Vô Thượng Sát Thần

Chương 228




Một sợi ngân quang trong bóng tối chợt lóe lên, giống như sao băng xán lạn trong đêm tối, điều này không khỏi làm trong lòng ba người Tiêu Phàm rung động.

Nơi đáy sông sâu, làm sao lại có ngân quang?

Nếu như chỉ một người nhìn thấy, có lẽ còn coi là hoa mắt, nhưng cả ba người đều nhìn thấy thì vậy nó thật sự tồn tại rồi.

Hô!

Lại một đạo quang mang từ phía dưới phát ra, chiếu trong nước sông sâu xán lạn vô cùng.

- Tựa như là từ phía dưới bắn lên.

Bàn Tử kinh dị nhìn dưới chân.

- Dù sao tạm thời không đi lên được, dứt khoát xuống dưới nhìn xem sao?

Tiêu Phàm thử hỏi, Ảnh Phong và Bàn Tử không khỏi trợn mắt một cái, cũng coi là ngầm thừa nhận.

Đến nơi này rồi, nếu như không phải Tiêu Phàm có Chiến Hồn che chở, bọn hắn đã sớm đông thành tượng băng.

Ba người không ngừng chìm xuống, cũng không biết qua bao lâu, U Linh Chiến Hồn đột nhiên tản mát ra khí tức bàng bạc. Tiêu Phàm vui vẻ, đây là dấu hiệu U Linh Chiến Hồn muốn đột phá.

Hiện tại U Linh Chiến Hồn đã tới Lục Phẩm, nếu như đột phá lần nữa, há không phải muốn đột phá đến Thất Phẩm?

Thực sự trong họa có phúc, trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

- Ân?

Đột nhiên Tiêu Phàm run lên. Bạch Thạch trong đan điền đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lóa. Đoạn thời gian trước gặp được Tử Thần Châu cùng tiểu đỉnh thần bí, Bạch Thạch cũng có dạng biến động này.

Chẳng lẽ có dị bảo? Tiêu Phàm không khỏi kích động.

Nếu như trước đó hắn còn có chút do dự, như vậy hiện tại, Tiêu Phàm lại rất kiên quyết.

Hắn tin tưởng năng lực của Bạch Thạch, khẳng định phát hiện đồ vật tốt.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm đột nhiên gia tốc hướng xuống phía dưới, điều này khiến Ảnh Phong cùng Bàn Tử giật mình, nhưng thấy trong mắt Tiêu Phàm một vẻ kiên quyết, hai người cũng không nói gì.

Thời gian nửa chén trà nhỏ, từng đạo ngân quang phía dưới ba người càng nhiều, óng ánh trong suốt như đêm sao trên bầu trời, chói lọi vô cùng.

- Đó là?

Đột nhiên, ánh mắt ba người đồng thời bị một bóng mờ nơi xa hấp dẫn lấy. Dưới ánh sáng mờ ảo của những tia sáng bạc, một đạo bóng đen to lớn hiện ra trước tầm mắt ba người.

Hình dáng có thể thấy rõ ràng, giống như một đầu mãnh thú Hồng Hoang ẩn núp đang ẩn núp, tản mát ra một cỗ khí tức cổ lão tang thương khiến ba người không thở nổi.

Ba người chìm xuống, bóng đen kia dần chậm rãi trở lên rõ ràng, ba người trăm miệng một lời:

- Cung điện!

Không sai, bóng đen kia là một tòa cung điện khổng lồ, bốn phía cung điện có một đạo ánh sáng trắng, đem tất cả nước ngăn cản ở bên ngoài, những điểm sáng kia chính là từ cái màn ánh sáng trắng phát ra.

Cung điện nguy nga hùng vĩ, khí thế hào hùng do thanh đồng cổ lão rèn đúc. Vết rỉ lốm đốm phía trên lưu lại dấu vết vô số tuế nguyệt.

Trước cung điện là quảng trường, được dùng từng mảng đá xanh trải thành. Quảng trường không lớn, xung quanh tầm ba mươi mét, phía trên từng cây đại trụ thanh đồng đã sụp đổ.

Phía trên thanh đồng đại trụ lưu lại vô số vết đao kiếm, hiển nhiên là trải qua một cuộc đại chiến mới bị sụp đổ.

Tại trung tâm của phế tích cắm vô số Hồn Binh, còn có vô số xương khô. Xương khô sớm đã mất đi quang trạch, hiển nhiên đã chết từ rất lâu rồi.

Ba người nín thở ngưng thần, nhíu chặt lông mày, kiềm chế cỗ khí tức xúc động trong lòng. Thanh đồng đại điện khiến người ta cảm giác cực kỳ nặng nề.

Thời gian nửa nén hương, ba người rốt cục cũng tới gần màn ánh sáng trắng. Vốn tưởng sẽ bị màn ánh sáng trắng ngăn cản, nhưng ngoài ý muốn. Ba người trực tiếp xuyên qua màn sáng trắng, cỗ hàn ý kia cũng đột nhiên biến mất.

Hô!

Đột nhiên sức nổi biến mất, ba người rơi xuống phía dưới quảng trường.

Tiêu Phàm lập tức thi triển Thế Vân Tung, ngự không phi hành, cuối cùng vững vàng rơi ở trên quảng trường.

- Ôi!

