Vô Thượng Sát Thần

Chương 1805




Xe ngựa của Tiêu Phàm lái về phía thành Thiên Thương Thần dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, không người nào ngăn cản, ngay cả Tứ vương tử bọn chúng cũng không dám ngăn cản, những người khác cũng không có gan lớn như vậy.

Nếu như Tiêu Phàm thật sự là Thần Dược Sư, nhìn khắp Thành Thiên Thương Thần, còn không có mấy người dám cản xe ngựa của Thần Dược Sư.

Lúc này, trong xe ngựa, linh hồn của Sở Khinh Cuồng phát hiện Tứ vương tử bọn chúng không đuổi theo nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tiêu huynh, ngươi như vậy có phải hơi kiêu căng quá lố rồi không?" Sở Khinh Cuồng cười nói.

"Ta vốn dĩ khinh cuồng mà." Tiêu Phàm cười sảng khoái, lấy tay tạo kết giới thần lực bao phủ xe ngựa, nói: "Chúng ta tới nơi này chính là vì linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh, nếu như không cao ngạo, không có khả năng nhìn thấy Tiếu Thương Sinh."

"Cũng đúng." Sở Khinh Cuồng gật đầu, nói: "Có điều, dựa vào Trường Sinh đan hư vô mờ mịt kia, thật sự có thể thu hút Tiếu Thương Sinh sao? Ta nghe nói Tiếu Thương Sinh xưa nay không hiện thân."

"Cho nên mới phải kiêu căng, lúc này mới chỉ là bắt đầu." Tiêu Phàm lắc đầu nói. "Ta tin tưởng Tiếu Thương Sinh muốn thân thể bất diệt, hắn thèm muốn Trường Sinh đan còn hơn những gì ta tưởng tượng."

"Thật sự có Trường Sinh đan sao?" Sở Khinh Cuồng khẽ thở dài, người trong thế gian ai không muốn trường sinh, cho dù là Chiến Thần, bình thường cũng chỉ có thể sống một vạn năm, muốn trường sinh căn bản là không thể nào.

Thần sắc Tiêu Phàm cũng có chút ngưng lại, thở dài nói: "Trường sinh khó khăn khôn cùng, chúng ta đều chỉ là đang trên đường theo đuổi mà thôi, có điều, chắc chắn có một số người tin tưởng, hơn nữa ta cũng chỉ là giả mạo Trường Sinh đan mà thôi."

Sở Khinh Cuồng trầm mặc không nói, tu luyện tới bây giờ, tuổi thọ của bọn họ tăng lên cũng đáng kể, nhưng không có mấy người thực sự có thể trường sinh.

Mạnh như linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh, mà cũng phải đoạt lấy thân thể người khác mới có thể sống sót đấy thôi?

"Tối nay đoán chừng sẽ không quá an bình, Sở huynh chuẩn bị sẵn sàng." Tiêu Phàm lại nói.

"Bọn chúng chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt trắng trợn hay sao?" Ánh mắt Sở Khinh Cuồng giận dữ, mặc dù hắn chỉ là thất biến Chiến Thần, nhưng thật sự muốn hắn cùng những vương tử và công chúa kia chiến một trận, hắn cũng không sợ.

"Ta lại sợ bọn chúng không đến cướp đoạt." Tiêu Phàm híp híp hai mắt, một vệt sáng lóe lên trong đáy mắt, trầm giọng nói: "Đến càng nhiều càng tốt, ta muốn cho bọn chúng biến khỏi thế giới này."

Cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của Tiêu Phàm, Sở Khinh Cuồng bị dọa nảy dựng người, chẳng lẽ Tiêu Phàm còn muốn giết chết tất cả vương tử và công chúa hay sao?

Tiêu Phàm ngược lại không giết chết bọn chúng, nhưng sẽ dùng cách khác để bọn chúng biến mất.

Nếu như những vương tử và công chúa kia không biến mất, linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh sẽ có thể mượn Thần Quỷ Đoạt Hồn phù trên người bọn chúng để sống sót, căn bản là giết không chết.

"Ta tự biết làm thế nào." Sở Khinh Cuồng gật đầu.

Mặc dù hắn biết Tiêu Phàm chơi rất lớn, nhưng hắn tin tưởng Tiêu Phàm có đầy đủ yếu tố, hắn cũng không quan tâm việc chơi lớn ra sao.

Ngay sau đó Sở Khinh Cuồng nhắm mắt dưỡng thần, rất mau tiến vào trạng thái tu luyện.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, thỉnh thoảng có người gửi tới ánh mắt quái dị, rất nhiều người theo đuôi xe ngựa đi, bọn chúng cũng đều biết người ngồi bên trong là hạng người nào.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng đi vào thành Thiên Thương Thần, ngay cả Kiếm La bọn họ đều không thể không ca ngợi sự mênh mông của thành Thiên Thương Thần.

Cung điện màu trắng san sát, nguy nga tráng lệ, trên đường tấp nập người đi lại, Thần thú dảo bước vô cùng náo nhiệt, thành trì ở Chiến Hồn đại lục, không có một tòa nào có thể so sánh với thành Thiên Thương Thần.

Thiên Địa Lao Ngục trải qua bao năm phát triển, sớm đã khởi đầu ở quy mô tiểu thế giới, con người nếu có thể rời khỏi đây, đoán chừng đã sớm ngang dọc tung hoành ở Chiến Hồn đại lục rồi.

Đương nhiên, luận về sức mạnh, nơi này vẫn không bằng Chiến Hồn đại lục, không vì gì khác, cũng bởi vì Chiến Hồn đại lục có cường giả Thiên Thần cảnh.

Trước mặt Thiên Thần cảnh, dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào, ngoại trừ tuyệt thế yêu nghiệt cá biệt.

