Vô Thượng Sát Thần

Chương 243




- Tiêu công tử, Nam Cung công tử, các ngươi không chết?

Trầm Chấn Đào nhìn thấy Tiêu Phàm và Bàn Tử, tựa như nhìn thấy quỷ, kích động không biết làm sao.

- Trầm lão đầu, ngươi mong chúng ta chết sao?

Bàn Tử tức giận nói.

- Không phải, không phải, do lão hủ quá kích động.

Trầm Chấn Đào ho khan mấy tiếng, vội vàng giải thích.

Đột nhiên, Trầm Chấn Đào hướng về hai người cúi một cái thật sâu, nói:

- Hai vị công tử chớ trách, trước thời điểm đó lão hủ rời khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, đi một chuyến đến Ly Hỏa Đế Đô, nên mới...

Không đợi Trầm Chấn Đào nói xong, Tiêu Phàm liền cắt ngang, vội vàng đỡ Trầm Chấn Đào dậy nói:

- Trầm bá, việc này không trách ngươi.

Vốn dĩ Tiêu Phàm còn có chút khúc mắc với Trầm Chấn Đào, nhưng giờ khắc này, một tia khúc mắc cuối cùng cũng tan thành mây khói. Trầm Chấn Đào không cần phải lừa hắn, cũng căn bản không lừa được hắn.

- Phải rồi Trầm bá, ngươi biết Tuyết Ngọc Hiên bị giam giữ ở nơi nào không?

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói. Cách xa ngàn dặm mà muốn ứng phó Tuyết Ngọc Long, chỉ có một biện pháp, chính là cứu Tuyết Ngọc Hiên ra, nếu có thể, trước tiên khống chế Hoàng Thành rồi nói tiếp.

- Tiêu công tử, không phải lão hủ không nói cho các ngươi, thật sự là với thực lực các ngươi, đi vậy chỉ e có đi không có về.

Trầm Chấn Đào lắc đầu, hiển nhiên là không có ý định nói, với thực lực Tiêu Phàm và Bàn Tử, đi vậy là chịu chết.

- Ta nói Trầm lão đầu, hiện tại chúng ta dù sao cũng là Chiến Vương cảnh, ngươi đừng có chưa thấy chí khí người khác liền dập luôn uy phong của họ được không.

Bàn Tử bĩu môi, tự mình đưa chén trà rót vào miệng.

- Chiến Vương cảnh vẫn chưa đủ.

Trầm Chấn Đào lắc đầu:

- Nếu như ta nói, bốn phía chỗ giam lỏng Tuyết Ngọc Hiên còn nguời của Thân Vương, có mười hai cường giả Chiến Vương, hơn nữa đều là tu vi Chiến Vương trung kỳ trở lên, các ngươi cảm thấy còn nắm chắc cứu được Tuyết Ngọc Hiên sao?

- Mười hai Chiến Vương trung kỳ?

Bàn Tử một miệng nước trà phun ra, kém chút bị sặc:

- Hoàng Thất có nội tình như vậy, nhưng cao tầng Hoàng Thất hẳn là sẽ không nhúng tay đi.

Khó trách Bàn Tử kinh ngạc, thân làm Đế Tử Đế Quốc, hắn biết rõ những quy tắc trò chơi ở giữa Hoàng Tử Đế Tử, cũng giống nhau mà nói, mặc cho phát huy, mặc kệ âm mưu quỷ kế, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc.

Dù là chết, Hoàng Tộc cùng cao tầng Đế Tộc cũng sẽ không tham dự, dù sao, Hoàng Tộc cùng Đế Tộc đều là đại gia tộc truyền thừa hơn ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm, dòng dõi vô số, ai sẽ để ý một hai cái kia.

Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của gia tộc, liên quan đến gia tộc sinh tử tồn vong, ngoài ra đại lão đều sẽ không nhúng tay.

- Theo ý ngươi, Tuyết Ngọc Long được Tuyết gia cao tầng thừa nhận?

Tiêu Phàm đối những quy tắc này cũng hiểu biết chút. Chỉ có được tán thành, hắn mới có thể tùy ý điều động một chút thế lực gia tộc, nếu như thực sự là dạng này, vậy liền có chút phiền phức.

- Tạm thời là thế này, ta từng đi qua Hoàng Cung một chuyến, phát hiện còn âm thầm ẩn giấu hai tên Chiến Hoàng, các ngươi đi, tuyệt đối chết không nghi ngờ.

Trầm Chấn Đào lại nói.

- Chiến Hoàng?

Tiêu Phàm và Bàn Tử kêu lên kinh ngạc, không phải kinh ngạc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có Chiến Hoàng, mà là kinh ngạc Tuyết gia vậy mà dùng cao tầng giam lỏng Tuyết Ngọc Hiên.

Ngày đó cảnh Diệp Lâm Trần giết Chiến Vương đỉnh phong còn rõ mồn một trước mắt, hai người mặc dù đột phá Chiến Vương cảnh, nhưng không cuồng vọng đến mức cho rằng mình có thể cùng Chiến Hoàng đấu một trận.

Hai người đột nhiên dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Trầm Chấn Đào, Trầm Chấn Đào lập tức mỉm cười, nói ra:

- Còn may.

Hai người Tiêu Phàm cùng Bàn Tử trợn mắt một cái, bọn hắn tự nhiên nghe ra Trầm Chấn Đào nói bóng gió, hắn đã đột phá Chiến Hoàng cảnh.

- Các ngươi cũng đừng quên Nhân Thân Vương, hai Chiến Hoàng kia hẳn để uy hiếp Nhân Thân Vương Tuyết Nam Thiên.

Trầm Chấn Đào lại bổ sung một câu.

