Tự sát?
Đám người lần nữa bị Diệp Lâm Trần chấn nhiếp, Lâm lão là cường giả số một số hai tại Đại Yên Vương Triều, một tên tiểu bối như ngươi lại dám kêu hắn đi tử sát?
- Ha ha ha ha.
Lâm lão ngửa mặt lên trời cười giận dữ, sát khí trùng thiên:
- Tiểu bối, cường long đánh không lại địa đầu xà, đạo lý này ngươi không biết sao? Nơi này chính là Đại Yên Vương Triều, cho dù thân thế ngươi hiển hách thì làm? Ở chỗ này, là Long phải cuộn lại, là Hổ phải nằm sấp!
Diệp Lâm Trần lạnh lùng không nói, dùng một kiếm đáp lại lời Lâm lão.
Mọi người căn bản không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một đạo thiểm điện trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Lâm lão.
Lâm lão biến sắc, dưới chân lăng không đạp mạnh cấp tốc trốn tránh, kiếm mang kia sượt qua người hắn.
Sống lâu như vậy, Lâm lão biết đại sự không ổn, thực lực thanh niên này vượt qua hắn dự liệu, chẳng lẽ khi nãy giết chết Tôn Đình và Hoàng Trùng Tiêu còn không phải thực lực chân chính của hắn?
- Từ nay về sau, Lâm Chấn Thiên ta rời khỏi Chiến Vương Học Viện.
Lâm lão che cánh tay mình, cực kỳ không cam lòng quát to.
- Lâm Chấn Thiên? Chẳng lẽ là Tử Vân Vương trăm năm trước?
- Tử Vân Vương trăm năm trước chính là Chiến Vương đỉnh phong a, bây giờ đoán chừng đã đột phá đến Chiến Hoàng cảnh đi, thanh niên kia rốt cuộc là ai, lại có thể đem Tử Vân Vương bức đến mức này?
- Trẻ như thế đã đạt đến Chiến Hoàng cảnh? Hắn đến cùng là đến từ siêu cấp thế lực nào?
Đám người bỗng nhiên rung động, không biết danh hào Lâm Chấn Thiên còn tốt, bọn hắn cũng không khiếp sợ như vậy, nhưng uy danh Tử Vân Vương đã sớm vang vọng khắp Đại Yên Vương Triều, siêu cấp cao thủ như thế còn không phải là đối thủ của thanh niên kia, việc này làm sao để bọn hắn bình tĩnh được?
- Nếu ngươi dám chạy, Chiến Vương Học Viện diệt!
Diệp Lâm Trần làm sao không biết tâm tư của Lân Chấn Thiên, hắn thoát ly Chiến Vương Học Viện là muốn sau khi chạy trốn sẽ không làm liên lụy đến Chiến Vương Học Viện.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt toàn trường hoàn toàn thay đổi, người Chiến Vương Học Viện đều câm như hến.
Nều người khác nói lời này thì thì bọn hắn đã sớm lên tiếng châm chọc rồi, nhưng người nói là Diệp Lâm Trần, bọn hắn không có lá gan này, cái chết của Tôn Đình và Hoàng Trùng Tiêu chính là chấn nhiếp lớn nhất cho bọn hắn
Sắc mặt Lâm Chấn Thiên co lại, thần sắc giãy dụa, hắn rất muốn trốn nhưng lấy bối cảnh đối phương thì cho dù có chạy đến chân trời góc biển thì cũng chưa chắc thoát được.
- Ngươi đừng ép lão phu, lão phu chưa hẳn đã sợ ngươi!
Lâm Chấn Thiên nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ hung ác.
Trên đầu hắn lập tức xuất hiện một đầu cự ưng to bốn năm trượng, một cỗ Hồn Lực bàng bạc khuấy động bốn phía, ngay cả không gian cũng có chút rung rẩy.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Tử Vân Ưng?
Đám người lên tiếng kinh hô, trên mặt đều là vẻ kính sợ.
Nhìn thấy thần sắc Diệp Lâm Trần, không ít học viên Chiến Vương Học Viện bắt đầu cười lạnh, tiểu tử ngươi không phải phách lối sao? Hiện tại biết sợ chưa.
Nhưng lời tiếp theo của Diệp Lâm Trần như một bạt tay đánh thẳng vào mặt họ.
- Chỉ có một con chim nhỏ này?
Diệp Lâm Trần coi thường, đột nhiên đằng không bay lên lưu lại một đạo tàn ảnh, mọi người chỉ thấy một lưỡi kiếm màu trắng đang phá toái hư không.
Quang mang sáng chói làm người khác không thể mở mắt, cho dù cách xa nhau mấy trăm trượng nhưng bọn hắn vẫn cảm giác được một cỗ đau nhói truyền từ cơ thể.
Kiếm kia, quá sắc bén!
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, mọi người mở mắt ra, một bóng người màu xám đang rơi từ trên trời xuống, Chiến Hồn Tử Vân Ưng to lớn bị một kiếm chém rách, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn tiêu tán trên không trung.
Đường đường Tử Vân Vương Lâm Chấn Thiên lại bị một kiếm chém chết.
Mọi người ở đây đều bị một kiếm của Diệp Lâm Trần chấn nhiếp, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Diệp Lâm Trần giống như vừa làm một việc không đáng nhắc đến, đây không phải hắn ra vẻ thanh cao mà là bản tính của hắn, bên trong hắn chỉ có một loại khí chất băng lãnh khinh thường thương khung.
