Vô Thượng Sát Thần

Chương 1832




Thành Thiên Thương Thần, trong sân một tòa trang viên cực kì lịch sự tao nhã, có hai bóng người ngồi đó, đang từ từ thưởng thức trà thơm.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra, hai người không phải ai khác, chính là Thanh Phong lão tổ và Huyền Thương lão tổ.

"Thanh lão quỷ, lần trước ta tới tìm ngươi, ngươi nói cân nhắc mấy ngày, hiện tại đã qua bảy ngày, chẳng lẽ ngươi thật sự có thể nuốt trôi cơn tức này?" Huyền Thương lão tổ đặt chén trà xuống, ngữ khí lạnh như băng nói.

Thái độ lạnh như băng của hắn, không phải nhằm vào Thanh Phong lão tổ, mà là nhằm vào Tiêu Phàm.

Lần trước Xích Vân lão tổ bức hắn đi, trong lòng Huyền Thương lão tổ còn kìm nén một cơn giận, hắn không thể tìm Xích Vân lão tổ báo thù, hiển nhiên chỉ có thể phát tiết lửa giận lên người Tiêu Phàm.

"Nếu như Xích Vân lão quái tiếp tục nhúng tay thì sao?" Thần sắc Thanh Phong lão tổ vô cùng bình tĩnh.

Lần trước chiến một trận với Tiêu Phàm, Thanh Phong lão tổ rơi xuống hạ phong, hắn biết rõ sự kinh khủng của Tiêu Phàm, mặc dù chỉ là một bát biến Chiến Thần, nhưng Chiến Thần đỉnh phong bình thường đều không phải là đối thủ của hắn.

Ngày đó hắn bị Tiêu Phàm cho làm vỡ vụn hai tay, cũng may là hắn có chút thủ đoạn, bằng không đoán chừng hiện tại đã là một kẻ tàn tật.

"Xích Vân lão quỷ nếu dám nhúng tay, vậy cũng đừng trách ta không nương tay!" Đồng tử Huyền Thương lão tổ long lên, sát ý không mảy may che giấu.

"Ta biết ngươi có thù với Xích Vân lão quái, trên thực tế, ta có vẻ như không có ân oán gì với Xích Vân lão quái, về phần tiểu tử Kiếm Hồng Trần kia, chính ta sẽ giết hắn." Thanh Phong lão tổ khẽ nhấp một ngụm trà thơm nói.

Thù của Tiêu Phàm, hắn vẫn muốn báo, nhưng tương tự không muốn bị Huyền Thương lão tổ lợi dụng.

Từng ấy năm tới nay, hắn rất ít liên quan với người của cùng thế hệ, đã quen với việc tự thân hành động, bằng không mà nói, hắn đã sớm đồng ý với Huyền Thương lão tổ đối phó Tiêu Phàm.

Sắc mặt Huyền Thương lão tổ trở nên khó coi, ngưng giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi thế giới này sao?"

Thanh Phong lão tổ nhíu mày lại, hắn hiển nhiên là muốn rời khỏi thế giới này, nếu không, đã không mang Sinh Sinh Bất Tức Quả tới để đi lừa gạt Cổ Thần Phong.

Cũng chính bởi vì vậy, mới có thể bị Tiêu Phàm nhìn thấu, bị Cổ Thần Phong ghi hận, đây cũng là một trong nguyên nhân hắn muốn giết Tiêu Phàm.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Thanh Phong lão tổ lông mày nhíu lại.

Nếu như nói trên đời này còn có thứ có thể hấp dẫn hắn, vậy cũng chỉ có rời khỏi thế giới này, đáng tiếc hắn đã thất bại, về sau muốn rời đi càng thêm gian nan.

"Nếu như ngươi giết tiểu tử Kiếm Hồng Trần kia, sau đó lại làm một chuyện, sẽ có thể rời khỏi thế giới này." Huyền Thương lão tổ cười thần bí.

Thần sắc Thanh Phong lão tổ khẽ run, con ngươi nhìn chằm chằm Huyền Thương lão tổ, tựa như muốn nhìn thấu hắn, rất lâu mới lạnh giọng nói: "Ngươi sẽ không nói với ta, một chuyện khác chính là giết chết Cổ Nhược Trần chứ?"

Cũng khó trách Thanh Phong lão tổ sẽ nghĩ như vậy, người có được cơ hội rời khỏi thế giới này cũng không nhiều, Cổ Thần Phong là một, một người khác chính là tộc người Tu La Vương.

Huyền Thương lão giả dám nói như vậy, nói cách khác, hắn tranh giành sự đông ý của một trong hai thế lực này.

Có điều tộc nhân của Tu La Vương đều là hạng người độc lai độc vãng, rất ít tham dự đến sự tranh giành của các thế lực khác trong Thiên Địa Lao Ngục, dựa vào sức mạnh của Huyền Thương lão tổ, còn chưa đủ để thuyết phục tộc Tu La Vương.

Khả năng duy nhất là giành lấy sự đồng ý của Cổ Thần Phong, người khác không biết, nhưng Thanh Phong lão tổ biết, Cổ Thần Phong mặc dù mặt ngoài rất chiếu cố tới Cổ Nhược Trần.

Nhưng trong lòng hắn lại hận không thể khiến Cổ Nhược Trần chết, bởi vì Cổ Nhược Trần từ Cổ gia tới đây, vốn là để kế thừa vị trí Các chủ Vạn Bảo Các của hắn.

Cũng chỉ có điều kiện là giết chết Cổ Nhược Trần, mới đủ để Cổ Thần Phong có được cái giá trị đó.

