Vô Thượng Sát Thần

Chương 172




Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Hoàng Cung, trong một tòa cung điện lộng lẫy đường hoàng, một thanh niên đang cầm một quyển sách xem đến nhập thần, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm.

- Khởi bẩm Tam Hoàng Tử điện hạ, Trương Loan cầu kiến.

Xuyên qua cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy hai đạo thân ảnh mơ hồ.

- Tiến đến.

Thanh niên nam tử nhàn nhạt nói ra một câu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm sách trong tay.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra, một đạo thân ảnh đi tới, mà một người khác lại cung kính lui xuống dưới.

- Thủ hạ bái kiến Tam Hoàng Tử.

Một tên nam tử trung niên đột nhiên quỳ trên mặt đất, toàn thân khẽ run lên, cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại, nói:

- Đại ca ta chết rồi!

Thanh niên nam tử nghe vậy, tay cầm sách hơi rung động một cái, lập tức chậm rãi đặt sách xuống quay người lại, một khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ hiện lên trước mắt nam tử trung niên.

Thanh niên mày kiếm mắt sáng, phong thần như ngọc, bên trong vô hình tản ra một cỗ uy nghiêm thượng vị giả, hai mắt sâu như biển làm người ta nhìn không thấu.

Người này chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Tam Hoàng, Tử Tuyết Ngọc Long, là người có hy vọng trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ sau này.

- Chết như thế nào?

Lúc này, Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long mới lên tiếng, ngữ khí vẫn thập phần bình tĩnh.

- Bị một người giết chết!

Nam tử trung niên không dám nhìn thẳng Tam Hoàng Tử, sau đó đem chuyện ngày đó cặn kẽ kể rõ, từ đầu đến cuối, Tuyết Ngọc Long đều không nói một lời, thần sắc không hề bận tâm.

- Tam Hoàng Tử, hôm nay tại bên ngoài Hoàng Thành chúng ta lại nhìn thấy hắn, người này sát khí trùng thiên, xuất thủ vô tình, lại thêm Thân Pháp Chiến Kỹ Đạp Tuyết Vô Ngân, có thể là người của Tuyết Lâu.

Nam tử trung niên hít sâu một hơi nói.

- Tuyết Lâu sao?

Trên mặt Tuyết Ngọc Long rốt cục có chút biến hóa, tựa như lâm vào trầm tư, nam tử trung niên liền thở mạnh cũng không dám.

- Các ngươi tạm thời không nên xuất hiện, lúc này Bản Cung sẽ xử lý, ngươi đi lui xuống đi.

Tuyết Ngọc Long khoát khoát tay suy nghĩ, nam tử trung niên cung kính thối lui.

...

Tiêu Phàm tìm một gian khách sạn ở lại, Tiểu Kim và Niệm Niệm hai người chơi quên cả trời đất, sau khi Niệm Niệm ngủ say, Tiêu Phàm bàn giao Bàn Tử một câu liền dẫn Tiểu Kim rời phòng.

Rất nhanh, một người một thú lần nữa xuất hiện ở bên ngoài Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Tiêu Phàm xếp bằng ở trên mặt tuyết tiến vào trạng thái nhập định.

Vô Tận Chiến Quyết lặng yên vận chuyển, trong tay nắm mấy viên Hồn Tinh ngũ giai, đỉnh đầu hắn có một đạo hắc ảnh lơ lửng, điên cuồng hấp thu trong tay Hồn Tinh.

Một cỗ lực lượng bàng bạc rót vào bên trong kinh mạch Tiêu Phàm, quanh thân hắn xuất hiện từng tia kiếm khí sắc bén.

Trong nội viện Thần Phong Học Viện tu luyện mấy ngày, tu vi hắn một mực kẹt tại Chiến Tông cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hơn một tháng rèn luyện đã ẩn ẩn có xu thế muốn đột phá đến Chiến Tông cảnh trung kỳ.

Cái gọi là sơ kỳ đỉnh phong, trung kỳ đỉnh phong, cách đột phá chỉ còn một bước mới gọi là đỉnh phong, một khi xuyên phá tầng giấy mỏng này liền có thể bước vào cảnh giới cao hơn.

Hơn một tháng rèn luyện, Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Phàm rốt cục đạt tới đỉnh phong, đúng ra thì hai ngày trước đã có thể đột phá nhưng hắn vẫn một mực áp chế lại.

Giờ phút này, Hồn Lực hắn đã sung mãn, dưới tình huống không sử dụng Luyện Thể Dịch ngũ giai và Thối Hồn Dịch chắn chắn sẽ không thể tiến bộ, tiếp tục dừng lại ở Chiến Tông cảnh sơ kỳ đã không còn ý nghĩa gì, lúc này hắn mới lựa chọn đột phá.

Theo Hồn Lực trải rộng toàn thân, Tiêu Phàm cũng nhíu mày, tu vi đột phá, kinh mạch cũng mở rộng ra, đây chính là một quá trình vô cùng thống khổ.

Tiêu Phàm toàn lực vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết, một cái chu thiên, hai cái chu thiên, mấy viên Hồn Tinh chỉ còn lại một ít, Tiêu Phàm không chút do dự lại lấy ra mấy viên Hồn Tinh khác, cùng hơn trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Bên trong Hạ Phẩm Hồn Thạch ẩn chứa Hồn Lực thập phần mỏng manh, nhưng trên người hắn hiện tại chỉ còn lại vài viên Hồn Tinh ngũ giai, phần thiếu chỉ có thể dùng Hồn Thạch để bù.

