Vô Thượng Sát Thần

Chương 1432




Tỏa Hồn Châu lơ lửng tại đỉnh đầu Tiêu Phàm còn quấn vầng sáng huyết sắc, lộ ra một cỗ khí tức huyền diệu, trong lúc nhất thời tất cả người Hồn Tộc liền không dám thở mạnh.

Tỏa Hồn Châu ứng phó chủng tộc khác có lẽ không có ưu thế gì, nhưng đối với Hồn Tộc mà nói, nó hoàn toàn là khắc tinh bọn họ.

- Hiện tại ngươi có thể chết!

Tiêu Phàm bỗng nhiên đạp không mà lên, huyết sắc quang mang trong nháy mắt hướng về Anh bà bà bao phủ, một khi Tỏa Hồn Châu khóa lại nàng, Anh bà bà tuyệt đối không có sức phản kháng.

Chỉ là thực lực nàng cực kỳ cường đại, Tiêu Phàm che giấu cũng không phát huy ra chân chính lực lượng Tỏa Hồn Châu, ứng phó những người khác vẫn được, nhưng ứng phó Anh bà bà lại không được.

- Chậm đã!

Anh bà bà hoảng hốt, vội vàng kêu lên sợ hãi, hơn nữa một bên hướng về phía sau thối lui.

Nhưng Tiêu Phàm căn bản không để ý tới nàng, hiện tại hắn cũng không phải là muốn chứng minh cái gì, chỉ là muốn giết Anh bà bà báo thù cho Tiểu Ma Nữ mà thôi.

- Ta có thể cứu Diệp Thi Vũ!

Anh bà bà thực sự sợ hãi, dốc hết toàn lực hét lớn.

- Hả?

Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, bỗng nhiên ngừng thân hình:

- Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa!

- Chỉ cần ngươi không đối phó Hồn Tộc, ta có thể cứu Diệp Thi Vũ!

Anh bà bà nói lần nữa.

- Ta không có thời gian cùng ngươi nói nhảm, dùng hành động thực tế chứng minh!

Tiêu Phàm đối với câu nói phía trước khịt mũi coi thường, cái gì không đối phó Hồn Tộc, không phải liền là sợ tiểu gia tiếp tục đối phó ngươi sao?

Tiêu Phàm hiện tại đang rầu làm sao giải cứu Tiểu Ma Nữ, nếu như lão yêu bà này thật có thể cứu Tiểu Ma Nữ, Tiêu Phàm ngược lại sẽ tha cho nàng một mạng!

Anh bà bà đề phòng nhìn Tiêu Phàm một cái, nhìn thấy Tiêu Phàm không có ý tứ xuất thủ, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, chậm rãi hướng về ngọc đài đi đến.

- Muốn cứu nàng chỉ có một loại phương pháp, chính là phá giải Trận Pháp trên ngọc đài này, phá giải Trận Pháp này xong liền không thể rút ra Tinh Thần Chi Lực, cột sáng cũng sẽ biến mất, bất quá, phóng nhãn Chiến Hồn Đại Lục cũng chỉ có ta biết phá giải Trận Pháp này.

Anh bà bà thập phần tự tin nói ra.

- Nói nhảm một câu nữa, có tin ta làm thịt ngươi hay không!

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, lão yêu bà đùa nghịch lợi hại, nếu để cho nàng nói tiếp, qua một lúc chẳng phải là muốn ra điều kiện với mình?

Anh bà bà sầm mặt lại, nếu như là người khác, nàng thật đúng là không tin dám Diệt Hồn tộc, cũng không diệt được nàng.

Nhưng Tu La Điện Chủ lại dám, hơn nữa hắn quả thật có thực lực này, Tỏa Hồn Châu chính là khắc tinh toàn bộ Hồn Tộc.

- Ngươi theo ta đi lên, ta muốn mượn nhờ lực lượng Tỏa Hồn Châu mới có thể phá vỡ Hồn Giới này.

Anh bà bà hít sâu một cái nói.