Xuyên qua từng con đường, mấy người Tiêu Phàm tìm được một gian phòng cực kỳ xa hoa để trọ lại, đó là một gian biệt viện rất lớn, mấy người bọn họ đều dư xài.

"Công tử, người của Tứ vương tử bọn chúng một mực đuổi tới bên ngoài quán trọ, khẳng định là không có lòng tốt." Kiếm La lo lắng nói.

Nơi này chính là trung tâm của Thương Sinh thần quốc, nếu như đám người Tứ vương tử gây bất lợi cho họ, chắc chắn rất là phiền phức.

"Ta còn sợ bọn chúng có lòng tốt cơ." Tiêu Phàm thản nhiên nói, nhìn thấy mấy người Kiếm La còn muốn hỏi cái gì, Tiêu Phàm lại nói: "Mọi người xuống dưới nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta."

Đám người còn muốn nói gì đó, có điều chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, tìm một gian phòng để tu luyện.

"Hiện tại vẫn chỉ là giữa trưa, ba canh giờ hẳn là có thể giải quyết được." Tiêu Phàm đánh giá sân trong, khóe miệng khẽ nhếc lên.

Sau đó hắn bắt đầu bận rộn ở sân trong, ròng rã hơn ba canh giờ, Tiêu Phàm mới dừng lại, sắc mặt có chút trắng bệch, tựa như còn vất vả hơn so với việc trải qua một trận tuyệt thế đại chiến.

Hài lòng nhìn bốn phía một chút, Tiêu Phàm cũng tùy ý lựa một gian phòng, tiến vào trạng thái nhập định, bắt đầu khôi phục thần lực trong cơ thể.

Cũng may hắn chém giết đám người Tiếu Thiên Long, đạt được không ít Hồn giới, Thần thạch bên trong Hồn giới cũng không ít, nhiều đến hơn hai mươi vạn, nếu là ở Chiến Hồn đại lục, đó là con số vô cùng lớn.

Cho dù là ở Thiên Địa Lao Ngục, những Thần thạch này cũng là cả một gia tài, chí ít người bình thường đều không bỏ ra nổi.

Tiêu Phàm cũng nghĩ đến một vấn đề khác, thần linh khí trong Thiên Địa Lao Ngục nồng đậm như vậy, phải chăng cũng giống như Chiến Hồn đại lục, có một Tinh Không Cổ Lộ thông với Thái Cổ thần giới?

Phải biết rằng, thần linh khí đều thông qua sự dẫn dắt của Tinh Không Cổ Lộ, mới có thể từ Thái Cổ Thần Giới tiến vào tiểu thế giới.

"Người của Tu La Vương tộc đã có thể tiến vào Cổ mộ, chắc hẳn có một con đường như vậy." Đây là kết luận mà Tiêu Phàm đạt được, tất cả chỉ có thể nghiệm chứng sau khi hắn tiến về Tu La Sơn.

Tiêu hao mấy trăm Thần thạch, thần lực của Tiêu Phàm đã khôi phục hoàn toàn, giờ này cũng đã đến nửa đêm.

Trong thời gian hơn nửa tháng, Tiêu Phàm đêm ngày tu luyện, Hỏa Diễm Áo Nghĩa cũng đạt tới tám thành, bây giờ chỉ còn Tu La Áo Nghĩa.

Muốn đột phá cửu biến Chiến Thần, đoán chừng cũng không phải dễ dàng như vậy.

"Xem ra có thời gian vẫn phải đi tu luyện trong Luyện Tâm tháp một phen mới được." Trong lòng Tiêu Phàm hạ quyết định, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia bất chắc, nói: "Đêm nay dự tính không xong rồi."

"Rầm…rầm…!"

Lời vừa dứt, một bóng đen phá cửa mà vào, kiếm mang sắc bén bay thẳng Tiêu Phàm mà đến, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi.

"Tới còn không phải quá muộn." Tiêu Phàm híp híp hai mắt, thân hình không tránh không lùi, Tu La kiếm trong tay bỗng nhiên xuất hiện, nhìn thấy Tu La kiếm, đạo hắc ảnh kia run lên bần bật, sau đó nhanh chóng thối lui ra sau.

Chỉ là lúc này hắn muốn đi thì đã muộn, một kiếm của Tiêu Phàm vô cùng lanh lẹ, lăng không dao động, một kiếm xuyên thủng ngực, bóp nghẹt thần lực của hắn.

Tiêu Phàm giờ đây đã có thể thoải mái làm một trận phong thần, Huyền Hoàng Cửu Châm sớm đã luyện đến đỉnh phong.

"Ngươi là Tu La điện chủ?" Bóng đen ra sức kêu to, chỉ là giọng nói đã nhỏ lại không thể nhỏ hơn, căn bản không truyền ra được, tại yết hầu của hắn, cắm một đầu kim châm.

Tiêu Phàm đã dám bại lộ thân phận của mình, hiển nhiên có niềm tin tuyệt đối bắt được hắn.

"Thập công chúa, ngươi tới tìm ta chữa bệnh sao?" Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn thân ảnh áo đen trước mắt, lại cắm vào ba cái kim châm trong cơ thể nàng, sau đó gỡ mặt nạ của nàng xuống, ngoại trừ Thập công chúa còn có thể là ai?

Mặc dù thay đổi thần lực dao động, nhưng Tiêu Phàm vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

"Ngươi, ngươi biết ta muốn tới?" Thập công chúa sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, nàng bây giờ mới hiểu được, mình đã trúng kế.

"Xem ra chiêu gậy ông đập lưng ông này của ta vẫn có chút hiệu quả?" Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, đồng tử càng phát ra sắc lạnh.