Vô Thượng Sát Thần

Chương 1405




Diệp Thệ Thủy cùng bạch sắc vũ y nam tử Giang Thiên Vũ đối diện nhìn chăm chú đối phương, hai cỗ khí thế cường đại đâm vào cùng một chỗ, ai cũng không nhường ai.

Phốc! Mấy tức sau, Diệp Thệ Thủy rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm máu đen, quỳ một chân xuống đất, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, bất quá hắn quả thực không lui lại một bước.

- Không biết tự lượng sức mình!

Giang Thiên Vũ lạnh lùng cười một tiếng:

- Ta còn tưởng rằng Diệp Thệ Thủy ngươi thật không sợ chết, trốn nửa năm không phải là không dám bước ra Diệp phủ nửa bước ư?

Thần sắc Diệp Thệ Thủy băng lãnh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Diệp gia vậy mà cũng sẽ luân lạc tới cấp độ bây giờ.

Hơn ngàn năm đến nay, bọn hắn mạch này vẫn luôn là gia tộc số một số hai Vô Song Thánh Thành, mà Giang gia chỉ là gia tộc bất nhập lưu mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, Diệp gia lại bị Giang gia cưỡi trên đầu, chuyện này khiến trong lòng Diệp Thệ Thủy biệt khuất không thôi.

Cũng không phải là Diệp gia không bằng Giang gia, mà là Chiến Thánh cảnh trung hậu kỳ cường giả Diệp gia trước kia đều bị đưa vào Thần Kiếp Chi Địa, bằng không mà nói, nghiền ép Giang gia hoàn toàn không nói chơi.

- Ta chỉ là hiếu kỳ, tại sao thời gian nửa năm Chiến Thần Điện còn chưa tìm ngươi!

Hai Trưởng Lão nâng đỡ Diệp Thệ Thủy chậm rãi đứng dậy, lau đi máu tươi khóe miệng nói.

- Nguyên lai ngươi lại chờ lấy cái này, ngươi là muốn để cho ta tiến vào Thần Kiếp Chi Địa sao?

Giang Thiên Vũ cười cười, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Diệp Thệ Thủy nhìn chăm chú Giang Thiên Vũ, trầm mặc không nói, hắn xác thực nghĩ không ra người Diệp gia hắn một khi đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ liền sẽ lập tức có người Chiến Thần Điện đến.

Nhưng hiện tại, thời gian nửa năm đi qua, Giang Thiên Vũ vẫn còn hảo hảo đợi tại Giang gia.

- Không sợ nói cho ngươi biết, ta xác thực sẽ tiến về Thần Kiếp Chi Địa, nhưng không phải hiện tại.

Giang Thiên Vũ cười thần bí, một mặt ngạo nghễ nói:

- Về phần nguyên nhân, liền không phải những con kiến hôi các ngươi có thể biết.

Sâu kiến? Nghe được hai chữ này, thần sắc đám người vô cùng khó coi, bọn hắn dù sao cũng là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, nhưng mà lại bị gọi là sâu kiến.

Bất quá nói lại, trước mặt Chiến Thánh cảnh hậu kỳ Giang Thiên Vũ cùng sâu kiến có khác biệt gì đâu?

- Tính tình ta không tốt đẹp gì, hôm nay ngươi nếu không đáp ứng, có tin ta diệt Diệp gia ngươi không?

Thần sắc Giang Thiên Vũ bỗng lạnh lẽo, sát khí băng lãnh từ trên người hắn tràn ngập khắp nơi.

- Giang Thiên Vũ, ngươi quá phách lối.

- Vô Song Thánh Thành không có vị trí Giang gia ngươi, hiện tại cũng không có, về sau càng không có.

- Muốn đối phó Diệp gia, trước bước qua người Úy Trì Cuồng Sinh ta.