Một phương diện khác, Tu La Vương tộc và Cổ Nhược Trần có vẻ như cũng không có thù oán gì, hiển nhiên không cần thiết giết Cổ Nhược Trần.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, điều kiện này có sức cám dỗ rất lớn đối với Thanh Phong lão tổ, chỉ là suy nghĩ cái được cái mất trong đó, hắn không dám lập tức đồng ý.

"Thanh lão quỷ, trước sau ngươi vẫn là thông minh." Huyền Thương lão tổ có chút ngạc nhiên nhìn Thanh Phong lão tổ, hắn không ngờ tới một câu của mình lại để Thanh Phong lão tổ đoán ra được nhiều như vậy, lại nói: "Thế nào?"

Thanh Phong lão tổ im lặng một hồi, tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm, lúc này mới nói: "Vị trí này ta quả thực muốn đạt được, nhưng ta cần một sự cam đoan."

Huyền Thương lão tổ nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó thở dài một hơi nói: "Ngươi cũng biết, đây không phải là chuyện mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngươi cảm thấy hắn sẽ bảo đảm cho chúng ta, để sau này tới uy hiếp hắn sao?"

Thanh Phong lão tổ híp híp hai mắt, hắn biết, muốn để Cổ Thần Phong bảo đảm cho hắn cái gì, đó là điều không thể.

Bằng không mà nói, thời điểm trước đó mình đưa ra Sinh Sinh Bất Tức Quả, Cổ Thần Phong đã đã đáp ứng hắn rồi.

"Cho ta suy nghĩa một khoảng thời gian, hơn hai mươi ngày sau là hội đấu giá, Kiếm Hồng Trần vì đấu giá hội mà đến, trong thời gian ngắn hắn không thể chạy mất." Thanh Phong lão tổ lắc đầu.

Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng tương đương với ý cự tuyệt Huyền Thương lão tổ và Cổ Thần Phong.

"Thanh lão quỷ, ngươi phải biết, cơ hội mất đi là không trở lại, dựa vào con người của Cổ Thần Phong, ngươi cũng cần biết hậu quả của việc cự tuyệt hắn, còn có hơn hai mươi ngày, ngươi từ từ suy nghĩ đi." Huyền Thương lão tổ đứng dậy, quay người biến mất tại chỗ.

Thần sắc của Thanh Phong lão tổ từ đầu đến cuối không có quá nhiều biến hóa, mãi đến lúc Huyền Thương lão tổ rời đi hẳn, trong đồng tử lúc này mới hiện ra lãnh quang: "Đáp ứng Cổ Thần Phong? Chờ sau khi Cổ Nhược Trần chết, đoán chừng sẽ đến phiên chúng ta!"

Sau một lát, Huyền Thương lão tổ lại xuất hiện trong đại sảnh ở một toà trang viên xa hoa khác.

Bốn phía đại sảnh bao phủ tầng tầng lớp lớp kết giới, có thể ngăn cách trong ngoài, dù là linh hồn Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không thể lọt vào.

"Như thế nào?" Một đạo âm thanh rất hùng hậu mà lại uy nghiêm vang lên, chủ nhân giọng nói đó không phải ai khác, chính là Cổ Thần Phong.

Cổ Thần Phong ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt thâm trầm, khiến người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, bên cạnh hắn, còn ngồi đó ba lão giả.

Nếu như Thanh Phong lão tổ nhìn thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì ngày đó sáu người được Cổ Thần Phong mời, ngoại trừ hắn và Xích Vân lão tổ, bốn người khác đều đã tụ tập ở chỗ này.

Không cần nghĩ cũng biết, mấy người Hắc Mộc lão tổ, tất cả đều gia nhập phe Cổ Thần Phong.

"Hắn không đồng ý, cũng không cự tuyệt." Huyền Thương lão tổ hít sâu một hơi nói, ánh mắt nhìn về phía Cổ Thần Phong có chút trốn tránh, tựa như vô cùng kiêng kỵ.

"Thôi, vậy trước tiên giải quyết một vài nhân tố nguy hiểm đi." Bên trong con mắt của Cổ Thần Phong hiện lên một vòng ánh sáng lăng lệ.

Mấy người Huyền Thương lão tổ có chút nghiêm nghị, bọn chúng biết, tiếp sau sẽ có người gặp xui xẻo rồi, chỉ là không biết kẻ đầu tiên gặp xui xẻo sẽ là ai.

"Trước tiên bắt đầu từ người trẻ tuổi phách lối kia đi." Cổ Thần Phong đột nhiên ngưng tiếng nói, ngay cả tên của Tiêu Phàm hắn cũng chẳng muốn gọi lên.

"Cổ các chủ, ta có một đệ tử, gia tộc của hắn tại thành Thiên Thương Thần cũng coi là một gia tộc không nhỏ, đã từng có chút ân oán nhỏ với cái gì Độc Tí Kiếm Thần kia, theo ta thấy, để bọn chúng ra tay đi, như vậy cũng có thể tránh cho người có tâm điều tra ra cái gì." Một lão giả áo đen đột nhiên chủ động nói.

"Như vậy là tốt nhất." Cổ Thần Phong gật gật đầu, đối phó với Tiêu Phàm, hắn cũng chưa từng có ý định tự mình động thủ.

Cổ Thần Phong tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không để ý đến tiểu tử Tiêu Phàm vừa mới xuất hiện này, hắn cho là, Tiêu Phàm chỉ là một tiểu bối có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Mặt khác, trước hội đấu giá, xử lý triệt để người không nghe lời." Cổ Thần Phong lại bổ sung một câu.

"Rõ!" Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cung kính gật đầu nói.

Thời khắc bọn chúng ngẩng đầu lên, Cổ Thần Phong đã không thấy bóng dáng, tựa như chưa từng xuất hiện.