cỗ lực lượng kia bất động, chúng ta cũng bất động.

- Rõ.

Nghe được Huyết Yêu Nhiêu nói, trong mắt Tề lão lóe lên vẻ ngưng trọng.

- Phải rồi, Kiếm Vương Triều bên kia như thế nào?

Huyết Yêu Nhiêu lại hỏi.

- Hồi bẩm Thiếu Chủ, Kiếm Vương Triều bên kia không có động tĩnh, vẫn đang chờ đợi.

Bên cạnh một nam tử trung niên cung kính nói.

- Kiếm Vương Triều thực coi người trong thiên hạ đều là đồ đần, đoán chừng không chỉ chúng ta phát hiện ra bọn hắn, Tuyết Ngọc Long hẳn là cũng sớm đã phát hiện, đến lúc đó thịt dê không ăn được, ngược lại tự chuốc họa vào thân.

Tề lão cười lạnh nói.

- Thời điểm giám thị, bọn hắn nếu dám động đậy, những Chiến Vương đó toàn bộ giết, kẻ khác đều chỉ là đám ô hợp mà thôi.

Huyết Yêu Nhiêu ngữ khí lạnh lẽo tới cực điểm, trong mắt đều là vẻ hờ hững.

Gần như đồng thời, nơi sâu trong Hồn Thú Sơn Mạch, Tiểu Kim mang theo ba người Tiêu Phàm tung hoành Hồn Thú Sơn Mạch. Cỗ lãnh ý kia chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên là tiến vào bên trong địa giới Đại Yến Vương Triều.

- Tiểu Kim, lui xuống.

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa.

- Lão Tam, sao vậy?

Bàn Tử cảm giác có chút không thích hợp, chẳng lẽ Tiêu Phàm phát hiện ra cái gì.

- Rống.

Tiểu Kim gầm nhẹ, đồng tử màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm phương xa, lông tóc toàn thân lóe sáng.

- Có mai phục!

Ảnh Phong đề phòng nhìn bốn phía, bỗng biến mất tại chỗ. Một khắc sau lúc xuất hiện, trong tay kéo lấy một bóng người đi đến, như ném con chó chết xuống đất.

Bàn Tử hơi ngoài dự liệu, không nghĩ Ảnh Phong tính cảnh giác mạnh như vậy, ngay cả hắn cũng không hề phát hiện ra thứ gì.

Ngược lại Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại, nhìn phía xa, mấy người xung quanh hắn tất nhiên sớm đã phát hiện, chỉ là hắn căn bản không để trong lòng, hắn để ý là mấy dặm bên ngoài rừng.

- Đừng có giết ta, ta cái gì cũng không biết.

Bị bắt là một nam tử áo đen. Mấy đồng bọn của hắn bị Ảnh Phong giết chết, điều này làm hắn bị dọa cho phát sợ.

- Cái gì cũng không biết?

Bàn Tử thần sắc lạnh lẽo, một cước đá vào ngực nam tử áo đen.

- Không cần hỏi nữa, hắn hẳn là người Kiếm Vương Triều.

Tiêu Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử áo đen, một đạo Hồn Lực hóa thành kiếm mang nở rộ ra, xé ống tay áo nam tử áo đen ra, trên cánh tay hắn có hoa văn một chuôi đoản kiếm.

- Không sai, hẳn là người Kiếm Vương Triều, chỉ có người Kiếm Vương Triều mới ưa thích văn kiếm.

Ảnh Phong gật đầu, quay đầu nhìn về phía nam tử áo đen

nói:

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là binh gác của Kiếm Vương Triều phải không.

- Nói!

Tính tình Bàn Tử tốt như vậy, dưới chân cũng đã dùng sức mấy phần.

- Ta... Ta nói, ta nói.

Hắc Y Nhân trong miệng máu tươi cuồng phún, xương sườn gãy mấy cái.

Bàn Tử trên mặt lúc này mới lộ ra một nét cười. Nhưng mà sau một khắc, mặt Ảnh Phong biến sắc, thân ảnh lóe lên, một bàn tay bóp lấy miệng nam tử áo đen.

- Chết rồi?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn nam tử áo đen đã chết, nhưng càng nhiều là nghi hoặc, sao mới qua một lúc đã chết rồi.

- Thực sự là trinh liệt!

Ảnh Phong buông tay ra, giải thích:

- Những binh gác này, giữa hàm răng bọn hắn thường cất giấu bao nọc độc cỡ nhỏ, một khi bị bắt, sẽ cắn nát bao nọc độc, nhất định kín miệng!

- Loại thủ pháp này, không phải sát thủ mới làm sao?

Bàn Tử hơi kinh ngạc.

Ảnh Phong trầm mặc, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Tiêu Phàm. Hắn cũng là sát thủ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Người đã chết, vậy chúng ta đành đích thân đi điều tra.

Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú nơi xa nói:

- Lão Nhị, ngươi và Tiểu Kim ở đây chờ chúng ta, ta và Ảnh Phong đi một chuyến.