Vô Thượng Sát Thần

Chương 1951




"Dám nói với điện chủ như thế, ngươi muốn chết sao?"

Sơn chủ Tu La Sơn còn chưa mở miệng, bỗng nhiên rất nhiều người Tu La Sơn căm tức nhìn Tiêu Phàm, sát khí nặng nề, toàn bộ quảng trường đều trở nên lạnh lẽo.

Những người này đều trung thành với Tu La Sơn, chỉ cần Sơn chủ Tu La Sơn nói một câu, tuyệt đối tất cả đều sẽ không do dự xông lên.

Chỉ có số ít người lộ ra vẻ lo lắng cho Tiêu Phàm, những người này cũng đã từng là người Tu La Điện của Chiến Hồn đại lục, tự nhiên hi vọng Tiêu Phàm có thể lớn mạnh một chút, cũng có thể gia tăng sức mạnh tu sĩ Tu La điện ở Tu La Sơn.

"Hừ?" Sơn chủ Tu La Sơn hừ lạnh một tiếng, phía trên quảng trường, khí lạnh lập tức phả xuống, trong nháy mắt mặt đất đông kết thành hàn băng, lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.

Thời gian mấy hơi thở, hàn băng hoàn toàn thấm nhuần quảng trường, hàn khí tập kích người trong không khí, người ở trong quảng trường đều không khỏi rùng mình một cái.

Đồng thời, Tiêu Phàm cảm nhận được một luồng áp lực to lớn, dường như toàn thân hoàn toàn không thể động đậy.

"Thẹn quá thành giận sao?" Lực huyết mạch trong cơ thể Tiêu Phàm chấn động nhẹ một chút, bỗng nhiên luồng áp lực kia không còn sót lại chút gì, điều này khiến Sơn chủ Tu La Sơn hơi bất ngờ.

Nhưng trong lòng Tiêu Phàm thì không ngừng cười lạnh, Sơn chủ Tu La Sơn lại muốn dùng lực trong huyết mạch chấn động mình, nếu như là hắn trước đó, có lẽ đúng là không có cách nào động đậy.

Nhưng hiện tại huyết mạch của Tiêu Phàm, có lẽ không kém gì lực trong huyết mạch của Tu La Vương Thần Vô Tận năm đó, trên trăm loại thần huyết ngưng đọng thành Vô Tận Chiến Huyết cũng không phải nói một chút mà thôi.

"Chẳng lẽ ta nói sai sao?" Đột nhiên Tiêu Phàm bước ra từng bước chân, từng bước một đi đến phía Sơn chủ Tu La Sơn, vừa đi vừa nói: "Tu La Điện ta vốn dĩ kế thừa Tu La Vương truyền thừa, nhất mạch này của chúng ta, mới là chính thống, các ngươi chẳng qua là kẻ ăn cắp mà thôi."

Nghe được ba chữ kẻ ăn cắp này, thân thể Sơn chủ Tu La Sơn hơi chấn động, con ngươi đục ngầu mà thâm thúy nhìn chằm chặp vào Tiêu Phàm, tựa như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm.

Người khác có lẽ không rõ, nhưng Sơn chủ Tu La Sơn hắn có lẽ hiểu rõ, Tu La Vương truyền thừa của giới này, có lẽ là người mà lão tổ bọn hắn muốn giết, thậm chí có thể nói là kẻ địch nhân.

Bọn hắn tới đây giành Tu La Vương truyền thừa, có khác gì kẻ ăn cắp đâu?

Chỉ là Sơn chủ Tu La Sơn không biết, đây chính là một trong những bí mật lớn nhất của Tu La Vương tộc bọn hắn, làm sao mà tiểu tử này biết được nhỉ?

"Cái gì, không thể nào!" Tu sĩ Tu La Sơn tự nhiên không tin lời của Tiêu Phàm.

Thế nhưng rất nhiều người lại thấy được rung động thân thể vừa rồi của Sơn chủ Tu La Sơn, Tiêu Phàm nói rất có thể là chính xác.