- Hiện tại đến lượt ngươi.
Diệp Lâm Trần nâng trường kiếm lên chỉ vào thanh y lão giả trong không trung.
Thanh y lão giả run một cái, vội vàng chắp tay nói:
- Tại hạ Bách Lý Thanh, là Bách Lý gia tộc ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều...
Lời còn chưa dứt đã bị một kiếm cắt ngang, Diệp Lâm Trần lười nói nhảm với hắn, cái gì Bách Lý gia tộc, hắn căn bản không hề để vào mắt.
Dám đả thương Diệp Thi Vũ thì nhất định phải trả giá thật lớn.
Tiêu Phàm nắm chắt nắm đấm, đây chính là thực lực, nếu mình có thực lực của mình được như thế thì Tiểu Ma Nữ sẽ không bị thương, hắn cũng có thể ngạo thị quần hùng, ai dám đụng vào Tiểu Ma Nữ, Chết!
Kiếm ra, kiếm rơi, Bách Lý Thanh ngay cả cơ hội phóng xuất Chiến Hồn đều không có, mi tâm liền xuất hiện một đạo vết kiếm, máu tươi thẩm thấu chảy ra.
Phốc!
Theo tiếng kiếm reo vang lên, thân thể Bách Lý Thanh phân làm hai, hắn không thể nào ngờ có một ngày mình lại chết trong tay một thanh niên như thế.
Đám người Vân Lạc Vũ, Khúc Lân hít một hơi lạnh, tâm trạng khó chịu như cha mẹ chết, đây chính là cường giả, ngay cả Lâm Chấn Thiên và Bách Lý Thanh đều không được đối phương để vào trong mắt, mấy người bọn hắn trong mắt thanh niên kia chỉ như sâu kiến mà thôi.
Mọi người đều biết Đại Yên Vương Triều sắp biến thiên, tất cả việc này đều vì một người.
Hai đại gia chủ tử vong, hai đại trưởng lão của Chiến Vương Học Viện thân vẫn, tất cả những chuyện này chỉ phát sinh trong cùng một ngày, đây là việc trước nay chưa từng có.
Lý gia gia chủ Lý Trường Hà trong lòng hối hận một trận, sớm biết như thể thì đã xuất thủ rồi, nếu như có thể làm cho Diệp Lâm Trần có hảo cảm thì Lý gia làm sao không thê quật khởi?
Dù trở thành đệ nhất gia tộc của Đại Yên Vương Triều cũng không phải không thể.
Đáng tiếc, dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng đưa than trong ngày tuyết rơi.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, chỉ có máu tươi trên quảng trường chảy xuôi, từng sợi nhiệt khí đang bốc lên.
Diệp Lâm Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn toàn trường, đột nhiên cầm lấy trường kiếm chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Phàm, thần sắc Tiêu Phàm run lên.
Đám người trong lòng mãnh liệt rung động, Diệp Lâm Trần chuẩn bị huyết tẩy sao? Phàm là người có quan hệ với Diệp Thi Vũ đều không buông tha? Ngay cả Tiêu Phàm đều muốn giết?
- Diệp Lâm Trần, tên điên ngươi muốn làm gì.
Lăng Phong kêu to, vội vàng bảo hộ Tiêu Phàm ở sau lưng, hắn biết Diệp Lâm Trần vì Diệp Thi Vũ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
- Tránh ra!
Diệp Lâm Trần tích chữ như vàng, sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm.
- Ca ca.
Đúng lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên, đám người quay sang nhìn về phía Tiểu Ma Nữ.
Ca ca?
Đám người mặc dù sớm đã có phỏng đoán nhưng trong lòng vẫn chấn động vô cùng, bọn hắn rốt cuộc biết đám người Hoàng Trùng Tiêu vì sao mà chết.
Mém chút đã giết muội muội của người ta, làm sao hắn không muốn trả thù.
Không ít người tỏ vẻ hâm mộ, có ca ca như thế này thì có thể đi ngang một đời rồi.
Phụ tử Trương Nhiễm Trương Hi trong đám người không khỏi co rụt cổ, bọn hắn hợp mưu với Hoàng Trùng Tiêu muốn đối phó với đám người Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ, cũng may không có xuất thủ, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bọn hắn.
- Tiểu muội, ngươi muốn là gì.
Diệp Lâm Trần trừng mắt nhìn Tiểu Ma Nữ đang gác một thanh dao găm lên cổ.
- Nếu ngươi giết hắn thì ta cũng không muốn sống nữa.
Tiểu Ma Nữ lung la lung lay đứng dậy, con ngươi thập phần kiên định.
Diệp Lâm Trần lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, sát cơ lộ ra không chút che giấu, nếu như không có Tiểu Ma Nữ uy hiếp thì hắn nhất định sẽ chém chết Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, máu tươi ở lòng bàn tay chảy xuống, hắn hận, hận thực lực bản thân quá thấp để cho một nữ nhân phải bảo vệ mình.
Giờ phút này, hắn cực kỳ khao khát lực lượng, mạnh lên, nhất định phải mạnh lên!
Diệp Lâm Trần chậm rãi thu liễm sát khí, trường kiếm vào vỏ, tất cả mọi người ở đây đều đổ mồ hôi lạnh thay Tiêu Phàm.
Cầu Kim Phiếu - MềuSiuBự -