Tuyết Nguyệt Hoàng Thành ban đêm, tuyết vẫn rơi như ban ngày, Tiêu Phàm sợ kinh động người khác nên cố ý tìm một địa phương cực kỳ vắng vẻ.

Gió mát phất phơ, Hồn Lực quanh thân Tiêu Phàm dâng lên, một cỗ khí thế bàng bạc tản ra bốn phương tám hướng.

Mấy giây sau, thiên địa linh khí trong phạm vi mấy chục trượng lấy Tiêu Phàm làm trung tâm đột nhiên bạo động, cuồng phong trong không gian nổi lên, như phong vân biến ảo.

Hồn Tinh và Hồn Thạch xuong quanh hắn có thể dùng mắt thường thấy nó đang thu nhỏ lại, hóa thành một cỗ hồn phong vây quanh thân thể Tiêu Phàm, sau đó chậm rãi biến thành một cái vòng xoáy gào thét như vòi rồng.

Cách đó không xa, Tiểu Kim thấy thế không khỏi gầm nhẹ mấy tiếng, lộ ra vẻ kiêng dè.

Hô hô hô!

Thiên địa linh khí và Hồn Lực gào thét, băng tinh bốn phía Tiêu Phàm đều bị bắn ngược trở ra, hàn băng trên mặt đất nhanh chóng hòa tan.

- A, lại có người tại đột phá.

Nơi xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, bất quá bóng người kia dần dần đi xa, khí tức trên người Tiêu Phàm phát ra làm đối phương có chút sợ hãi.

Sắc mặt Tiêu Phàm như nước, thập phần bình tĩnh, nhưng theo Linh Khí và Hồn Lực phong bạo bốn phía đang điên cuồng chạy vào trong cơ thể thì trên mắt rốt cuộc cũng có tia gợn sống.

- Phá cho ta.

Tiêu Phàm như một đầu chân long đam gầm thét, trong cơ thể truyền đến tiếng vang ầm ầm, Hồn Lực cuồn cuộn như hồng thủy vỡ đê tản ra bốn phương tám hướng.

Sắc mặt Tiêu Phàm đỏ bừng, máu trong cơ thể triệt để sôi trào.

- Oanh!

Theo một tiếng nổ vang, một tầng gông cùm xiềng xích bị phá vỡ, khí tức cuồng bạo trên người Tiêu Phàm tản ra mọi phía.

- Tạch tạch tạch.

Hàn băng trên mặt đất phá toái, vết rạn như mạng nhện lan ra khắp mặt đất.

Bên ngoài thân thể hắn, kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt, cả người tản mát ra kim quang vàng rực, dáng vẻ trang nghiêm, từng đạo Hồn Kiếm từ trong cơ thể hắn bắn ra xuyên thủng hư không, phát ra tiếng chói tai.

Vô Tận Chiến Quyết điên cuồng vận chuyển, dẫn dắt Hồn Lực trong tẩy rửa cơ thể một lần.

Mười chu thiên!

Hai mươi chu thiên!

Ròng rã đạt tới bốn mươi chín cái chu thiên, cỗ khí tức trên người hắn mới rốt cục bình tĩnh lại, trên mặt Tiêu Phàm cũng lộ ra tiếu dung.

- Hơn một tháng, rốt cục đột phá đến Chiến Tông cảnh trung kỳ, thực sự là không dễ dàng. Khó trách Mạc lão nói về sau muốn đột phá là vô cùng gian nan.

Tiêu Phàm hít sâu, hắn cũng chưa bằng lòng với tu vi hiện tại.

Đột phá Chiến Tôn cảnh trung kỳ, còn có Chiến Tông cảnh hậu kỳ, đỉnh phong, mà những thứ này cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn.

Chiến Vương, Chiến Hoàng, thậm chí Chiến Đế, đó mới là cảnh giới hắn hướng tới.

- Hô!

Tiêu Phàm khẽ nhả một ngụm trọc khí, cuồng phong bốn phía chậm rãi yên tĩnh lại, Hồn Tinh Ngũ Giai cùng hơn trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch trong tay hắn đều biến mất không còn một mảnh, chúng đều biến thành bột phấn tiêu tán trong không trung.

- Về sau muốn dựa vào Hồn Tinh Ngũ Giai để đột phá xem ra rất khó, hơn nữa, Hồn Lực trong Hạ Phẩm Hồn Thạch cũng rất mỏng manh, nhất định phải dùng Trung Phẩm Hồn Thạch để tu luyện.

Tiêu Phàm thở dài, trên mặt khổ sở.

Hắn rốt cục minh bạch một câu, người nghèo theo văn, người giàu theo võ, muốn vào cảnh giới cao hơn chỉ có thiên địa linh khí mà không đủ tài nguyên là điều không thể nào.

- Rống!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, cũng cao hứng vì Tiêu Phàm.

- Đi thôi, tới lúc nên về rồi.

Tiêu Phàm nhìn chân trời toàn một màu trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.

MềuSiuBự -