Tiêu Phàm cau mày một cái, cỗ bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, chẳng lẽ kiếp nạn bản thân sẽ ứng trên người Đại Trưởng Lão?

Thế nhưng nàng lại không giống đang nói láo, hơn nữa đây cũng là cơ hội duy nhất Tiêu Phàm cứu Tiểu Ma Nữ ra, hắn tự nhiên là sẽ không từ bỏ.

- Có thể, Trưởng Lão Hồn Tộc, từng người từng người một, tất cả đều cùng ta cùng một chỗ!

Tiêu Phàm vẫn gật đầu, nhưng hắn cũng không ngốc, Anh bà bà rõ ràng không đáng tin, hắn làm sao có thể tuỳ tiện tín nhiệm nàng?

Nếu như bảy Trưởng Lão Hồn Tộc khác cũng đi theo cùng một chỗ đi lên, Tiêu Phàm cũng không sợ Anh bà bà đùa nghịch.

- Không được!

Anh bà bà không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, sau đó lại phát hiện bản thân có vẻ như quá quyết đoán, lại vội vàng giải thích nói:

- Muốn phá trận, người càng ít càng tốt, càng nhiều người, độ khó càng lớn!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Yên tâm, ta sẽ không để bọn hắn ngốc bên cạnh ta.

Tiếng nói rơi xuống, huyết sắc quang mang như mũi tên bình thường bắn tứ phương, ngay sau đó thân ảnh Tiêu Phàm tại hư không lấp lóe mấy lần, bảy đạo thân ảnh chung quanh trong nháy mắt biến mất, chính là Thất Đại Trưởng Lão Hồn Tộc còn lại.

Trước mặt Tiêu Phàm hoặc có lẽ là trước mặt Tỏa Hồn Châu, bọn hắn căn bản không có bất kỳ sức phản kháng.

- Ngươi!

Anh bà bà phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, Hồn Tộc Thập Đại Trưởng Lão, trừ nàng ra, Cửu Trưởng Lão cùng Thất Trưởng Lão bị Tiêu Phàm giết chết, Thất Đại Trưởng Lão khác bị Tiêu Phàm bắt sống, đây là sự nhục nhã của Hồn Tộc.

Thậm chí, nếu như không phải nàng còn có chút giá trị lợi dụng, Tiêu Phàm có lẽ cũng sẽ không lãng phí miệng lưỡi, trực tiếp muốn tính mệnh nàng.

- Phá trận!

Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc, căn bản không cho Anh bà bà cơ hội phản bác:

- Chỉ cần ngươi cứu Tiểu Ma Nữ, ta cam đoan bọn hắn đều sẽ không thiếu một sợi lông.

- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời!

Anh bà bà thật sâu nhìn Tiêu Phàm một cái, đáy mắt lại lóe qua một vòng đắc ý, sau đó hướng về phía trên ngọc đài rơi đi, trong tay nàng xuất hiện một chuôi tế kiếm.

Toàn thân tế kiếm hiện lên màu xanh nhạt, dài chừng một mét, kiếm thể mảnh mà sắc bén, lại cực kỳ nhẹ nhàng, rất thích hợp cho nữ tu sĩ sử dụng, dù là Tiêu Phàm cũng không khỏi nhìn vài lần.

- Thần Binh Đan Thanh Kiếm Hồn Tộc?

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống một cái, nắm giữ Tu La Truyền Thừa hắn tự nhiên liếc cái liền nhận ra lai lịch Thần Kiếm này.

- Đi theo bước chân ta, mất dấu cũng đừng trách ta!

Đột nhiên, thân hình Anh bà bà lóe lên, đừng nhìn nàng thập phần già nua, nhưng đi lại cực kỳ mau lẹ, một cước đạp ở trên ngọc đài, trong một chớp mắt, ngọc đài bỗng phóng Thất Thải hà mang.

Lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu, chẳng lẽ lão yêu bà này thực biết rõ phương pháp giải khai Âm Dương Tỏa Thiên Trận?

Hắn vẫn hơi không tin, nhưng hắn thập phần bất đắc dĩ, đành phải đi theo, con ngươi nhìn chằm chặp bước chân Anh bà bà.