"Các ngươi biết, vì sao người của Tu La Sơn không có cách nào đạt được Tu La Vương truyền thừa không?" Tiêu Phàm đi đến chỗ trung tâm trong sân dừng lại, nhìn tu sĩ bốn phía nói.

"Đúng vậy, trên vạn năm rồi, vì sao từ xưa tới nay chưa từng có ai chiếm được Tu La Vương truyền thừa chứ?" Có người hiếu kì vượt quá bản năng, hỏi.

Trong mắt Sơn chủ Tu La Sơn bắn ra hai luồng tinh quang, hắn phát hiện, Tiêu Phàm hoàn toàn không phải dễ đối phó như vậy.

Chẳng biết tại sao từ đáy lòng của hắn đột nhiên dâng lên một sự bất an nhẹ.

"Bởi vì các ngươi không phải là chính thống, các ngươi không chỉ là kẻ ăn cắp, còn là phản nghịch của Tu La tộc, Tu La Vương là bị các ngươi giết chết, các ngươi còn muốn đạt được truyền thừa của hắn? Nếu để cho các ngươi đạt được, chẳng phải là chuyện cười lớn sao." Tiêu Phàm liếc nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào Sơn chủ Tu La Sơn gằn từng chữ nói.

Lời nói của Tiêu Phàm âm vang hữu lực, vô cùng rõ ràng, khiến cho từ nội tâm người ta tin tưởng hắn.

"Có lẽ ngươi đã biết hậu quả vu hãm Tu La Vương tộc?" Thần sắc Sơn chủ Tu La Sơn bình thản nói, nhưng nội tâm hắn lại gợn lên cơn sóng kinh hãi.

Bí mật này hắn cũng đã biết chưa lâu, tiểu tử Tiêu Phàm này từ Chiến Hồn đại lục tới, làm sao mà có thể biết chứ?

"Vu hãm?" Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, nếu như Sơn chủ Tu La Sơn không uy hiếp hắn, vốn dĩ Tiêu Phàm cũng không có ý định nói ra việc này.

Đáng tiếc Tiêu Phàm chính là người như vậy, không cho người khác uy hiếp và lăng nhục, muốn đứng đi tiểu ở trên đầu của hắn, thì phải chuẩn bị cho tốt sẽ bị hắn giẫm dưới chân.

Huống chi, những ngày qua, Tu La Sơn lặp đi lặp lại nhiều lần làm khó hắn, Sơn chủ Tu La Sơn chẳng những không nhúng tay vào, mà còn vẫn luôn đứng ở phía Tu La Sơn.

Tiêu Phàm chưa từng nghĩ Sơn chủ Tu La Sơn sẽ công bằng đối với hắn, nhưng cái điều kiện tiên quyết là Tiêu Phàm hắn cũng không đủ thực lực đi tranh lấy.

Nhưng bây giờ, Tiêu Phàm đã có tư cách khiến người khác đối đãi công bằng với hắn.

"Vậy ngươi có dám đánh cược với ta không?" Trên mặt Tiêu Phàm đột nhiên hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai, có tư cách gì để Sơn chủ đánh cược?" Sơn chủ Tu La Sơn hơi nhíu mày, một người nam tử cao lớn bên cạnh hắn liền gầm thét một tiếng, khinh thường nhìn Tiêu Phàm.

Còn Tiêu Phàm ngay cả liếc mắt cũng không nhìn hắn một chút, hiển nhiên là không thèm chấp, tiếp tục chăm chú nhìn Sơn chủ Tu La Sơn nói: "Ta cược người kế thừa lần này, vẫn không ai có thể đạt được Tu La Vương truyền thừa như trước. Nếu như ta thua, mặc cho ngươi xử trí, nếu như ngươi thua, mặc cho ta xử trí như thế nào?"

"Tu La Vương truyền thừa đã tiến hành tranh đoạt mười mấy lần rồi, vẫn luôn không ai có thể có được, lần này không đạt được thì có thể nói rõ cái gì?" Lúc này, đột nhiên Tứ trưởng lão lại nhảy ra.