Bàn Tử và Ảnh Phong không có vận khí tốt như vậy, đập ầm ầm trên nền đá xanh của quảng trường đau ê ẩm cả mông. Cao ba mươi, bốn mươi mét như thế, không đem xương cốt bọn hắn ngã nát là đã rất may mắn rồi.

- Không có việc gì chứ.

Tiêu Phàm vội vàng đi qua.

- Cũng ổn, cũng may lần trước ngươi cho ta học Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, bằng không lần này không chết cũng bị thương.

Bàn Tử xoa xoa cái mông.

- Ta không sao.

Ảnh Phong lắc đầu, ánh mắt hướng về phía cung điện kia.

Tiêu Phàm và Bàn Tử lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí hướng về phía trước. Chẳng biết tại sao, trong lòng bọn hắn lại rất bất an, thật giống như đang bị một ánh mắt nhìn chằm chằm.

- Lão Tam, tại sao ta cảm giác nơi này so với bên trên còn lạnh hơn.

Bàn Tử run run, đề phòng nhìn tứ phương.

- Ta cũng có cảm giác này.

Ảnh Phong gật đầu, vốn là sát thủ, nhạy cảm với nguy hiểm không phải người bình thường có thể so sánh được. Loại lạnh này không phải đến từ cảnh vật chung quanh, mà là đến từ linh hồn.

Tiêu Phàm gật đầu, hiển nhiên trong lòng hắn cũng có loại cảm giác này, bất quá hắn vẫn thử đi đến cung điện, bởi vì quang mang của Bạch Thạch càng ngày càng hừng hực.

Mặt đất chất đầy Hồn Binh, đáng tiếc sớm đã rỉ lốm đốm mất đi linh tính, biến thành phế liệu, không có một chút tác dụng nào.

Bằng không đối với bọn hắn mà nói, đây tuyệt đối là thu hoạch khổng lồ.

Thăm dò nửa ngày, đại điện như cũ vẫn thập phần yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì. Bất quá ba người cũng không dám buông lỏng, càng đến gần đại điện, loại bất an kia càng ngày càng đậm hơn.

- Lão Tam, Ảnh Phong, hay là thôi đi.

Bàn Tử kéo kéo cổ áo, che kín cổ.

- Ta cảm thấy cũng nên rời đi, bất quá có vẻ như rời đi cũng không dễ rồi.

Ảnh Phong hết sức trịnh trọng gật đầu, thế nhưng lại có chút bất đắc dĩ. Rời quảng trường chắc chắn sẽ bị hàn khí làm chết cóng.

Cho dù có thể ngăn cản cỗ hàn ý kia cũng không thể đi lên, nếu có thể đi lên, ba người cũng không có khả năng tới được nơi này.

- Chớ nóng vội.

Tiêu Phàm cẩn thận liếc nhìn bốn phía đại điện, thế nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Đại điện có chín cái thanh đồng đại trụ chèo chống, nhưng bị đứt gãy bốn cái. Thanh đồng đại trụ cùng thanh đồng đại điện có điêu khắc một vài bức hoạ, sinh động y như thật.

Cho dù đi qua vô số tuế nguyệt nhưng hình khắc vẫn thập phần rõ ràng như cũ, đó là một nam tử nửa người trên trần trụi tay không chém giết một man hoang cự thú.

Cơ bắp nam tử tràn ngập khí lực bạo tạc, mặc dù chỉ thấy bóng lưng nhưng vẫn có thể cảm nhận được tư thế oai hùng của hắn.

Man hoang cự thú bộ dạng thống khổ, miệng há to, bị nam tử khôi ngô đẩy lui, xương cốt đều bị xé rách.

Ba người Tiêu Phàm bất động thân sắc. Bậc vĩ lực này, cho dù là Chiến Đế đoán chừng cũng làm không được, chẳng lẽ là Chiến Thánh hoặc chỉ có Chiến Thần trong truyền thuyết?

- Công tử, các ngươi nhìn xem đây là gì?

Ảnh Phong đột nhiên kêu lên, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử trong nháy mắt đi qua.

Phía trước Ảnh Phong, một tấm bảng thanh đồng gần như đứt gãy, còn một phần ba, lộ ra phần nhỏ, hơn nữa nơi đó còn có một chữ cứng cáp cực lớn.

- Chiến?

Tiêu Phàm và Bàn Tử cùng nói ra, nhìn vào trong mắt, ba người cảm giác máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào lên, một cỗ uy áp to lớn xông thẳng vào đại não của ba người.

Vô Tận Chiến Hồn bên trong Tiêu Phàm mãnh liệt trào ra, đem cỗ uy áp kia ngăn cản bên ngoài. Tiêu Phàm lung lay đầu, phát hiện phía sau lưng đã ướt đẫm.

- Tỉnh lại!

Tiêu Phàm vận chuyển Hồn Lực hét lớn, Ảnh Phong cùng Bàn Tử giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, liên tục rút lui mấy bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

- Chữ thật bá đạo!

Bàn Tử hít sâu nói, Ảnh Phong gật đầu thật sâu.

Một chữ, liền khiến mấy người lâm vào một loại Huyễn Cảnh, có thể thấy chữ này đáng sợ đến nhường nào.

Một chữ đã như thế, vậy cái cung điện này thì như thế nào đây?