Vô Thượng Sát Thần

Chương 193




Bóng đen dứt lời, thân ảnh đột nhiên tại chỗ biến mất, thoáng cái liền đi tới trước người Tiêu Phàm.

Trong chớp mắt, khí thế Tiêu Phàm đại biến, sát khí cuồn cuộn phá thể tỏa ra, toàn bộ bông tuyết bốn phía bị nổ đến nát vụn, khí thế cả người tăng vụt đến cực hạn, lúc này hắn hoàn toàn trở thành một người khác.

Lạnh lùng, cuồng ngạo, bễ nghễ chúng sinh, giống như Sát Thần xuất thế.

So với bóng đen kia, Tiêu Phàm dường như càng giống sát thủ hơn.

Kiếm trong tay bóng đen rung động một cái, bất quá Kiếm Thế lại mảy may không giảm, ngược lại chiến ý càng tăng mấy phần.

Đối với sát thủ, cho tới bây giờ vẫn không cùng người khác chính diện giao phong, nhưng bóng đen lại đánh vỡ quy tắc, dù Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tông cảnh trung kỳ nhưng hắn lại không dám khinh thường.

Tiêu Phàm rút kiếm nghênh đón, mũi kiếm hai bên lao vào cùng một chỗ, từng đạo từng đạo kiếm khí điên cuồng rung chuyển bốn phương tám hướng, hai người ai cũng không cho đối phương cơ hội, giằng co tại hư không, dường như thành vĩnh hằng.

Tuyết rơi, hàn phong điên cuồng gào thét, chiến ý cùng sát ý hai bên đều không ngừng tăng lên. Trong vòng mười trượng trở lại, kiếm khí sắc bén tràn ngập xung quanh. Trên nóc nhà, nhà hàn băng bắn ra bốn phía dày đặc hư không.

Nhưng quỷ dị thay, phía dưới phòng lại không phát hiện chút tổn hao nào, có thể thấy, hai người đấu kiếm khí đã đạt tới cấp độ khủng bố.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, hai người rốt cục cũng tách ra, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, lại lần nữa lao vào cùng một chỗ, tiếng kiếm bén nhọn vang vọng hư không, hàn quang bắn ra bốn phía.

- Ảnh Sát!

Bóng đen kêu nhỏ một tiếng, vô số kiếm khí trong tay nở rộ, khí tức sát phạt khủng bố đâm vào da đau nhức. Một đạo kiếm khí mấy trượng màu đen quét ngang ra, những nơi đi qua, không khí đều bị chấn động mãnh liệt.

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm không sợ chút nào, một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm hình thành phía sau, Kiếm Thế oanh thiên chém ra.

Oanh một tiếng, kiếm khí cuồng bạo trực tiếp xuyên thủng phòng ốc phía dưới, rất nhiều người sợ hãi kêu lên chạy ra đường cái, trong nháy mắt liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh.

- Thật mạnh, bọn họ là ai vậy?

Mọi người chỉ có thể thầm than không may. Phía trên khí thế hai tản ra khiến bọn hắn có chút không thở nổi. Lời trách mắng vừa định thốt ra liền âm thầm nuốt trở lại.

Tiếng vang cực lớn dẫn tới sự chú ý của không ít người, chỉ là Tiêu Phàm giờ phút này cũng mặc trường bào màu đen, thân ảnh trong không trung căn bản thấy không rõ khuôn mặt, bằng không sớm đã bị người khác nhận ra.

- Thu Phong Lạc Diệp!

- Nhất Diệp Tri Thu!

Tiêu Phàm liên tiếp thi triển mấy chiêu chiến kỹ, nhưng đều bị đối phương đỡ được. Hắn tiếp tục phòng thủ để tìm cơ hội có thể công kích tiếp.

- Ha ha, thống khoái, lần sau tái chiến.

Âm thanh cuồng tiếu của bóng đen vang lên, thanh âm mặc dù khàn khàn nhưng rất có lực xuyên thấu.

- Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, có thể sảng khoái đấu một trận.

Tiêu Phàm không muốn thả đối phương đi, lần này đi, lần tiếp theo đối mặt khả năng chính là sát thủ Chiến Vương cảnh.

Chí ít trước đó, hắn muốn biết rõ ràng là ai muốn giết mình!

Bóng đen không ham chiến nữa, lách mình hướng về phương xa bỏ chạy, Tiêu Phàm vội vàng đi theo. Tiểu Kim trên không trung bay vọt đến, thay Tiêu Phàm thu dọn tàn cục.

- Đáng tiếc, trận quyết đấu xuất sắc như vậy mà chúng ta lại tới chậm.

Đám người một trận thầm than, bọn hắn thậm chí ngay cả thân phận đều không biết rõ ràng giờ cũng đã không thấy tăm hơi.

Cũng đúng lúc này, một hồng y nữ tử nhìn thấy một màn trên không trung, khẽ nhíu mày:

- Ngay cả Ảnh Phong cũng không thể giết chết hắn sao?

Để lại một câu nói, hồng y nữ tử vội vàng đuổi theo.

Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bóng đen ra khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Tiêu Phàm không chút do dự cùng đi theo, ở ngoài thành chiến một trận cũng không cần phải cẩn thận xung quanh.

- Tiêu Phàm, ngươi đủ rồi!

Bóng đen đứng ở một tòa trên gò núi, hơi không kiên nhẫn nhìn Tiêu Phàm.

- Ngươi muốn giết ta, ta giết ngươi không được sao?

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng đạp chân xuống, thân thể nhảy lên thật cao, giống như thần bằng giương cánh, thẳng vào cửu tiêu.