- Tuyết Nam Thiên nếu là Chiến Hoàng cảnh, nên được Tuyết gia coi trọng mới đúng chứ.

Tiêu Phàm nghi ngờ nói.

- Vậy ngươi không hiểu đạo sinh tồn đại gia tộc.

Bàn Tử mở miệng, lạnh lùng cười nói nói: - Tuyết Nam Thiên có lợi hại hơn nữa, cũng không phải dòng chính huyết mạch, không có khả năng đặt vào mắt cao tầng Tuyết gia, đây chính là chỗ tàn khốc của đại gia tộc.

Tiêu Phàm rất nhanh hiểu rõ, một núi không thể chứa hai hổ, Tuyết Nam Thiên thực lực tuy mạnh, nhưng vẫn chỉ là chi thứ, Tuyết gia tự nhiên kiêng kị, ngộ nhỡ có một ngày Thiên Tuyết Nam Thiên tạo phản?

- Nói cách khác, Tuyết Ngọc Long đã nhất định là Hoàng Chủ?

Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại.

- Phải, mà cũng không phải.

Trầm Chấn Đào lắc đầu, điều này khiến Tiêu Phàm và Bàn Tử càng thêm nghi hoặc, Trầm Chấn Đào lại nói:

- Các ngươi coi là Tuyết Ngọc Long tiến đánh Đại Yến, chỉ là vì lửa giận nhất thời sao?

- Chẳng lẽ không phải sao?

- Tất nhiên không phải. Thứ nhất, đây là khảo nghiệm của Tuyết gia đối Tuyết Ngọc Long, thứ hai, đây là lên núi chấn hổ.

Trầm Chấn Đào hít sâu một hơi nói.

- Đại Yến Vương Triều nhiều nhất cũng chỉ được xem là một con mèo nhỏ, cùng Hổ có quan hệ gì?

Bàn Tử mặt coi thường nói, không phải hắn coi thường Đại Yến Vương Triều, mà là thực lực của Đại Yến Vương Triều vốn đã không ra hồn.

Một Vương Triều đến cường giả Chiến Hoàng đều không có, sao có thể là đối thủ của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

- Lão Hổ trong miệng Trầm bá, là ám chỉ Thần Phong Học Viện?

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì, toàn thân giật mình một cái.

- Không sai.

Trong mắt Trầm Chấn Đào đều là vẻ tán dương:

- Thần Phong Học Viện không đơn giản như các ngươi tưởng tượng. Điều ta biết rõ cũng không nhiều, chỉ biết Thần Phong Học Viện có lịch sử lâu đời, còn xa xưa hơn cả Chiến Hồn Học Viện. Thần Phong Học Viện có đồ vật Tuyết gia muốn, dù sao mấy trăm năm qua Tuyết gia đã nhiều lần có chủ ý đánh Thần Phong Học Viện, chỉ là không tìm được một cái cớ thích hợp mà thôi.

Trong lòng Tiêu Phàm và Bàn Tử thật lâu cũng không cách nào bình tĩnh, Bàn Tử thốt ra:

- Thần Phong Học Viện đã tồn tại hơn ngàn năm, so với Chiến Hồn Học Viện còn xa xưa hơn, cái này sao có thể, ta chưa từng nghe nói qua.

Tiêu Phàm lục soát tin tức trong Tu La Truyền Thừa, cũng không phát hiện việc liên quan tới Thần Phong Học Viện.

- Cụ thể thế nào ta cũng không biết, dù sao đây là sự thật.

Trầm Chấn Đào lắc đầu.

- Trầm bá, nếu như Tuyết Ngọc Long chết thì sẽ thế nào?

Trong mắt Tiêu Phàm xuất hiện một tia lệ khí, hắn biết không thể nào ra tay ở Hoàng Thành, chỉ có chạy tới chiến trường.

- Tuyết gia sợ sẽ không kịp xuất thủ đối phó với Thần Phong Học Viện, Thần Phong Học Viện có thể ngăn cản hay không thì ta không biết.

Trầm Chấn Đào hít sâu một hơi nói.

- Hội Trưởng, có một người tên Ảnh Phong cầu kiến.

Đột nhiên, cửa ra vào truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Trầm Chấn Đào liếc nhìn Tiêu Phàm, thản nhiên nói:

- Để hắn vào.

Sau vài nhịp thở, Ảnh Phong với một bộ trang phục đen đi tới, há miệng muốn nói, chỉ là lúc nhìn thấy Trầm Chấn Đào, lời nói vừa đến miệng lại nghẹn trở về.

- Ảnh Phong, nói đi, Trầm bá không phải người ngoài.

Tiêu Phàm nói.

- Ta trở về một chuyến, tất cả mọi người đã rời đi, có điều có người lưu cho ta lời nhắn, bọn hắn đều đuổi theo hướng chiến trường.

Ảnh Phong nói.

Những lời này Trầm Chấn Đào và Bàn Tử tất nhiên nghe không hiểu, nhưng Tiêu Phàm lại hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

- Người của Tuyết Lâu đi tới chiến trường. Huyết Yêu Nhiêu lại chắc chắn xác định là ta không chết?

Tiêu Phàm trong lòng hơi kinh ngạc, đột nhiên cười lên, nói:

- Lão Nhị, Ảnh Phong, chúng ta tới chiến trường trước đã!

Lưu lại chỗ này đã không còn liên quan gì tới đại cục, không bằng rời nơi này trước. Tuyết Nguyệt Hoàng Triều công thành, có người Tuyết Lâu ám sát, khẳng định sẽ không nhanh được.

- Được.

Bàn Tử mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn gật đầu.

Ba người Tiêu Phàm cáo biệt Trầm Chấn Đào liền rời khỏi Lăng Vân Thương Hội, đến chiến trường của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều và Đại Yến Vương Triều, Vân Thành.