Nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, Diệp Thệ Thủy có chút không biết làm sao, hắn chưa bao giờ nghĩ tới người trẻ tuổi mà bản thân đã từng khinh miệt bây giờ đến hắn đều muốn ngưỡng vọng.
- Tiêu Phàm, cảm ơn ngươi.
Diệp Thệ Thủy hít sâu một cái, nói.
Tạ ơn là phát ra từ nội tâm, nếu như không có Tiêu Phàm, Diệp gia lần này đoán chừng thật không may, cho dù không bị diệt tộc đoán chừng cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Tiền bối, ngươi cũng quá khách khí đi, ta có vẻ như cái gì cũng không làm.
Tiêu Phàm lại tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, lơ đễnh cười cười nói.
Vô luận như thế nào Diệp Thệ Thủy đều là phụ thân Tiểu Ma Nữ, đây là sự thật đổi không được, hắn về sau muốn cùng với Tiểu Ma Nữ tự nhiên cũng muốn phụ mẫu song phương chúc phúc.
Tiêu Phàm không phải loại người lòng dạ nhỏ mọn, sự tình đi qua liền đi qua, hắn không cần thiết dây dưa.
Huống chi, Diệp Thệ Thủy lúc trước cũng là vì Tiểu Ma Nữ cân nhắc mà thôi, lúc đó mới xem thường hắn, dạng sự tình này vô luận kiếp này hay là kiếp trước đều hết sức bình thường.
Bất quá Tiêu Phàm vẫn có thể cùng Diệp Thệ Thủy kéo xa một chút cự ly, dù sao thân phận hắn hiện tại rất mẫn cảm, nếu như sự tình Thiên Thần Phong truyền đến nơi này, Chiến Thần Điện rất có thể giận chó đánh mèo Diệp gia, chuyện này không phải Tiêu Phàm muốn thấy.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, khóe miệng đám người giật một cái, hóa ra Chiến Thánh cảnh đỉnh phong Giang Thiên Vũ hoàn toàn không có được Tiêu Phàm đặt ở trong lòng sao.
Không đợi mấy người mở miệng, Tiêu Phàm lại hỏi:
- Mấy vị Gia Chủ đều ở đây, Tiêu mỗ vừa vặn có một vấn đề muốn hỏi các vị.
- Vào bên trong nói.
Diệp Thệ Thủy nhìn bốn phía, cuối cùng mở miệng nói.
- Vậy liền quấy rầy.
Tiêu Phàm ngẫm lại vẫn gật đầu, nơi này xác thực không phải nơi nói chuyện.
Mấy người đi theo Diệp Thệ Thủy đi vào Diệp phủ, bên ngoài Diệp phủ chỉ lưu lại Chiến Thương cùng một đám tu sĩ Giang gia không biết làm sao.
Chiến Thương cảm giác trong lòng khó chịu, bản thân đường đường là Chiến Thần Điện Phân Điện Điện Chủ vậy mà người khác không nhìn, cái này khiến hắn như thế nào không giận đây. Nhưng trước mặt Tiêu Phàm, hắn cũng không dám nổi giận, động một chút lại diệt toàn bộ Gia Chủ.
Người Giang gia cũng biệt khuất vô cùng, bọn hắn thật vất vả tìm tới cơ hội quật khởi nhưng mà không nghĩ tới hy vọng này lần nữa bị Tiêu Phàm bóp tắt.
Đám người kích động mà đến, cuối cùng chỉ có thể hậm hực quay về.
Diệp gia phủ đệ, Tiêu Phàm cùng Diệp Thệ Thủy ngồi ở phía trước, Tô Cổ Tông mấy vị gia chủ ngồi ở bên trái, mà bên phải lại là ngồi Sở Phiền, Thạch Thánh cùng Dịch Bằng.
- Diệp tiền bối, việc này cùng Thi Vũ có chút quan hệ, ta hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta.
Tiêu Phàm trước tiên mở miệng nói.
- Thi Vũ? Thi Vũ không chết?
Diệp Thệ Thủy kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong hai con ngươi biến đến rơi nước mắt.
- Thi Vũ không có việc gì, mặt khác Diệp Trường Sinh cùng Diệp Thiên Tuyết cũng đi Bắc Vực, ta tới Vô Song Thánh Thành thuận tiện nói cho ngươi biết.
Tiêu Phàm gật đầu nói, hắn vẫn là không đem sự tình Diệp Trường Sinh gia nhập Tu La Điện nói cho Diệp Thệ Thủy, miễn cho hắn lo lắng.
- Ha ha, ta liền biết, ta liền biết.
Diệp Thệ Thủy có chút không biết vì sao, nguyên bản hắn coi là nhi nữ đều chết, nhưng mà không nghĩ tới ba người đều còn sống sót, đây là tin tức tốt nhất nửa năm qua hắn nghe được.
Hồi lâu, Diệp Thệ Thủy mới bình tĩnh lại, nói:
- Tiêu Phàm, ngươi muốn hỏi cái gì, ta nhất định biết gì nói nấy, nói không cái nào không tận!
Tiêu Phàm gật đầu, cũng không khách khí nói:
- Ta tới Vô Song Thánh Thành là muốn tìm Đường Bất Tứ, hướng bọn hắn hỏi thăm tin tức Lưu Ly Thánh Đảo.
- Lưu Ly Thánh Đảo?
Đám người kinh dị nhìn Tiêu Phàm, thần sắc mờ mịt, rất hiển nhiên, bọn hắn đều không biết sự tình Lưu Ly Thánh Đảo.
Tiêu Phàm hơi có chút thất vọng, bất quá vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng nói:
- Đường Bất Tứ, các ngươi có ai biết không?