Lúc này, tự nhiên hắn muốn lấy lòng Sơn chủ Tu La Sơn, nếu như có thể khiến Sơn chủ động thủ giết chết Tiêu Phàm, vậy là không thể tốt hơn.

"Điều này quả thật là không có gì dễ chứng minh." Sơn chủ Tu La Sơn gật đầu nói, "Nhưng nếu như ngươi không đưa ra nổi chứng cứ, vậy thì lão hủ lấy tội ngươi vu hãm Tu La Vương tộc, hủy bỏ tư cách ngươi tham gia truyền thừa, xem nhất mạch truyền thừa này ở các ngươi đối với Tu La Vương phân thượng, ngươi cút đi."

"Sơn chủ anh minh!" Tứ trưởng lão và bọn Lãnh Đồng hét to trước tiên nói.

"Sơn chủ anh minh." Rất nhiều người không quen nhìn Tiêu Phàm cũng đồng thời hét lớn, dường như bọn hắn đã nhìn thấy hình tượng Tiêu Phàm cút xuống Tu La Sơn.

Tiêu Phàm lại cười mà giống như không phải cười nhìn Sơn chủ Tu La Sơn, nói: "Ngươi nhất định muốn ta cút? Lão tổ trong tộc các ngươi không để lại loại hình di ngôn, chỉ có nhất nạch này của chúng ta mới có thể mở mộ huyệt Tu La Vương chân chính ra sao?"

Bỗng nhiên con ngươi Sơn chủ Tu La Sơn co rụt lại, chỗ sâu đáy mắt lấp lóe ánh sáng giết chóc.

Không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Phàm nói đúng, bằng không mà nói, mặc dù mỗi lần Tu La Sơn đều làm khó các đời Tu La điện chủ một chút, nhưng cuối cùng Tu La điện chủ đều tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.

Đây hết thảy, dĩ nhiên chính là một vài chuyện lưu truyền của Tu La Vương tộc liên quan tới Thần Vô Tận và Tu La điện, người Tu La Vương tộc cho rằng, chỉ có truyền thừa nhất mạch của Thần Vô Tận, mới có thể mở mộ huyệt ra, đạt được truyền thừa.

Nhiều năm như vậy cũng không ai có thể đạt được Tu La Vương truyền thừa, chắc chắn là có đạo lý nhất định.

"Kỳ thật, ta cũng không có hứng thú quá lớn đối với Tu La Vương truyền thừa, nhưng là, hôm nay, ta còn muốn vì chính danh nhất mạch này của chúng ta." Tiêu Phàm lại tiếp tục nói, sau đó đưa tay ra hiệu mời: "Ra tay đi."

Lời này vừa nói ra, tất cả đám người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Tiểu tử này nói cái gì? Để Sơn chủ ra tay, đây là hắn muốn khiêu chiến Sơn chủ sao?

"Tiểu tử này đúng thật là cuồng vọng không còn giới hạn nữa, Sơn chủ chính là cường giả Thiên Thần, hắn dám khiêu chiến Thiên Thần?" Con ngươi của tứ trưởng lão hơi co rụt lại.

Lúc này hắn mới phát hiện, mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tiêu Phàm!

Nhưng, hắn vẫn không tin, Tiêu Phàm là đối thủ của Sơn chủ Tu La Sơn, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Thần cảnh, muốn đánh bại cường giả Thiên Thần, cho dù Thiên Thần bị áp chế thực lực, tuyệt đối hắn cũng không phải là đối thủ.

Sơn chủ Tu La Sơn nheo mắt, trên vạn năm nay, còn chưa từng có người nào dám khiêu chiến mình, dù là các đời Tu La điện chủ cũng không dám.

Hắn thấy, nếu không phải tiểu tử này cuồng vọng, nếu không thì thật sự hắn chỉ muốn chết!

"Muốn khiêu chiến lão hủ, nhưng lại phải trả giá bằng sinh mệnh." Ngữ khí Sơn chủ Tu La Sơn lạnh như băng nói.