- Thế Vân Tung? Ngươi làm sao biết Thân Pháp Chiến Kỹ của Tuyết gia?

Trong giọng bóng đen nói rốt cục có một chút chấn kinh.

- Hoành Tảo Thiên Quân!

Tiêu Phàm căn bản không thèm để ý đến hắn, đầu người hướng xuống, Tu La Kiếm vũ động, vô số kiếm khí như mũi tên bắn xuống.

- Rầm rầm rầm!

Dốc núi trực tiếp bị kiếm khí làm cho tung bay, hàn băng bắn ra bốn phía, bóng đen phản ứng cũng cực nhanh, nhẹ như chim yến, trong nháy mắt xuất hiện ở nơi xa.

- Đạp Tuyết Vô Ngân sao?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, rơi xuống đất một sát na, động tác trong nháy mắt cũng biến thành nhẹ nhàng, lách mình xuất hiện ở trước mặt bóng đen.

- Ngươi làm sao cũng biết Đạp Tuyết Vô Ngân? Ngươi rốt cuộc là ai!

Bóng đen sử dụng kiếm ngăn khuất trước người, hắn rốt cục có chút không bình tĩnh, ngược lại cũng không phải hắn e ngại tiêu phí thực lực kia.

Mà là Thân Pháp Chiến Kỹ Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ có Tuyết Lâu Chiến Vương cường giả mới có thể có, hắn sở dĩ có thể học cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.

- Có cái gì kỳ quái sao?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, dưới chân một trận biến hóa, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở phía sau bóng đen.

Bóng đen phản ứng cực nhanh, tay phải kéo kiếm hoa, hắc kiếm trong nháy mắt ngăn ở phía sau.

- Ba loại! Ngươi vậy mà học được ba loại Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ!

Bóng đen vô cùng kinh hãi, hắn tự hỏi mình có thiên phú không thấp nhưng chỉ nắm giữ được Thân Pháp Chiến Kỹ Ngũ Phẩm, Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm Đạp Tuyết Vô Ngân cũng chỉ là biết qua chút ít.

Kẻ này chỉ là Chiến Tông cảnh trung kỳ, vậy mà tu luyện đến ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm, điều này hắn làm sao không khiếp sợ cho được.

Không chỉ có người áo đen chấn kinh mà hồng y nữ tử đang núp trong bóng tối cũng kinh ngạc vô cùng. Đang lúc Tiêu Phàm cùng bóng đen chuẩn bị lần nữa xuất thủ thì hồng y nữ tử đột nhiên biến mất tại chỗ.

- Ảnh Phong, dừng tay!

Một tiếng quát nhẹ, khiến Tiêu Phàm cùng bóng đen đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, vừa hay nhìn thấy một thân ảnh hồng y nữ tử chậm rãi đi tới, tư thái dáng vẻ thướt tha mềm mại như ma quỷ dẫn, thân thể phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, khuôn mặt yêu nhiêu lộ ra một loại khí chất mị hoặc chúng sinh.

Lập tức ánh mắt rơi trên người bóng đen kia, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng. Ảnh Phong là ai hắn rất rõ, xếp hạng thứ hai Hoàng Thành Thập Tú, gần với Lâu Ngạo Thiên.

Ảnh Phong lại là người của Tuyết Lâu?

- Yêu Nhiêu, làm sao ngươi lại tới đây?

Ảnh Phong nhìn thấy hồng y nữ tử, thanh âm thập phần hòa hoãn, hiển nhiên thanh âm vừa nãy kia là do hắn cố ý.

Một đạo kim sắc thiểm điện lóe qua, Tiểu Kim đột nhiên xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người đối diện.

- Ngươi là người của Tuyết Lâu?

Hồng y nữ tử khẽ mở cặp môi thơm, miệng phun hương lan, lạnh như băng nhưng vẫn có tư vị phong tình vạn chủng.

- Không phải.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn không biết đối phương có ý gì, bất quá có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người hồng y nữ tử.

- Không phải người Tuyết Lâu sao lại có Thân Pháp Chiến Kỹ của Tuyết Lâu?

Hồng y nữ tử sát ý càng đậm.

- Chẳng lẽ Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ có người Tuyết Lâu mới có sao?

Tiêu Phàm khinh thường, bên trong Tu La Truyền Thừa chiến kỹ vô số, Đạp Tuyết Vô Ngân chỉ tính là cấp thấp nhất. Nếu như không phải truyền thừa ký ức không giải được, Tiêu Phàm căn bản sẽ không học loại này.

- Yêu Nhiêu, hắn còn biết Thế Vân Tung của Tuyết gia! Hết thảy nắm giữ ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm.

Ảnh Phong đột nhiên chen lời nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hồng y nữ tử có chút không bình tĩnh, người có thể nắm giữ ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ Lục Phẩm làm sao có thể đơn giản.

Thân Pháp Chiến Kỹ không thể so với Công Kích Phòng Ngự Chiến Kỹ, chưa hề có, nó gần với Chiến Kỹ Trị Liệu nhất.

- Tiêu Phàm!

Tiêu Phàm lạnh lùng như cũ nói ra hai chữ nắm chặt trường kiếm, sát khí khủng bố tản ra phảng phất một tầng Huyết Sắc Chiến Giáp, hết sức bắt mắt.

Việc đã đến nước này, muốn chiến liền chiến.

- Sát Lục Chiến Giáp?

Ánh mắt hồng y nữ tử run lên, ngực chập trùng lên xuống khó nén thần sắc chấn kinh trên mặt.