- Lăng huynh, ngươi hẳn biết chứ? Ta nhớ Đường Bất Tứ từng tại Lăng gia đợi qua một đoạn thời gian.
Diệp Thệ Thủy đột nhiên nhìn Lăng Thừa Đạo.
Sắc mặt Lăng Thừa Đạo đỏ lên, trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn cắn răng nói:
- Không dối gạt các vị, ta cuối cùng mới biết Đường Bất Tứ kia là giả, thực sự là vô cùng mất mặt.
Lăng Thừa Đạo có thể nói đến đây hiển nhiên không phải đang nói láo, cái này khiến hy vọng cuối cùng của Tiêu Phàm đều tan thành mây khói.
Bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái, liền Tu La Truyền Thừa đều không có ghi chép, làm sao có thể ai cũng biết?
Bây giờ, Tiêu Phàm chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng ký thác vào trên người Sở gia, vạn nhất không được, hắn cũng chỉ có thể tiến về Đông Hải thử thời vận.
- Hai người này xuất quỷ nhập thần, ta mặc dù cũng đã từng hỏi bọn hắn một chút tin tức nhưng chưa từng gặp qua chân diện mục bọn hắn, bất quá không thể không thừa nhận bọn hắn xác thực nắm giữ đại năng, cơ hồ không chỗ nào không biết!
Tô Cổ Tông thở dài.
Mặc dù hắn cũng rất muốn giúp Tiêu Phàm, nhưng lại không thể làm gì, hắn căn bản không biết Đường Bất Tứ ở nơi nào.
Tiêu Phàm mặt âm trầm, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đám người nói:
- Đã như vậy, Tiêu mỗ liền cáo từ.
- Tiêu Phàm, Thi Vũ?
Trên mặt Diệp Thệ Thủy lộ ra vẻ lo lắng, Tiêu Phàm tìm không thấy Lưu Ly Thánh Đảo, chẳng phải là nói rõ Diệp Thi Vũ đang gặp nguy hiểm?
Diệp Thệ Thủy có thể trở thành nhất gia chi chủ tự nhiên đã sớm từ đôi câu vài lời Tiêu Phàm đoán được cái gì.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ đem Thi Vũ mang về.
Tiêu Phàm khẳng định gật đầu nói, nắm đấm trong tay áo nắm chặt, hiện tại hảo cảm hắn đối với Hồn Tộc cũng đã hoàn toàn biến mất.
Dứt lời, Tiêu Phàm quay người chuẩn bị đi tới cửa, lúc này một đạo thanh âm đột nhiên từ cửa ra vào truyền đến:
- Gia chủ, thuộc hạ có sự tình bẩm báo!
- Không phải nói xong, hôm nay Bản Gia Chủ ai cũng không gặp sao?
Diệp Thệ Thủy ngữ khí không tốt, giờ phút này hắn đang lo lắng an nguy Tiểu Ma Nữ.
Hạ nhân thấy thế vội vàng phù phù một tiếng quỳ gối cửa ra vào, hít sâu một cái nói:
- Gia chủ, cửa ra vào đến một người bảo thuộc hạ đem một phong thư giao cho Tiêu công tử, thuộc hạ...
- Thư đâu?
Không đợi hạ nhân nói xong, Tiêu Phàm liền lách mình xuất hiện ở cửa ra vào.
- Ở chỗ này!
Hạ nhân nơm nớp lo sợ cầm một phong thư đưa cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không chút do dự đoạt tới, xé phong thư ra, bên trong có một tấm thư, trên thư chỉ có một câu: bảo Tô Cổ Tông mang ngươi đến.
- Tô Cổ Tông?
Tiêu Phàm không khỏi quay đầu nhìn về phía Tô Cổ Tông, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc, bất quá rất nhanh liền nghĩ đến một đạo thân ảnh áo trắng.
Tô Cổ Tông ngay từ đầu là một mặt mờ mịt, lúc Tiêu Phàm kêu tên hắn mới hướng Tiêu Phàm đi qua, khi thấy một hàng chữ trên giấy trong tay Tiêu Phàm, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Đây là chữ viết Tô bà bà!
- Tô bà bà? Tô Họa?
Tiêu Phàm thử hỏi.
- Không sai.
Tô Cổ Tông lập tức gật đầu, sau đó lại nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ Tô bà bà biết tin tức Đường Bất Tứ, hoặc là nàng biết Lưu Ly Thánh Đảo ở đâu?
- Tô Gia Chủ, phiền phức ngươi dẫn ta đi.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói, trong lòng kích động không hiểu, thư của Tô Họa khẳng định không có lửa thì sao có khói, có lẽ nàng thật có thể trợ giúp mình cũng không chừng.
- Rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, hiển nhiên nó cũng muốn đi, bất quá Tiêu Phàm lại sờ sờ đầu nó nói:
- Tiểu Kim, Tiểu Thạch Đầu, Dịch Bằng, Sở Phiền, bốn người các ngươi tạm thời đợi tại Diệp phủ, chờ ta trở lại.
Dù sao, trên thư viết câu kia ý tứ rất rõ ràng, chỉ cho Tiêu Phàm một người đi, nguyên bản hắn thất vọng nhưng hiện tại lại nổi lên một tia hi vọng.
Sau đó, ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi vào trên người hộ vệ ở cửa ra vào, tiện tay vung ra một mai Hồn Giới, nói:
- Đây là thưởng cho ngươi, đa tạ ngươi mang đến tin tức cho ta.
Cũng không đợi đám người phản ứng, Tiêu Phàm cũng đã rời đại sảnh, Tô Cổ Tông không chút do dự cùng đi lên.
Lục Đạo