Đột nhiên, hư không vang lên ba đạo thanh âm, ngay sau đó ba đạo thân ảnh lách mình xuất hiện ở bên cạnh Diệp Thệ Thủy, chính là Tô Cổ Tông, Lăng Thừa Đạo cùng Úy Trì Cuồng Sinh.

Giờ khắc này, trừ Chiến Thần Điện Chiến Thương, Tứ Đại Gia Tộc tất cả đều chạy tới.

- Các vị làm gì giương cung bạt kiếm như thế? Chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo nói một chút.

Đúng lúc này, Chiến Thương từ đằng xa đạp không mà đến, hắn lại đứng ở bên cạnh Giang Thiên Vũ, không cần nghĩ cũng biết rõ hắn là đến cho Giang Thiên Vũ chỗ dựa.

Điểm này làm Diệp Thệ Thủy bọn hắn kinh ngạc không thôi, Giang Thiên Vũ có vẻ như cùng Chiến Thần Điện không có quan hệ gì chứ, hắn vì sao đứng ở bên Giang Thiên Vũ?

Một Giang Thiên Vũ đã đủ làm bốn người Diệp Thệ Thủy bọn hắn bị thương, hiện tại lại cộng thêm Chiến Thương, bọn hắn rõ ràng ở vào thế yếu.

- Diệp gia chủ, chức vị Điện Chủ người có đức thì ngồi, Bản Điện Chủ thấy ngươi nên dốc lòng tu luyện để tránh mang tai nạn cho Diệp gia?

Chiến Thương cười tủm tỉm mở miệng nói.

Hắn đối với Diệp Thệ Thủy dù sao cũng hơi khó chịu, bởi vì nhi tử Chiến Bách Dương hắn chính là bị Tiêu Phàm giết chết, mà rất nhiều người đều biết rõ Tiêu Phàm là con rể Diệp Thệ Thủy.

- Vội vàng bao che nhau như vậy sao?

Diệp Thệ Thủy lạnh lùng cười một tiếng, Diệp gia sừng sững ngàn năm không ngã, há lại sẽ dễ dàng khuất phục như vậy?

Coi như Diệp Thệ Thủy hắn đáp ứng, những người Diệp gia khác cũng không đáp ứng?

- Xem ra Diệp gia chủ là không đáp ứng?

Nhìn thấy Diệp Thệ Thủy trầm mặc không nói, Chiến Thương tà tà cười nói, sát ý lạnh như băng từ trong đôi mắt hắn trải ra.

- Không đáp ứng thì như thế nào?

Không đợi Diệp Thệ Thủy mở miệng, đột nhiên, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên.

Nghe âm thanh này, đám người không tự giác theo tiếng nhìn lại, rất nhiều người tránh ra một con đường.

- Ai đang nói chuyện, lăn ra cho Bản Điện Chủ.

Chiến Thương thét mắng một tiếng, con ngươi băng lãnh liếc nhìn lấy tứ phương, cuối cùng rơi vào trên đường tránh ra.

Nơi đó có một thanh niên mặc áo đen chậm rãi đi tới, ở bên cạnh hắn còn đi theo một tiểu nam hài chân trần, một Thạch Đầu Tiểu Nhân, một đầu hoàng kim sư tử, cùng một bạch bào thanh niên.

Một tổ hợp này thập phần quái dị, nhưng khí tràng cường đại, làm tất cả mọi người không dám coi nhẹ.

Diệp Thệ Thủy, Tô Cổ Tông, Lăng Thừa Đạo cùng Úy Trì Cuồng Sinh đám người trong nháy mắt rơi vào trên người thanh niên mặc áo đen cầm đầu, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Con ngươi Diệp Thệ Thủy càng hơi hơi rung động, kinh ngạc nhìn thanh niên mặc áo đen.

- Là hắn?!

Đột nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo đen tràn ngập sợ hãi.

- Ai?

Có người không nghĩ ngợi hỏi.

- Tiêu Phàm!

Có người hồi đáp.