Mặc dù hắn nhìn không ra Âm Dương Tỏa Thiên Trận huyền bí, nhưng đại khái trận văn hắn vẫn nhìn ra, nếu như Anh bà bà thật muốn hãm hại hắn, hắn cũng có thể cảm giác được.

Bước chân Anh bà bà thập phần huyền diệu, mỗi lần giẫm, hà mang trên ngọc đài liền sáng chói mấy phần, ngưng tụ thành một đạo Hồn Giới bao phủ ở trên không.

Tu sĩ Hồn Tộc chung quanh lui nữa, sau một lát, Tiêu Phàm đã nhìn không thấy bóng dáng bọn hắn, hắn trong lòng khẽ hơi trầm xuống một cái:

- Bên trong Trận Pháp vẫn còn có Thời Không Chi Giới, xem ra ta vẫn là quá khinh thường Trận Pháp này.

Tiêu Phàm không dám buông lỏng cảnh giác, ngay từ đầu hắn quả thật có thể cảm nhận được Anh bà bà là đang phá trận, nhưng theo thời gian đưa đẩy, Tiêu Phàm cảm giác được có chút không thích hợp.

Trong lúc đó, bước chân Anh bà bà biến hóa rất nhanh, tựa như cố ý để Tiêu Phàm thấy không rõ, hắn dù sao cũng là Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ, cách Cấp Thủy Tổ chỉ có một bước, một chút chi tiết này tự nhiên chạy không khỏi mắt Tiêu Phàm.

- Ngươi thử đi nhầm bộ pháp xem, xem ta có dám trảm ngươi hay không!

Thanh âm Tiêu Phàm băng lãnh vang lên, hiện tại hắn đã ở bên trong Âm Dương Tỏa Thiên Trận, nếu như đại trận nhằm vào hắn, Tiêu Phàm tuyệt đối đào thoát không được.

Nghe vậy, toàn thân Anh bà bà chấn động, quay đầu hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm một cái, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm hiểu trận văn.

Anh bà bà hít sâu một cái, ngẩng đầu nhìn chân trời, giờ phút này bọn hắn tựa như xuất hiện ở bên trong một mảnh hư không vô ngần, chân trời lấp lánh ánh sao, hai cỗ Thanh Khí lượn lờ ở đỉnh đầu, cho người ta một loại cảm giác cao thâm mạt trắc.

Lúc này, khóe miệng nàng hiện lên một vòng đắc ý, tựa như âm mưu đạt được.

- Ở chỗ này đem Tỏa Hồn Châu triệu hoán ra, khóa Hồn Lực bốn phía lại liền có thể phá mở Trận Pháp.

Đại Trưởng Lão đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn về phía Tiêu Phàm nói.

- Ngươi xác định?

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Hồn Lực bốn phía bạo động, nhưng dựa vào Tỏa Hồn Châu khóa lại Hồn Lực liền có thể phá trận sao?

Chí ít Tiêu Phàm không phải cho là như thế, hắn không hiểu Âm Dương Tỏa Thiên Trận ảo diệu, nhưng hắn minh bạch Càn Khôn Tỏa Linh Trận, Trận Pháp này cũng không phải dễ dàng phá như vậy.

- Xác định! Không tin thì ta cũng không có cách nào!

Anh bà bà thập phần khẳng định gật gật đầu nói.

- Hi vọng ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn!

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, vì Tiểu Ma Nữ, hắn vẫn lấy ra Tỏa Hồn Châu.

Nhưng mà khi Tỏa Hồn Châu xuất hiện ở mi tâm hắn, Linh Khí bốn phía cuồng bạo bỗng nhiên ổn định lại.

Cùng lúc đó, từng đạo từng đạo lưu quang từ phía chân trời kích xạ mà xuống, tốc độ nhanh vô cùng, toàn thân Tiêu Phàm nổi da gà, những cái lưu quang kia phóng sát cơ đáng sợ, gắt gao tập trung vào hắn.