Lúc đám người nghe được hai chữ Tiêu Phàm, bản năng lộ ra vẻ sợ hãi, trong đầu của bọn họ trong nháy mắt hồi tưởng lại sự tình Thượng Trọng Thiên phát sinh năm đó.

Dù là thời gian qua mấy năm, không khí nơi này vẫn tràn ngập máu tươi.

- Tiêu Phàm?

Chiến Thương trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, bản năng lộ ra vẻ sợ hãi, dù là hắn biết người trước mắt chính là cừu nhân giết chết nhi tử hắn, nhưng hắn quả thực là không dám lên trước một bước.

Phải biết, tiền nhiệm Chiến Thần Điện Phân Điện Điện Chủ Chiến Phong Lôi chính là chết ở trong tay Tiêu Phàm, hắn không cho rằng bản thân mạnh hơn Chiến Phong Lôi bao nhiêu.

- Tiêu Phàm, là cái thứ gì?

Ngược lại là Giang Thiên Vũ, ánh mắt băng lãnh quét Tiêu Phàm một cái, đều là vẻ khinh thường.

Không vì cái gì khác, liền vì Tiêu Phàm tuổi trẻ, Giang Thiên Vũ cũng sẽ không đem hắn để ở trong mắt.

Chiến Thương vội vàng nháy mắt cho Giang Thiên Vũ, nhưng mà Giang Thiên Vũ lại nhắm mắt làm ngơ, vẫn hờ hững nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt hoàn toàn là nhìn một người chết.

- Dám vũ nhục Công Tử, ngươi tự tìm cái chết!

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Dịch Bằng giận tím mặt, lách mình liền xông lên.

Dịch Bằng bây giờ cũng đột phá đến Chiến Thánh cảnh trung kỳ, những ngày qua dưới sự chỉ điểm của Huyết Ma cùng Trọc Thiên Hồng bọn hắn, tùy thời đều có khả năng đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, ứng phó Chiến Thánh cảnh hậu kỳ vẫn là không có vấn đề.

Đương nhiên, dù là đối phương không phải Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, Dịch Bằng cũng sẽ không chút do dự xông lên, trong lòng hắn, dám nhục mạ Tiêu Phàm liền phải chết!

- Chiến Thánh cảnh trung kỳ mà thôi!

Giang Thiên Vũ cực kỳ khinh thường, đưa tay một chưởng đánh ra, chưởng cương to lớn đánh vào trên người Dịch Bằng, thân ảnh Dịch Bằng trong nháy mắt bị đánh bay, trên mặt một trận ửng hồng.

Hô! Một đạo thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau

Dịch Bằng, một cỗ đại lực dẫn dắt Dịch Bằng rơi vào mặt đất, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?

- Phun ra.

Tiêu Phàm tiến lên một bước, cũng không quay đầu lại quát.

- Phốc!

Dịch Bằng cũng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch.

- Vậy mà không chết?

Nơi xa truyền đến thanh âm Giang Thiên Vũ kinh ngạc, đột nhiên, hắn cảm giác toàn thân tê rần, thật giống như bị một đầu độc xà tiếp cận.

Chỉ thấy con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Thua một Chiến Thánh cảnh đỉnh phong không đáng xấu hổ, nếu như ngay cả dũng khí thừa nhận bản thân thất bại đều không có, vậy ngươi về sau cũng không cần ở bên cạnh ta.

- Công Tử, Dịch Bằng thụ giáo.

Dịch Bằng khom người một xá, ánh mắt nhìn về phía Giang Thiên Vũ lộ ra một vẻ ngoan tuyệt.

Chẳng biết tại sao Giang Thiên Vũ đột nhiên cảm giác ánh mắt Dịch Bằng so với vừa nãy còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Tiêu Phàm hài lòng gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Giang Thiên Vũ nói:

- Ngươi vừa mới nói, ta là thứ gì?

Lục Đạo